Chạy về tới vọng xuân lâu, Thiên Du chỉ còn lại tia hơi thở, chưởng trí mạng vừa rồi của hắc y nhân, làm cho lục phủ ngũ tạng của bị thương nặng, lâm vào hôn mê.

“Vì Du ca ca thay đệ đỡ chưởng này mới biến thành cái dạng này, đều là do đệ hại huynh ấy…” về tới vọng xuân lâu lúc lâu, nhưng nước mắt của Tiểu Lượt vẫn chưa ngừng chảy ra.

“Tiểu Lượt, Du ca ca của đệ có chuyện gì đâu, Thạch Lỗi vận khí chữa thương giúp , đệ lại khóc ngừng như vậy, hại bọn ta phân tâm, khí chuyển ngược, như vậy Du ca ca của đệ tỉnh lại nữa.”

Tiểu Lượt nghe lời Phù Dung , sợ tới mức nước mắt cũng dừng lại.

“Tốt lắm, mau đem quần áo ướt sủng này thay ra, bằng khi tỉnh lại, đổi lại là dệ ngã xuống, chẳng phải làm đau lòng đến chết sao.” Phù Dung .

“Chính là Du ca ca còn chưa hết nguy hiểm, đệ muốn rời khỏi...”

Lúc này Thạch Lỗi mệt mỏi từ trong phòng ra.

Tiểu Lượt vội vàng chạy lại hỏi “Thạch đại ca, Du ca ca thế nào?”

“Nội thương có gì đáng ngại, bất quá nguyên khí bị thương nặng, thân thể suy yếu, còn sốt cao, các người chạy nhanh nấu cho chút cháo, cố gắng cho uống.”

“Đệ …” khi Tiểu Lượt muốn rời , Phù Dung gọi nàng lại

“Đệ làm sao có thể làm việc đó? Để ta phân phó Tiểu Hoa kêu đầu bếp nữ làm.”

“Vẫn nên để ta , phải là chuyện của mình, ta sợ các nàng làm việc chu toàn.” Dung bà ngoại đem quần áo sạch của Tiểu Lượt lại đưa cho Tiểu Lượt, dặn dò “Tiểu Lượt, mau thay quần áo ướt sủng người ra , cũng đừng để cả hai đều ngã bệnh, chút cháo nấu rồi, con cũng phải uống chén.”

“Con chăm sóc cho Du ca ca.” Tiểu Lượt ôm quần áo bước vào phòng

Sau khi Tiểu Lượt thay đổi quần áo sạch , ngồi bên giường, trơ mắt mình Thiên Du, cũng dám chớp mắt cái, chỉ sợ xảy ra chuyện gì.

Lúc này râu bên miệng của Thiên Du hơi run run, Tiểu Lượt nghĩ đến chuyện, vội vàng cúi người đưa lỗ tai lại gần nghe.

Tiểu Lượt nghe rên rỉ vài tiếng, trong miệng thào lời vô nghĩa, ý nghĩa hàm hồ, cũng nghe lắm gì.

“Du ca ca, huynh muốn cái gì sao?” Tiểu Lượt lo lắng hỏi.

“…Xảo muội muội… xảo muội muội….ta rất…nhớ muội…”

Nguyên lai trong lòng Du ca ca chỉ tâm tâm niệm niệm nhớ tới xảo muội muội, căn bản có dư chỗ cho nàng.

Tiểu Lượt đối với xảo muội muội vừa hâm mộ lại vừa đố kị, nếu Du ca ca biết hôm ấy người huynh ấy hôn ở Tương tư lâm là Tiểu Lượt nàng chứ phải xảo muội muội , huynh ấy thích nàng sao?

“Xảo muội muội, muội ở đâu… cần cùng Du ca ca chơi trò trốn tìm đâu!” – Thiên Du mê sảng liên tục, ngủ yên được.

Tiểu Lượt cẩn thận vuốt vuốt vài sợi râu của , vuốt cái trán nóng như đốt của , cũng ở bên tai giọng “Du ca ca, xảo muội muội ở bên cạnh huynh, nàng hề chơi trốn tìm với huynh, huynh phải mau tỉnh lại, nàng còn chờ người bồi nàng đọc sách, luyện chữ, cùng nàng chơi cờ, hai người bay lượn vui vẻ…, còn có… nàng chờ huynh dạy võ công cho nàng, trả thù cho cha mẹ…”

tới đây, Tiểu Lượt cũng biết là lệ rơi đầy mặt, cũng mình là ai.

Nhất thời, tất cả cảm xúc xáo trộn mạnh mẽ, càng ngừng trong đầu nàng va chạm, vì thế nhịn được dựa vào ngực Thiên Du khóc lên.

“Ta… ta đến tột cùng là ai...”

Tiểu Hoa bưng bát súp tiến vào, Tiểu Lượt vội vàng ngồi xuống

“Tiểu Lượt, làm sao huynh khóc?”

“Ta nào có khóc? Chỉ là cẩn thận hắc xì cái, nhất thời dùng sức, sặc đến chảy nước mắt.” Tiểu Lượt vội vàng lau nhanh nước mắt mặt.

“Mặc kệ huynh khóc hay là hắc xì ra nước mắt, bà ngoại ra lệnh cho huynh đem bát súp này uống cạn, đây là dùng linh chi cùng thuốc tốt hầm ra, huynh cũng nên bỏ phí.”

“Ta uống hết.”

Tiểu Hoa đưa mắt nhìn Thiên Du nằm giường hỏi “Huynh ấy còn chưa có tỉnh lại sao?”

“Còn chưa tỉnh, Tiểu Hoa muội để thuốc xuống đó , chờ chút huynh ấy tỉnh lại, ta đút huynh ấy uống.”

