- Ơn đức của lão tiền bối khiến cho kẻ khuất người còn đều phải cảm kích...
Cô ngó lại Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp:- Vãn bối xin để thằng em này ở lại trông nom di thể cho vong mẫu.Bà già lạnh lùng ngắt lời:- Lão thân ở nhà tranh rửa sạch bụi trần. Cả đứa nhỏ lên ba cũng không được bước chân vào.Tiêu Lĩnh Vu thấy bà già ra chiều lãnh đạm thì không khỏi bực tức nhưng không tiện nỗi nóng. Bây giờ gã không nhịn được, lớn tiếng:- Tiểu đệ đừng nóng nẩy, chúng ta đương lâm vào tình trạng rất nguy hiểm.Bọn người theo dõi hành tung vỏ công cao cường. Tỷ tỷ không tự tin giữ được thân mình, e rằng chẳng thể chiếu cố cho tiểu đệ được.Tiêu Lĩnh Vu phương ngực ra, vẻ mặt hiên ngang đáp:- Tiểu đệ không sợ.Khâu Tiểu San thấy gã ra chiều kiên quyết coi chết như vẻ, cô không khỏi ngây người ra một lúc. Cô bồng thi thể Vân Cô vào nhà đặt ở phía trong cửa rồi trở gót đi ra.Tiêu Lĩnh Vu theo sát Khâu Tiểu San không rời nữa bước.Cổ xe mui vẩn dừng lại trên đường núi gập ghềnh. Hai tên tại hán đi theo đang nóng lòng chờ đợi.Khâu Tiểu San đặt Tiêu Lĩnh Vu lên xe rồi vẩy tay nói:- Chúng ta đi thôi.Nàng vừa dứt lời cổ xe lại chạy như bay tiến về phía trước.Xe đi chưa đầy trăm trượng thì đột nhiên có tiếng quát vang như sấm từ phía sau vọng lại:- Dừng xe!.Khâu Tiểu San ngồi xếp bằng trong xe nhắm mắt điều dưỡng. Cô lờ đi như không nghe tiếng người quát tháo.Tiêu Lĩnh Vu động tính hiếu kỳ. Gã thò đầu ra ngoài nhì về phía sau thì thấy ba con ngựa chạy nhanh như gió rượt theo gần tới nơi.Tiêu Lĩnh Vu thấy mấy con ngựa này mình ướt đẫm mồ hôi. Hiển nhiên chúng đã vượt qua một đoạn trường đồ.Người đi trước còn cách xa chừng một trượng, gã nhẩy vọt lên mình vừa rời khỏi yên ngựa gã liền lộn đi một vòng vượt lên trước xe. Gã đặt chân xuống đất đứng chắn đường rồi vung tay phải đập xuống đầu ngựa.Người dong xe là đại hán lưng cài đơn đao vội dừng cương lại, gã vung roi lên đánh xuống cánh tay mặt đại hán đứng chắn đường.Tiêu Lĩnh Vu nhìn rõ đại hán kia là một lão già mình mặc áo đen.Dưới cằm có bộ râu dê đốm bạc dài chừng bốn năm tấc.Bỗng thấy thân thể lão chuyển động đột nhiên lùi ra tám thước, để tránh roi đòn của người dong xe và vẫn đứng chân ở phía trước xe.Tiêu Lĩnh Vu thấy cử động hung hăng của Lão già thì trong lòng tức tối quên cả sợ hãi.Một bàn tay trắng trẻo thò ra ngoài xe kéo gã vào.Tiêu Lĩnh Vu nhìn Khâu Tiểu San nói:- Tỷ tỷ ! coi hay đáo để, bọn họ cử động lẹ quá tiểu đệ trông hoa cả mắt, nhìn không rõ người.Khâu Tiểu San nói.