Lúc này Tiêu Lĩnh Vu đã rảnh, chàng liền hỏi:
-Nếu vãn bối ra được khỏi hang này quyết không phụ lòng kỳ vọng của lão tiền bối. Vãn bối sẽ hết sức kiếm cho bằng được hai nhân vật kia.Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp:-Có điều vãn bối chưa hiểu hiện nay hai người đó ở đâu?Trang Sơn Bối đáp:-Hỡi ơi! Việc này nói thì dễ mà làm rất khó. Không chừng họ chết rồi. Có thể họ bị hãm vào trong cung cấm...Tiêu Lĩnh Vu nghe nói đến hai chữ "cung cấm" bất giác chấn động tâm thần suýt nữa khí huyết chạy lộn đường.Trang Sơn Bối nội công tinh thâm, phát giác ra liền. Lão đề tụ chân khí trút một luồng đại lực vào nội phủ Tiêu Lĩnh Vu để giúp đỡ chàng đưa luồng nghịch khí về đúng kinh mạch và khẽ bảo chàng:-Hài tử! Lúc hành công mà ta nói chuyện thế này là một điều tối kỵ. Ngươi hãy trừng thanh tạp niệm để ta giúp ngươi đẩy chân khí vào mấy chỗ huyệt mạch khó tới nơi.Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy luồng nhiệt lực trong gan bàn tay lão đột nhiên tăng cường ào ạt trút vào người chàng. Chàng biết mình chỉ sơ ý phân tâm một chút để khí huyết chạy lạc đường là có thể uổng mạng hay thành người tàn phế. ít lắmcũng phải điều trị mấy tháng mới khôi phục được.Chàng liền tập trung tinh thần, gạt bỏ tạp niệm, để hết tâm trí vào việc hành công dung hoà với luồng nhiệt lực ở ngoài đẩy vào.Dần dần chàng đi tới chỗ "vô ngã", không biết tới mình nữa.Khi chàng tỉnh dậy, ánh dương quang loá mắt, mặt trời đã lên cao ba sào.Ngọn tuyệt phong này cao hơn mấy toà núi chung quanh. Trên đỉnh núi tuy quanh năm vừng thái dương chiếu vào, nhưng băng đóng dày hàng thước ngưng kết mấy ngàn năm. Về mùa hạ khí trời nóng, băng đọng trên đỉnh núi lớp trên mặt rữa ra, nhưng chiều đến khí nóng mặt trời giảm đi, nước rắn lại thành băng ngay.Lúc này ánh triều dương chiếu xuống băng thành từng vùng kim quang. Xa xa những ngọn núi tuyết đọng cũng hiện ra những màu sặc sỡ, cảnh sắc tuyệt đẹp hiếm thấy ở nhân gian.Tiêu Lĩnh Vu trong lòng khoan khoái la lên:-Lão tiền bối! Ðỉnh núi tuyết đọng biến thành rực rỡ. Cảnh vật này vãn bối chưa được thấy bao giờ.Nhưng núi non quạnh quẽ không thấy tiếng dội.Tiêu Lĩnh Vu quay đầu nhìn lại đã không thấy bóng Trang Sơn Bối đâu nữa.Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:-Phải rồi! Trước lão đã để mình ta ở trên võng mây cho ta chuyên tâm chú ý luyện công. Bây giờ lão lại lưu mình ta ở lại trên tuyệt phong này, tất nhiên có chỗ tác dụng.Trời sắp đúng ngọ. Vừng thái dương càng nóng dữ. Tiêu Lĩnh Vu phơi nắng da thịt se lại rất khó chịu. Trên đỉnh núi băng đọng mặt trời chiếu vào bốc lên từng làn hơi trắng. Một đằng mặt trời nóng dữ, một đằng băng đọng lạnh buốt. ở trên ngọn núi vừa nóng dữ vừa rét