đêm trằn trọc khó ngủ, vất vả chờ đến khi sáng, Tiểu Lượt vội vàng rửa mặt, ra khỏi phòng.

“Tiểu Lượt, còn chưa có ăn sáng, con định đâu?” – Dung bà ngoại .

“Con đến vọng xuân lâu tìm Phù Dung tỷ!”

“Tiểu Lượt, con cũng phải là ngày đầu đến đây, con biết các nương ở đây đến giữa trưa rời giường sao?”

“Nhưng là….con có việc gấp.” Tâm của Tiểu Lượt sớm treo lơ lửng chỗ râu đại ca.

“Có việc gì gấp mà phải ầm ĩ giấc ngủ của Phù Dung nương a? Đến đây, ngồi xuống đem bát cháo gạo kê này ăn , đợi đến trưa lại tìm Phù Dung.”

Tiểu Lượt đành phải nghe lời ngồi lại trong phòng, há miệng ăn ngụm cháo.

“Bà ngoại, có phải Âu Dương gia còn có kẻ thù hay ? Tại sao con phải giả nam nhân mà trốn tránh.” – Tiểu Lượt nhớ tới tên mặt đen kia.

Dung bà ngoại chấn động “Tiểu Lượt, có phải con nhớ tới chuyện gì ?”

“Con cũng thể nhớ được chuyện gì, chỉ là tùy tiện đoán thôi.” – Tiểu Lượt trầm ngâm lúc, mới chậm rãi hỏi

“Bà ngoại, con còn phải mặc nam trang bao lâu?”

“Tiểu Lượt, …..con có phải xảy ra chuyện gì hay ?” – Dung bà ngoại kinh ngạc nhìn Tiểu Lượt, trong lòng có chút bất an.

Tiểu Lượt nhìn thấy bộ dáng kinh hoàng của bà ngoại, lại đành lòng, vì thế làm cái mặt quỷ, cười hi hi “Bà ngoại, đùa với bà thôi, con cảm thấy nam nhân so với nữ nhân còn tự tại hơn, con còn sợ bà đột nhiên bắt con trở lại làm nương nha.”

xong Tiểu Lượt đứng dậy, ra ngoài.

“Tiểu Lượt, con đâu?”

“Con đến bờ sông dạo!”

Tiểu Lượt bước ra khỏi vọng xuân lâu hướng bờ sông bên kia tới.

Thuyền của Thiên Du im lặng bỏ neo bên bờ sông, Tiểu Lượt nhảy lên thuyền, lại chung quanh, trở về chỗ cũ lần đầu hai người gặp mặt.

Đột nhiên, nàng nghĩ tới chủ nhân của chiếc thuyền này ngủ ở giường của Phù Dung tỷ tỷ, trong lòng nhất thời xuất ghen tuông, vì thế liền nhảy lại lên bờ, mở dây thuyền, hai tay đẩy cái, chiếc thuyền liền bập bềnh trôi .

Tiểu Lượt ngồi bên bờ sông, cúi đầu nhìn bóng mình dưới nước, nàng nhìn ánh mắt, môi, mái tóc trong nước, đều mất bộ dáng của nó.

Tõm tiếng, giọt nước mắt rơi vào trong nước.

Bà ngoại, con phải như vậy tự nhìn mình mất thanh xuân, muốn đến khi nào a? Râu đại ca, ta muốn lần nữa mặc vào xiêm y xinh đẹp, má phấn môi hồng, đứng trước mặt huynh, rằng Tiểu Lượt là nữ nhân, sau đó xướng khúc cho huynh nghe, mà ánh mắt nhu tình như nước kia chỉ nhìn mình ta…Nàng ảm đạm nghĩ.

Đột nhiên, mặt sông lên khuôn mặt tên mặt đen hôm trước, làm Tiểu Lượt sợ tới mức kinh hoàng biến sắc, kích động đứng lên, xoay người bỏ chạy.

“Tiểu huynh đệ, đừng sợ, ta phải người xấu, ta chỉ muốn làm việc, ta làm tổn thương đệ.”

Thạch Lỗi ở phía sau đuổi theo, bất quá cũng dám lại quá gần, sợ làm Tiểu Lượt hoảng sợ.

“Ta lại biết ngươi, ta làm sao có thể tin tưởng ngươi?”

“Tại hạ là Thạch Lỗi, cảm thấy tướng mạo đệ nhìn giống vị bằng hữu của ta, thầm nghĩ muốn với đệ vài câu, ta có ác ý.”

“Ta quản ngươi kêu thạch lỗi hay thạch đầu? Ta biết, cho nên cùng với cố nhân gì đó của ngươi cũng có quan hệ với ta. Ngươi mau cách xa ta, đừng dây dưa với ta nữa.”