- Ðó là cuộc ác đấu sinh tử, hay ho gì mà coi? Tỷ tỷ không cho tiểu đệ thò đầu ra ngoài nữa.Bỗng phía sau xe có tiếng quát om sòm rồi những tiếng choang choảng vang lên dường như tiếng sắt ép rất trầm trọng dụng vào nhau.Cổ xe đang đi nhanh đột nhiên giảm bớt tốc độ. Tiếng ngựa hí, tiếng ngựa thét, hoà lẫn với tiếng binh khí chát chúa.Khâu Tiểu San ngồi tựa thành xe hai mắt nhắm lại. Dường như cô đang có tâm sự trầm trọng, không để ý gì đến tiếng đánh nhau bên ngoài.Tiêu Lĩnh Vu tưởng tượng màn chiến đấu giữa người theo xe để hộ vệ và bọn kỵ mã. Phía trước cũng như phía sau xe đao kiếm đang nhẩy múa chắc là vui mắt khoái lắm. Mấy lần gã toan thò đầu ra nhìn nhưng đều bị Khâu Tiểu San ngăn trở lại gã đành cố dằn lòng ngồi yên.Ðột nhiên có tiếng ngựa hí lên rất thê thảm, cổ xe dừng lại.Khâu Tiểu San chuyển động cặp mắt một cái rồi lại nhắm mắt.Tiêu Lĩnh Vu không ngăn nổi tính hiếu kỳ thò vén rèm nhìn ra thì thấy đại hán dong xe đã rút đơn đao ở sau lưng nhẩy xuống đang chiến đấu ác liệt với lão râu dê. Lão kia tuy đeo binh khí nhưng không dùng đến để tay không đấu với đại hán.Hai người đang chiến đấu kịch liệt.Tiêu Lĩnh Vu không hiểu võ công, chỉ thấy đại hán múa đớn đao thành một luồng bạch quang vây lấy lão già.Gã quay đầu nhìn về phía sau xe thì cuộc chiến đấu càng nguy hiểm hơn. Ðại hán hộ vệ cổ xe đã rút cặp phán quan bút ra chống cự hai người.Hai người đang dùng binh khí chiến đấu. Hai đại hán bên địch thì một người sử dụng nhuyễn tiên và một người sử dụng một thứ khí giới hình thù quái dị đao chẳng ra đao, kiếm chẳng ra kiếm. Bên địch có vẽ hăng hái. Cây nhuyễn tiên và thanh binh khí quái dị kết thành một tấm lưới vây cặp phán quan bút của đại hán.Tiêu Lĩnh Vu quay vào trong xe ngó Khâu Tiểu San thấy cô vẫn tĩnh tọa không nhìn, gã sinh lòng nghi hoặc nghĩ thầm.- Bên ngoài đang khai diễn cuộc ác đấu mà Khâu tỷ tỷ ngồi yên không nhúc nhích, chắc y tự biết võ công kém cõi không ra tay tiếp viện được nên đành ngồi như vậy để chời đợi. Hởi ơi! Nếu bên ta thắng chẳng nói làm chi, nhược bằng thất bại thì ba tên bên địch đều dữ dội như hung thần quyết chẳng buông tha bọn ta.Gã còn đang ngẩm nghĩ thì đột nhiên nghe tiếng quát vọng lại đại hán dong xe xài đơn đao đã bị lão già tay không đánh tung một cước vào vai bên trái hất hắn sang một bên. Nguyên gã liều mạng với lão già, không để lão tiến gần lại cổ xe, nhưng vì bản lĩnh kém đã bị trúng chưởng và để hở đường cho lão xông vào.Tiêu Lĩnh Vu bật tiếng la hoảng:- Úi chao!Rồi gã nói:- Lạ thật!Ðại hán sử đao rất quật cường. Người gã vừa bị chưởng lực hất té, gã lại đề khi xông vào múa tít đơn đao chắn trước cổ xe.Lão già cười lạt nói:- Giỏi lắm! Ngươi không muốn sống nữa rồi.Lão vung tay mặt ra chiêu Phi Bạt Chảo nhằm đánh vào trước ngực đại hán.Khâu Tiểu San mở bừng mắt, vén rèm xe lên ngó tình hình cuộc chiến đấu đằng trước và phía sau xe rồi khẽ hỏi Tiêu Lĩnh Vu:- Ðiều chi kỳ lạ ?Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:- Lão già bị đao quang bao vây mà sao lại thủ thắng đánh trúng vị thúc thúc này một chưởng?Nguyên gã tưởng tượng thì đại hán sử phán quân bút ở phía sau xe bị hai người giáp công tình thế nguy hiểm hơn, không ngờ đại hán sử đao ở phía trước đang chiếm ưu thế lại bị lão gia tay không phóng chưởng đánh trúng.Khâu Tiểu San đáp:- Tiểu đệ không hiểu võ công nên không nhận ra mà thôi.Ðột nhiên vèo một tiếng vang lên, đại hán sử đao bị phát chưởng của lão già đánh đập thanh đao văng đi.Lão già dường như đã động sát khí, tay trái lão vung chưởng đánh vào trước ngực đại hán.Ðại hán này trước đã bị thương thân pháp chuyển động không nhanh xem chừng khó lòng tránh được phát chưởng của đối phương.Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi:Bỗng trước mắt bóng đen thấp thoáng. Khâu Tiểu San đột nhiên nhẩy vọt ra phóng chưởng nghinh địch đón lấy phát chưởng của lão già.Diễn biến cực kỳ mau lẹ, chỉ trong chớp mắt, Tiêu Lĩnh Vu chưa kịp phát giác được thì tai đã nghe một tiếng rên ư ử vang lên.Một lão già đang hào khí ngất trời, bỗng loạng choạng lùi lại. Cánh tay trái lão mềm xèo rủ xuống.Khâu Tiểu San đưa mắt ngó đại hán sử đao hỏi:- Người bị thương nặng lắm phải không?Ðại hán sử đao ra chiều bẽn lẽn đáp:- Tại hạ bị thương xoàng thôi, chẳng có chi đáng kể.Tuy gã nói vậy nhưng Khâu Tiểu San biết rằng thương thể gã khá nặng, cần phải nghỉ ngơi. Cô cúi xuống lượm thanh đơn đao để lên xe rồi khẽ nói:- Ngươi lên xe nghỉ đi, lúc nữa chúng ta còn phải chiến đấu.Rồi cô chuyển mình quay sang tấn công lão già.Lão già đã bị Khâu Tiểu San điểm trúng huyệt khúc trì ở cánh tay trái. Cánh tay này bị tê cứng. Nhưng thần trí lão vẫn tỉnh táo. Lão thấy Khâu Tiểu San tiến lại tấn công liền vung tay mặt đánh ra một chưởng.Thân thủ Khâu Tiểu San nhanh như gió, chiêu thuật phát huy tùy theo ý muốn.Cô co năm ngón tay phải lại điểm vào huyệt huyền cơ lão già thì thấy chưởng tay mặt của lão đánh tới, cô liền biến thế nhằm điểm vào cổ tay mặt lão.Lão già vừa ra chiêu đã bị đã thương thì giật mình kinh hãi. Lão biết bản lãnh cô cao thâm hơn mình nhiều liền hạ thấp tay mặt xuống đồng thời lùi lại phía sau,chuẩn bị rút khí giới nghinh địch. Nhưng năm ngón tay của Khâu Tiểu San đột nhiên duỗi thẳng ra phóng tới nhanh như gió.Lão già thấy huyết mạch trên cổ tay bị tê chồn. Kình lực toàn thân bị mất hết, nên thế lùi chậm lại.Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, Khâu Tiểu San đã tiến gần tới người lão và tay mặt cô điểm vào bốn huyệt đạo của lão.Tiêu Lĩnh Vu thấy thủ pháp của Khâu Tiểu San kiềm chế đối phương cực kỳ mau lẹ thì trong lòng vừa ngưởng mộ vừa vui mừng, bụng bảo dạ.