tê.Tiêu Lĩnh Vu vì muốn chống với khí lạnh, khí nóng xâm nhập vào người, chàng chỉ có cách vận nội công để kháng cự. Tuy chàng đã học được huyền môn tâm pháp để làm căn bản cho nội công, xong chưa biết vận khí để ngăn ngừa những cái gì ở bên ngoài xâm nhập vào. Nhưng gặp lúc hàn nhiệt cấp bách, phản ứng tự nhiên thúc đẩy chàng vận công đề khí.Khi trời tối rồi, gió núi rất dữ, Tiêu Lĩnh Vu thấy thế gió hung mãnh tưởng chừng muốn nhổ núi tung lên, chàng không khỏi kinh hãi nghĩ thầm:-Gió thổi mạnh thế này. Ðỉnh núi băng đọng trơn tuột mà lại không có vật gì bấu víu há chẳng để gió thổi bay người xuống núi?ý niệm cầu sinh thúc đẩy chàng vung quyền đấm xuống mặt băng rắn chắc. Một miếng băng vỡ ra. Chàng thò tay móc lên thành cái hố nhỏ rồi nằm phục xuống đó,qua một đêm dài dằng dẵng. Mặt băng dưới người chàng tan ra thành nước khiến chàng ướt cả quần. Còn áo thì lúc ở mỏm đá trên vách núi chàng đã xé ra làm dây để lấy nấm ăn nên chẳng còn mảnh nào.Thời gian vùn vụt, Tiêu Lĩnh Vu lại ở trên núi thêm một trăm ngày.Một trăm ngày này chàng phải trải qua đủ thứ mưa gió nóng lạnh.Trang Sơn Bối cứ cách vài ngày lại trở về một lần đưa thức ăn và chỉ điểm cách luyện nội công tâm pháp cho chàng, nhưng lão tuyệt không nhắc tới chuyện xuống núi.Tiêu Lĩnh Vu cũng quật cường không hỏi đến.Thời kỳ gian khổ này trong mình Tiêu Lĩnh Vu nảy ra rất nhiều tiềm năng, ngày chống trời nắng, đêm ngăn giá lạnh. Nội công chàng tiến bộ rất nhiều.Một đêm kia bầu trời trong vắt, vừng nguyệt tỏ lơ lửng trên không. Tiêu Lĩnh Vu đi quanh đỉnh núi một vòng, bất giác nổi hào khí ngửa mặt nhìn trời hú lên một tiếng dài.Tiếng hú chưa dứt bỗng nghe tiếng người thở dài nói: -Thật là một đứa nhỏ kiên quyết.Tiêu Lĩnh Vu quay đầu nhìn lại thì thấy một thiếu phụ trung niên mình mặc áo lam đứng ở phía sau chàng cách chừng sáu, bảy thước.Tiêu Lĩnh Vu vừa ngó thấy đã nhận ra là Liễu Tiên Tử. Chàng liền chắp tay xá dài nói:-Vãn bối là Tiêu Lĩnh Vu xin bái kiến lão tiền bối.Liễu Tiên Tử tủm tỉm cười hỏi:-Hài tử! Ngươi ở trên đỉnh núi tuyết này đã bao lâu?Tiêu Lĩnh Vu đáp:-Ðến lúc trăng đứng đầu đêm nay là vừa tròn một trăm ngày.Liễu Tiên Tử hắng dặng một tiếng rồi nói:-Anh đồ gàn trúng phải cái độc của Khổng Mạnh. Hắn nói những gì con người gánh trách nhiệm lớn lao trước hết là phải nhịn đói nhịn khát, khổ thân nhọc xác mới thành công được. Ta chẳng tin như vậy, dù không dãi nắng dầm mưa cũng có thể luyện võ được. Ngươi hãy theo ta cho hắn biết chẳng cần hành hạ thân thể cũng học được võ công thượng thặng.Tiêu Lĩnh Vu trong lòng lấy làm khó nghĩ, bụng bảo dạ:-Nghĩa phụ bảo ta theo Trang lão tiền bối để học võ, tuy ta chưa bái sư, nhưng sự thực đã nên nghĩa thầy trò. Có lý đâu chưa trình người biết đã bỏ đi ngay.Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì bên tai đột nhiên có thanh âm rất nhỏ lọt vào:-Hài tử, ngươi chịu khổ trăm ngày không uổng công đâu. Bây giờ y bảo ngươi đi theo thì cứ theo y.Thanh âm quen thuộc chàng nghe đúng là tiếng nói của Trang Sơn Bối.Tiêu Lĩnh Vu chắp tay thi lễ đáp:-Ða tạ lão tiền bối đã có lòng chu toàn cho vãn bối.Liễu Tiên Tử nói:-Ta muốn cho lão đồ gàn hay là chẳng cần huyền môn khí công gì ráo cũng có thể luyện võ công đến chỗ xuất quỉ nhập thần...Mụ càng nói càng nóng nảy, giơ ngón tay ra điểm. Một luồng kình khí vô hình bắn tới chỗ băng đóng xa hơn trượng đánh véo một tiếng, khối băng nát vụn tung bay. Băng đóng rắn hơn sắt đá mà bị luồng chỉ phong đánh vỡ đến một thước vuông lõm xuống năm tấc.Mụ nói tiếp:-Cao thanh cương khí cùng lợi kiếm trong tay lão đồ gàn chưa chắc đã mạnh hơn Tu La chỉ lực của ta.Mụ lạng người đi một cái đến bên Tiêu Lĩnh Vu rồi cắp chàng chạy nhanh như bay.Lúc này Tiêu Lĩnh Vu nội công đã khá lại gan dạ hơn trước nhiều. Chàng dương mắt lên nhìn Liễu Tiên Tử chạy như bay xuống núi bằng thân pháp Lưu Tinh Phi Trụy. Mỗi cái nhô lên hụp xuống là vọt đi xa mấy trượng. Bà chỉ cần mượn vật gì hạ mình xuống để lấy đà vọt đi.Thân pháp này coi thật là ghê gớm.Liễu Tiên Tử cắp Tiêu Lĩnh Vu đem vào trong căn nhà gỗ dưới gốc cây tùng.Hiện nay phong cảnh trong căn nhà gỗ khác hẳn với ngày Tiêu Lĩnh Vu mới đến.Cách bố trí trong căn nhà rất hào hoa. Trên giường có chăn êm nệm gấm.Liễu Tiên Tử tủm tỉm cười hỏi:-Hài tử! Ngươi coi chỗ này với đỉnh núi tuyết khác nhau thế nào?Tiêu Lĩnh Vu kính cẩn đáp:-Tiểu tử không biết nói thế nào cho được.Liễu Tiên Tử nói:-Ta để ngươi ở nơi tử tế này mà vẫn khiến ngươi luyện tuyệt kỹ được.Từ nay Tiêu Lĩnh Vu được sinh hoạt sung sướng. Lòng hiếu thắng của Liễu Tiên Tử hãy còn mãnh liệt. Tuy chàng được ăn ở sung sướng nhưng mụ bắt chàng luyện võ rất nghiêm khắc.Một năm vùn vụt trôi qua. Tiêu Lĩnh Vu được Liễu Tiên Tử đôn đốc luyện "Tu La chỉ" tiến bộ rất mau.Khinh công, chỉ pháp và ám khí của Liễu Tiên Tử đều là những tuyệt kỹ. Sau một năm cần khổ, Tiêu Lĩnh Vu đã thuộc hết những yếu quyết.Ròng rã một năm chàng chưa được gặp nghĩa phụ Nam Dật Công và Trang Sơn Bối mặc dầu chỉ gần trong gang tấc. Liễu Tiên Tử không để chàng rảnh một lúc nào đặng qua thăm hai người.Hôm ấy vào buổi sáng sớm, Tiêu Lĩnh Vu luyện công xong mới ngước mắt ra nhìn bỗng thấy Nam Dật Công đang đứng bên ngoài đối diện với một nhà sư mặc áo cà sa màu đại hồng. Cả hai người cùng đặt tay phải dính vào nhau tựa hồ tỷ đấu nội lực. Vị hoà thượng kia vẻ mặt vẫn thản nhiên, còn Nam Dật Công trán toát mồ hôi dường như ở vào cảnh ngộ cực kỳ nguy hiểm.Tiêu Lĩnh Vu chấn