Tiểu Lượt thấy đuổi theo phía sau, lười cùng tranh cải, liền đề khí người liền bay lên.

Thạch Lỗi dự đoán Tiểu lượt làm như vậy, vì thế hai chân nhảy lên, cả thân hình cũng bay lên.

“Cái này thảm! Râu đại ca, mau tới cứu ta a….” Tiểu Lượt trong lòng thầm la lên, cũng dùng toàn lực trốn tránh.

Bay vọt đoạn đường dài, Tiểu Lượt dần cảm thấy lực bất tòng tâm, thân hình càng ngày càng nặng nề, Tiểu Lượt nghĩ muốn hạ xuống, lại liếc mắt quan sát, phát mình ở sông, liền hoảng sợ.

Thạch Lỗi nhìn ra được thể lực của Tiểu Lượt thể chống đỡ, thấy nàng sắp rơi xuống sông, muốn đưa tay giúp đỡ nàng bình an rơi xuống đất, bỗng nhiên có đạo kiếm quang sắt bén đâm tới, Thạch Lỗi lộn ngược ra sau, tránh được kiếm này.

“Râu đại ca!” Tiểu Lượt nhìn thấy là râu đại ca liền vui mừng hô to tiếng, thân thể mệt mỏi, rốt cục còn sức lực, liền thẳng tắp rơi xuống.

Thiên Du bay nhanh đến chỗ Tiểu Lượt, trước khi nàng rơi xuống nước liền tiếp được nàng, sau đó đem nàng trở lên bờ, nhàng đặt ở cỏ, lo lắng hỏi “Tiểu Lượt….”

Tiểu Lượt chậm rãi mở mắt ra, cười ngọt ngào “Râu đại ca, đệ biết huynh nhất định cứu đệ….”

Thiên Du thấy Tiểu Lượt có chuyện gì liền an tâm, đứng lên đến chỗ Thạch Lỗi.

“Huynh đài rốt cục là ai? Có thù oán gì với Tiểu Lượt ?” – Thiên Du chấp tay hỏi.

“ có!” – Thạch Lỗi liếc mắt nhìn Thiên Du cái, “Ta chỉ lần thấy ngươi ở cầm kiếm sơn trang quanh quẩn, xin hỏi ngươi cùng cầm kiếm sơn trang có quan hệ gì?”

Thiên Du sửng sốt chút, lạnh lùng “Cùng ngươi có quan hệ.”

“Chỉ cần cùng cầm kiếm sơn trang có quan hệ, liền cùng Thạch Lỗi ta có quan hệ, ta nhất định điều tra ra.”

Thạch Lỗi chắp tay “Sau này còn gặp lại!”

Thiên Du nhìn chằm chằm bóng dáng rời của Thạch Lỗi, suy nghĩ: là hắc y nhân lúc trước sao? thế nhưng có thể theo dõi mình trong bóng tối, mà mình chẳng thể phát giác.

Tiểu Lượt thấy xa mới yên tâm mà bước lên phía trước.

“Râu đại ca, huynh xem tên mặt đen này có phải là hắc y nhân lúc trước ? Như vậy cũng có thể là hung thủ hại cầm kiếm sơn trang. Râu đại ca huynh thấy đệ có đúng ?” – Tiểu Lượt hứng thú dào dạt , đổi lại Thiên Du lạnh lùng nhìn nàng.

“Tiểu Lượt, ta với đệ lúc ở bên ngoài phải cẩn thận chút, đừng khắp nơi trêu chọc thị phi, làm cho người khác quan tâm được sao?” – Thiên Du nghiêm túc răn dạy.

“Đệ nào có! Buổi sáng đệ tỉnh dậy liền ra bờ sông tản bộ, sau đó liền ngoan ngoãn ngồi bên bờ sông ngắm phong cảnh, lại có người chủ động lại đây trêu chọc đệ, đệ có thể làm gì chứ?” – Tiểu Lượt ủy khuất trề môi.

“Quên , về sau chính mình cẩn thận chút, có chuyện gì đừng ở bên ngoài lêu lõng.” Thiên Du sau khi say rượu đầu có hơi đau, đến bờ sông, hai tay múc nước rửa mặt, cho nước lạnh làm tỉnh táo đầu óc, lấy lại tinh thần.

Lúc này Thiên Du phát thấy thuyền sông, đưa mắt tìm kiếm.

“Tìm cái gì?” – Tiểu Lượt biết còn cố hỏi.

“Thuyền của ta.”

“Thuyền của huynh….” – Tiểu Lượt cười gian xảo cười “Đưa mắt chung quanh tâm mờ mịt, thuyền nhàng nghìn dặm xa xôi.”