- Té ra Khâu tỷ tỷ bản lãnh rất cao cường. Ban đầu y nhắm mắt lờ đi như không trông thấy gì chẳng qua là y không muốn động thủ với người mà thôi.Tiêu Lĩnh Vu còn đang xoay chuyển ý nghỉ thì Khâu Tiểu San đã vọt mình lại phía sau xe quát đại hán sử quán quan bút lùi ra để cô xông vào đấu với hai người.Trong ba người bên địch thì lão già đứng đầu , hai người kia thấy thủ lĩnh của chúng đã nằm sóng sượt không nhúc nhích, chẳng biết lão còn sống hày đã chết rồi thì tâm thần chúng hoang mang vô cùng.Tiêu Lĩnh Vu thấy vậy trong lòng khoan khoái lớn tiếng hoan hô:- Bản lãnh của tỷ tỷ thật là phi thường.Bất thình lình trên không có tiếng vỗ cách, hai con bồ câu trắng lướt qua rất mau lẹ.Khâu Tiểu San ngửng đầu nhìn hai con bồ câu bay trên không bỗng trên mí mắt cô thoáng lộ vẻ lo âu. Cô đưa mắt ngó đại hán sử phán quan bút nói:- Hành tung chúng ta đã bị bại lộ. Ðối phương bị thất bại quyết không chịu bỏ qua.Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời.- Võ công tỷ tỷ cao cường như vậy mà sao lại nhát gan đến thế. Dù còn có người đuỗi tới cũng khó lòng chống nổi một đòn của tỷ tỷ.Khâu Tiểu San cười mát nói:- Tiểu đệ không hiểu việc giang hồ võ công của tỷ tỷ chẳng qua là ánh lửa đom đóm mà thôi. Bản lãnh của gia mẫu cao thâm gấp mười tỷ tỷ mà còn bị nội thương đến chết người.Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác hỏi:- Vân di bị thương mà chết ư? Người đánh lộn với ai bao giờ? Sao tiểu đệ không biết chi hết?Khâu Tiểu San bảo đại hán sử phán quan bút dùng giây thừng cột ba người bên địch lại và điểm thêm mấy chổ huyệt đạo của bọn họ rồi đem bỏ ra ngoài đồng hoang . Cô lại lựa trong ba con tuấn mã của họ lấy một con khỏe nhất đóng vào xe mình rồi trỏ một tòa núi cao phía trước tận đằng xa nói:- Cho xe chạy tới chân trái núi cao kia.Ðoạn cô tung mình nhẩy lên xe.Ðại hán trong lòng ngời vực nhưng không dám hỏi, gã gia roi cho ngựa chạy về phía trước.Khâu Tiểu San thò tay vào bọc móc lấy hai viên thuốc giao cho đại hán đang nhắm mắt dương thần uống. Cô khẽ lên tiếng thở dài rồi nói nhỏ với Tiêu Lĩnh Vu:- Gia mẫu được lệnh lên cứu gấp nhưng thực ra người đã mất hết sinh cơ vì nội thương trầm trọng.Tiêu Lĩnh Vu lấy làm lạ ngắt lời:- Vân di ở nhà tiểu đệ mấy tháng tuyệt không có tình trạng gì khác lạ. Nếu người bị trọng thương từ trước thì sao lại còn sống được bấy lâu mới chết?Khâu Tiểu San đáp:- Nguyên nội công gia mẫu rất tinh thâm, người được lệnh tôn cứu cấp rồi ngượng vận nội công để ổn định thương thế. Trong mình người lại đem theo một bình linh đan duy trì mạng sống. Người vẫn cử