“Cũng tốt, Tiểu Lượt, huynh ngàn vạn lần nhớ phải đem thuốc uống nha.” Trước khi Tiểu Hoa ra khỏi phòng, còn lo lắng dặn dò nhiều lần.

Tiểu Hoa rồi, Tiểu Lượt bưng bát súp bàn uống ngụm, cảm thấy chút nguyên khí từ dưới bụng tăng lên, vì thế đến bên cạnh giường gọi Thiên Du tỉnh lại.

“Du ca ca, huynh mau tỉnh lại, tỉnh lại đem bát súp này uống chút xong lại ngủ tiếp, Du ca ca, huynh mau tỉnh lại…”

Kêu vài tiếng, vẫn thấy Thiên Du có dấu hiệu tỉnh lại, Tiểu Lượt liền chút do dự, uống ngụm thuốc, cúi người che lên cái miệng của , cứ như vậy chút lại chút đút uống đến hai bát súp thấy đáy mới dừng lại.

Lúc này, thân thể Thiên Du hơi nhúc nhích, mi mắt run run mở ra, suy yếu kêu tiếng “Tiểu Lượt…”

Tiểu Lượt nghe thấy Thiên Du kêu tên nàng, khỏi vui mừng khóc.

“Du ca ca, cuối cùng huynh cũng tỉnh, đệ rất… vui mừng, Đệ…” Tiểu Lượt khóc thút thít .

“Đệ rất sợ huynh cứ ngủ vậy mãi, cũng tỉnh lại nữa.”

Thiên Du nghĩ muốn ngồi dậy, nhưng làm sao cũng có khí lực nhút nhích, vì thế phân phó “Tiểu Lượt, giúp ta ngồi dậy.”

“ được, Thạch đại ca lục phủ ngũ tạng của huynh bị thương nặng, phải nghĩ ngơi nhiều.”

“Vậy… đệ ngồi bên cạnh ta, để cho ta có thể nhìn đệ gần chút.”

Tiểu Lượt lập tức ngồi bên cạnh giường.

Thiên Du cố gắng nâng tay lên, Tiểu Lượt hiểu ý đưa mặt lại gần.

“ tốt quá, đệ có chuyện gì…” Thiên Du vuốt ve hai má của Tiểu Lượt, mắt của nàng, cái mũi cùng đôi môi.

“Đừng khóc.” Thiên Du vuốt khắp mặt nàng, Tiểu Lượt cả người nằm phục ngực “Ta che chở cho đệ, che chở ai đây?”

“Mạng này của huynh phải giữ lại để gặp xảo muội muội của huynh a. Nếu huynh có chuyện gì, xảo muội muội của huynh làm sao bây giờ?”

“Đứa ngốc, người ta để ý là đệ nha.” Thiên Du đem Tiểu Lượt ôm càng nhanh, cũng hôn trán nàng chút.

“Vậy xảo muội muội của huynh đâu? Huynh thương nàng?”

“Ta cũng nàng a, ở trong lòng ta hai người đều như nhau.”

Tiểu Lượt cùng xảo muội muội dấu của Du ca ca có thể quan trọng ngang nhau, Tiểu Lượt cảm thấy như vậy thỏa mãn.

“Du ca ca, chờ thương thế của huynh tốt hơn, đệ có điều này muốn cho huynh biết.” qua vài ngày cùng bà ngoại thương lượng, Tiểu Lượt tính toán đem chuyện mình là nương cho biết.

“Được, chờ vết thương của ta đỡ hơn ta cũng có việc muốn cho đệ biết.” Thiên Du cũng muốn để Tiểu Lượt hoang mang thêm nữa, mà cũng thể chịu đựng nỗi gặp nhau nhưng thể nhận nhau, ôm nhau nhưng thể lên tâm tư dày vò cùng thống khổ.

Tiểu Lượt sợ thân thể Thiên Du suy yếu thể chịu đựng nỗi sức nặng của nàng, vì thế muốn rời khỏi ngực , lại bị Thiên Du ngăn lại.

“Đừng đứng lên, cứ nằm vậy .”

“Nhưng là như vậy… huynh cảm thấy thoải mái sao?”

“ . Nếu như có thể ôm đệ như vậy, thương thế của huynh cũng tốt hơn phân nữa.”

Tiểu Lượt nghiêng thân thể xuống thức lưng Thiên Du, đem tai dán tại lồng ngực nghe quả tim đập thình thịch kia, Tiểu Lượt nghe tiếng tim đập ổn định, an tâm ngủ.

“Du ca ca, huynh mau đuổi theo muội… Du ca ca, huynh có muội ,… Du ca ca, huynh lên núi Côn Lôn, muội chờ huynh học xong trở về, sau đó làm tân nương của huynh…”

Trong mộng thâm tình biết bao nhiêu? có đôi mắt trong veo như nước nhìn chăm chú thiếu nam, có chút thẹn thùng hỏi thẳng đối phương, xong cũng định luôn duyên nợ kiếp này của hai người.

Đột nhiên, ánh mắt ôn nhu của thiếu niên lại biến thành ánh mắt hung ác của hắc y nhân.

Tiểu Lượt bừng tỉnh dậy, lại thấy mình vẫn nằm an ổn trong lòng ngực của Thiên Du. Nàng cẩn thận đỡ cánh tay ôm nàng xuống, nhàng bước xuống giường.

Tiểu Lượt nhìn chăm chú Thiên Du ngủ giường, vừa hồi tưởng lại giấc mộng vừa rồi, khỏi tự hỏi “Đó chỉ là giấc mộng thôi sao?”