Thiên Du nghe xong, hướng mắt nhìn xa xa, lại thấy điểm thuyền , khỏi tức giận “Là ai có lá gan lớn như vậy? Dám động đến thuyền của ta.”

“Là Tiểu Lượt làm đó!”

Thiên Du trừng mắt nhìn “Tiểu Lượt, vì sao đệ làm như vậy?”

“Râu đại ca, huynh phải thích ôm nương ôn hương ngủ sao, còn quan tâm chiếc thuyền rách nát của huynh làm gì?” – Tiểu Lượt ghen tị .

“Đệ quá hồ nháo rồi đó.” – Tiểu Lượt xoay người lên bờ, ngồi xuống dựa vào gốc cây đại thụ, hai tay khoanh trước ngực, nhắm mắt dưỡng thần.

“Râu đại ca, huynh tức giận sao?” – Tiểu Lượt theo sát lên, ngồi bên cạnh “Như vậy liền tức giận, huynh cũng làm mất phong thái đại hiệp .”

Thiên Du thèm nhìn nàng.

“Đệ làm vậy cũng là tác hợp cho huynh cùng Phù Dung tỷ tỷ a. giờ huynh có thuyền, buổi tối nhất định có chỗ ngủ, Phù Dung tỷ tỷ tâm địa mềm yếu, nàng nhất định giúp đỡ huynh. Huynh phải cảm tạ đệ mới đúng, như thế nào lại quan tâm đến đệ như vậy?”

Thiên Du vẫn thờ ơ.

Đúng rồi, trong lòng Râu đại ca có xảo muội muội, làm sao lại có thể cùng Phù Dung tỷ ở chỗ, tại trong lòng huynh ấy nhất định trách mình nhiều chuyện. Trong lòng Tiểu Lượt sốt ruột, cũng bất chấp ghen tuông với xảo muội muội hay là Phù Dung tỷ, nàng chỉ sợ râu đại ca để ý tới nàng.

“Râu đại ca, huynh đừng quan tâm đệ, để đệ xướng khúc nhạc dân gian xin lỗi huynh nha.”

Tiểu Lượt suy nghĩ chút, liền mở miệng ngâm nga:

Trăng mùng , là hàng mi cong cong của muội, ca ca hái hoa tết thành nón, thừa dịp muội muội ngủ say, đội lên đầu cho muội.

Trăng mười lăm, là cái mặt tròn tròn của muội, ca ca trộm mua son hồng giấu trong tay áo, thừa dịp muội ngủ say, liềm trộm vẽ lên mặt muội.

Muội muội ơi muội muội, kiếp này muội là tân nương của ca ca.

Ca ca ơi ca ca, kiếp sau muội phải làm nương của huynh.

Thiên Du mở to mắt kinh ngạc nhìn Tiểu Lượt.

“Khúc hát này….”

Biểu tình kinh ngạc này của Thiên Du, Tiểu Lượt tập mãi thành thói quen.

“Có phải huynh muốn hỏi tại sao đệ thuộc bài hát này ? Râu đại ca, khúc này cũng phải khó khăn gì, dù là tiểu hài tử ba tuổi phố đều có thể đọc thuộc, huynh cần ngạc nhiên như thế.”

Đúng vậy, đây là khúc đồng dao ai cũng có thể thuộc, nhưng quan trọng câu cuối cùng ‘kiếp sau muội phải làm nương tử của huynh.’lại bị xảo muội muội bướng bỉnh sửa thành ‘kiếp sau muội phải làm nương của huynh’, Tiểu Lượt làm sao có thể cũng hát như vậy chứ?

Thiên Du nghiêng thân mình, hai tay nâng mặt của Tiểu Lượt lên, cẩn thận nhìn ánh mắt của nàng, cái mũi, cùng với đôi môi đỏ tươi, đều cực kì giống nữ nhân hôn ở Tương tư lâm trong ngày lễ nữ nhân – xảo muội muội của .

“Râu đại ca, huynh....muốn làm gì?” – tim Tiểu Lượt đập mạnh, ngày đó ở tương tư lâm, Râu đại ca cũng nhìn nàng như vậy, sau đó lại hôn nàng...

Nghĩ đến đây, tâm của Tiểu Lượt loạn như ma, mặt lại đỏ.

“Tiểu Lượt, ta thấy đệ rất giống người.”

“Tất nhiên là giống nương của đệ nha.” – Tiểu Lượt linh hoạt cười , vội vàng đứng lên.

“Đệ ... ra ngoài lâu lắm rồi, bà ngoại chắc rất lo lắng, đệ về trước đây.” – xong Tiểu Lượt chạy như bay.

Thiên Du đưa mắt tiễn bóng dáng nhắn yếu ớt kia, thầm nghĩ: Rốt cục Tiểu Lượt là ai?