động như thường mà thực ra phải cố nhịn nỗi đau khổ về nội thương phát tác. Nếu ta đến sớm được hai tháng thì may ra còn có thể giúp người điều trị thương thể hay ít ra là bảo vệ cho người rời khỏi quý phủ để kiếm danh y điều trị. Vì người đã mất hết võ công lại tấm thân trơ trọi không thể bạt thiệp trường đồ. Ai ngờ vì ta đến chậm mấy tháng mà thành vĩnh quyết không còn được thấy mặt gia mẫu lần cuối cùng.Tiêu Lĩnh Vu lại hỏi:-Vân di đã có thể chống chọi với tử thần được mấy tháng sao lại không thể chống thêm mấy bữa nữa?Khâu Tiểu San đáp:- Thương thể của gia mẫu trầm trọng quá, phải nhờ hơi thuốc mà duy trì nguyên khí khộng thể sống được nữa nên viết di thư để lại rồi xuống đáy giếng khô ẩn mình mà chết.Tiêu Lĩnh Vu lại nhớ tới tấm lòng tha thiết của Vân cô đối với mình bất giác trong lòng đau đớn khôn tả. Gã không nhịn được để hai hàng lệ trào ra. Gã buông tiếng thở dài nói:- Phải rồi! Vân di biết rằng cái chết của người sẽ gieo vào lòng cha tiểu đệ một mối thương tâm vô hạn, nên người để thư cáo biệt tiểu đệ tưởng lầm là người có việc phải ra đi.Khâu Tiểu San nói:- Ngoài điều đó, gia mẫu còn e để luỵ đến những người trong nhà tiểu đệ.Tiêu Lĩnh Vu nói:- Tiểu đệ còn một điều vẫn không sao hiểu được.Khâu Tiểu San hỏi:- Ðiều chi?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Vòm trời bát ngát mà sao tỷ tỷ lại biết đường tìm đến nhà tiểu đệ?Khâu Tiểu San đáp:- Gia mẫu dĩ nhiên đã để binh khí về chổ tử vong và nơi giấu thi thể tại cửa sổ căn phòng. Vì vậy mà lúc ta coi ám ký, chân tay rụng rời đánh bể cả chén nước.Cô giơ tay lên lau nước mắt nói tiếp:- Trong di thư gia mẫu có chổ nói về Tiểu đệ, tuy người đã truyền phép tọa tức về nội công thượng thừa nhưng chưa được đến chổ huyền diệu. Nếu cách tu luyện lầm lẫn thì chẳng những không chữa được bệnh tiên thiên khuyết hàn trong mình để phát giải cái chết trong hai chục tuổi mà còn làm cho chết sớm hơn. Vì thế nên gia mẫu đã di mệnh cho ta phải chiếu cố đến tiểu đệ. Nếu không thì tiểu đệ năn nỉ tới đâu ta cũng chẳng dám đưa tiểu đệ đi theo.Tiêu Lĩnh Vu hỏi:- Thế ra tiểu đệ không còn sống được mấy năm nữa ư?Khâu Tiểu San đáp:- Thời gian tuy ngắn ngủi nhưng cũng còn được vài ba năm. Tiểu đệ đi với ta thì khó mà đoán trước được. Có khi nay sống mai chết cũng chưa biết chừng.Bỗng nghe có tiếng thở hồng hộc lọt vào tai. Tiêu Lĩnh Vu ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy đại hán đang ngồi dưỡng thương mặt đỏ bừng tiếng ho trầm trọng tựa hồ có vật gì đút lấy cổ họng không lấy ra được.Khâu Tiểu San liền giơ ngón tay lên điểm vào sau lưng đại hán.Bỗng thấy gã thở phào một cái. Tiếng ho dừng lại. Nét mặt đỏ bừng dần dần tiêu tan.Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ hỏi:- Khâu tỷ tỷ! Y làm sao vậy?Khâu Tiểu San đáp.- Y vận khí bị thương làm rối kinh mạch. Nếu ta không ra ty kịp thời điểm huyệt cho y thì dù bữa nay y không chết cũng biến thành tàn phế suốt đời.Tiêu Lĩnh Vu thè lưỡi ra nói:- Té ra luyện võ công cũng lắm chuyện phiền phức.Bỗng thấy đại hán từ từ mở mắt ra nói:- Ða tạ cô nương đã hai lần cứu cấp tại hạ.Khâu Tiểu San trong lòng đau khổ, cô chỉ gượng cười chứ không nói gì.Trong xe ngựa bỗng yên tỉnh trở lại. Tiếng bánh xe lăn lọc cọc nhộn lên trong bầu không khí tĩnh mịch của miền sơn dã.Không hiểu xe đi đã bao lâu, đột nhiên dừng lại. Phía ngoài rèm xe có tiếng người cất lên.- Thưa cô nương! Khó lòng đi xe được nữa rồi.Khâu Tiểu San vén rèm lên nhẩy xuống.Ráng chiều rực rở. Vừng thái dương đã ngập non đoài.Tiêu Lĩnh Vu đứng dậy đưa mắt nhìn bốn phía, thì thấy núi non chập chùng.Trên một ngọn núi đầy huyệt động bóng tịch dương chiếu vào coi rất ngoạn mục.Bất giác gã cảm thấy trong lòng cởi mở liền cười nói:- Thật là một cảnh tuyệt đẹp.Khâu Tiểu San thấy Tiêu Lĩnh Vu mặt mày hớn hở, chẳng biết gì đem đại nạn tới nơi thì trong lòng buồn thảm nghĩ thầm :- Song thân gã đã ra ơn cứu mình, nếu mình không bảo vệ được tánh mạng cho gã thì dù mình còn sống ở đời cũng ôm mối hận chung thân.Bất giác cô cũng nổi lòng hào khí đưa mắt nhìn quanh, rồi nói:- Chúng ta bỏ xe đi bộ.Rồi cô tiến lên đi trước.Tiêu Lĩnh Vu được hai đại hán nâng đở đi theo, chẳng bao lâu đã vượt qua mấy ngọn núi.Khâu Tiểu San bỗng dừng bước lại trên sườn núi nói: - Ðêm nay chúng ta ở chổ này. Các ngươi hãy quét tuyết đi, ta phải đi một lát rồi rở về.Ðoạn cô trở gót vọt mình một cái đã ra xa hơn trượng.Tiêu Lĩnh Vu tuy được người nâng đở nhưng phải cất bước trèo cao mà phải để hết tinh thần vào đường đi, bây giờ gã mới có thì giờ để nhìn hình thể bốn mặt.Gã thấy chỗ mình đứng dựng hình thế cực kỳ hiểm trở. Một mặt là núi cao chót vót, vách núi đứng dựng. Còn ba mặt là hang sâu trăm trượng, gã không khỏi kinh hãi trong lòng. Ngoài con đường nhỏ đi lên không còn thông lộ nào khác.Gã lại đưa mắt nhìn hai đại hán nâng đở mình thì thấy chúng ho sù sụ không ngớt, trán toát mồ hôi.Tiêu Lĩnh Vu ngó hai người hỏi:- Quý tính hai vị đại thúc là gì ?Ðại hán đeo đao đáp:- Công tử xưng hô hư vậy khiến bọn tại hạ rất áy náy. Tiện danh là Trương Càn.Ðại hán đeo phán quang bút nói tiếp:- Tiểu đệ là Hà Khôn. Xin hỏi đại danh của thế huynh là gì?Tiêu Lĩnh Vu cười đáp:- Tiểu điệt là Tiêu Lĩnh Vu. Hai vị đại thúc là người thế nào của Khâu tỷ tỷ ?Trương Càn ho một tiếng rồi đáp:- Bọn tại hạ là thuộc hạ của Khâu cô nương. Từ nay công tử có việc gì xin cứ sai bảo bọn tại hạ.Tiêu Lĩnh Vu hỏi:- Khâu tỷ tỷ là người thế nào?- Trương Càn và Hà Khôn đưa mắt nhìn nhau rồi ngập ngừng đáp:- Ðiều này hay hơn hết là công tử hỏi thẳng Khâu cô nương.Ba người đang nói chuyện thì Khâu Tiểu San đã ôm một buộc cành tùng khô trở về. Cô cất tiếng ôn nhu bảo Tiêu Lĩnh Vu:- Tiểu đệ, Những cuộc chiến đấu vừa rồi, chắc tiểu đệ đã nhìn rõ ?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Phải rồi! Bản lãnh của tỷ tỷ rất cao cường khiến cho tiểu đệ hâm mộ vô cùng.Khâu Tiểu San nói:- Ta bất qua chỉ là tên tiểu tốt ở trước ngựa. Còn những tay cao thủ bên cường địch nãy giờ mới sắp đuổi tới, bọn chúng lại cho linh điểu theo dõi hành tung,chẳng bao lâu là chúng đến rồi. Ðêm nay e rằng khó lòng tránh khỏi một phen huyết chiến.Tiêu Lĩnh Vu nói:- Tỷ tỷ bất tất phải lo âu. Con người ta tử sinh là mệnh, phú quý ở trời. Tiểu đệ tuy không hiểu võ công, nhưng chẳng sợ hãi chi hết.Khâu Tiểu San nói:- Tiểu đệ quả là người có đởm lược.Tiêu Lĩnh Vu nói:- Tiểu đệ chẳng còn sống mấy năm mà được tỷ tỷ cho đi đó đi đây để mở rộng tầm mắt thì dù có chết sớm ít ngày cũng là đáng lắm.Khâu Tiểu San nghiêm nghị nói:- Nếu không vì sự an toàn cho tiểu đệ thì chúng ta đã chẳng cần lựa chọn nơi hiểm trở này để cự địch. Nếu tiểu đệ không chịu nghe lời ta thì bất tất phải theo ta nữa.Tiêu Lĩnh Vu sợ hãi hỏi:- Ai bảo tiểu đệ không nghe lời tỷ tỷ ?Khâu Tiểu San đáp:- Tiểu đệ chịu nghe lời ta là may. Nếu có cường địch rượt tới đây. Tiểu đệ đừng chạy loạn lên mà phải ẩn mình sau tảng đá lớn. Gia mẫu như có lệnh thiên âm phù dương trợ thì đêm nay chúng ta sẽ diệt trừ được cường địch để lên đường.Trương Càn nói:- Cường địch cho linh điểu truy lùng, khó nổi đề phòng. Ðành rằng chúng ta đã bị bại lộ, rằng khó nổi thoát thân. Thuộc hạ tưởng nên tìm cách đối phó với linh điểu trước .Khâu Tiểu San đáp- Theo ta nhận xép thì người cầm đầu bọn chúng có thể đêm nay sẽ tới đây.Chỉ cầu sao hạ được bọn chúng đêm nay là giải trừ được mối lo trước mắt. Dù bọn chúng có linh điểu truy lùng thì những người khác ít ra là phải năm ba ngày nửa mới rượt tới.Trương Càn nói:- Cô nương liệu việc như thần, chắc không sai trật.Hà Khôn hỏi:- Thuộc hạ có điều chưa hiểu, muốn xin chỉ thị được chăng?Khâu Tiểu San hỏi lại:- Ðiều gì ?Hà Khôn đáp:- Vừa rồi cô nương không cho giết ba tên bên địch, để chúng sống như vậy chẳng khiến chúng biết đường mà theo dõi bọn ta.Khâu Tiểu San đáp:- Giết ba người đó không được. Ðể chúng sống thì bọn ta mới truyền bá được những tin tức sai lầm cho họ.Cô ngừng lại một chút, đưa mắt nhìn Trương Càn. Hà Khôn rồi nói tiếp.Bây giờ hai người hãy nghĩ ngơi dưỡng sức để có thể ứng phó với cuộc đai chiến đêm nay.