động tâm thần nhảy vọt ra ngoài nhà.Chàng thấy Trang Sơn Bối tay cầm đoản kiếm đứng bên chăm chú theo dõi cuộc đấu giữa hai người. Liễu Tiên Tử đứng tựa vào tường, vẻ mặt rất kỳ dị.Tiêu Lĩnh Vu hơn một năm nay luyện võ công tiến bộ rất mau. Chàng biết mình mà kinh động để nghĩa phụ phân tâm tất bị thương về tay nhà sư. Tuy chàng cực kỳ kinh hãi mà phải cố nén nỗi xúc động.Bỗng nghe thanh âm rất nhỏ bé lọt vào tai:-Hài tử lại đây mau!Tuy hơn một năm chưa gặp mặt nhưng Tiêu Lĩnh Vu nhận ra ngay là thanh âm của Trang Sơn Bối. Chàng quay lại ngó Liễu Tiên Tử một cái rồi từ từ cất bước tiến về phía Trang Sơn Bối.Liễu Tiên Tử tuy cũng ngó thấy Tiêu Lĩnh Vu lướt qua trước mặt nhưng mụ vẫn lờ đi như không?Tiêu Lĩnh Vu trong lòng xiết nỗi hoài nghi, rảo bước tới gần Trang Sơn Bối khẽ nói:-Dưỡng phụ của vãn bối đã lâm vào tình trạng nguy cấp. Lão tiền bối ra thay cho người được chăng?Trang Sơn Bối nghiêm nghị đáp:-Nội lực của nghĩa phụ ngươi khá hùng hậu, còn có thể chống được một lúc nữa.Tuy miệng lão nói với Tiêu Lĩnh Vu mà cặp mắt vẫn không rời Nam Dật Công và nhà sư kia.Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:-Nghĩa phụ ta cùng Trang Sơn Bối và Liễu Tiên Tử, bản lãnh mỗi người một sở trường riêng. Mấy chục năm nay ba vị cùng nhau tỷ đấu bất phân thắng bại. Nay nghĩa phụ không địch nổi nhà sư áo đỏ thì dĩ nhiên Trang Sơn Bối và Liễu Tiên Tử cũng không phải là đối thủ của lão được.ánh triêu dương từ cửa hang chiếu vào soi rõ mặt Nam Dật Công và nhà sư áo đỏ. Nhà sư thân thể cao lớn mặt đã rướm mồ hôi. Nam Dật Công càng thảm hại hơn. Mồ hôi ra ướt hết áo bào.Tiêu Lĩnh Vu bầu máu nóng sủi lên sùng sục, chàng không nhịn được vươn tay ra đoạt lấy thanh đoản kiếm trong tay Trang Sơn Bối.Trang Sơn Bối không kịp đề phòng để chàng đoạt mất đoản kiếm. Nhưng võ công lão cực kỳ cao thâm, vung tay mặt nắm lấy huyệt mạch cổ tay Tiêu Lĩnh Vu khẽ nói:-Hài tử ngươi định làm gì vậy?Tiêu Lĩnh Vu đáp:-Vãn bối phải giết nhà sư áo đỏ để cứu nghĩa phụ.Trang Sơn Bối lắc đầu đáp:-Nghĩa phụ ngươi còn chưa thắng được lão thì ngươi ra đó cũng chết uổng mà thôi.Tiêu Lĩnh Vu đáp:-Dù tiểu tử không thắng nổi lão, nhưng chết đi cũng không hối hận.Trang Sơn Bối khẽ bảo chàng:-Hài tử! Ngươi đừng có xúc động. Công việc bữa nay là do nguyên nhân từ mấy chục năm trước. Vụ này liên quan cả đến mối ân oán giữa Liễu Tiên Tử và nghĩa phụ ngươi. Tuy ngươi hết lòng hiếu thảo nhưng võ công ngươi không chống nổi một đòn của nhà sư áo đỏ. Còn ta mà ra can thiệp sợ Liễu Tiên Tử không chịu.Lão đoạt lại thanh đoản kiếm trong tay Tiêu Lĩnh Vu.Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác hỏi:-Chẳng lẽ lão tiền bối cứ đứng coi tệ nghĩa phụ bị hại về tay nhà sư áo đỏ?Trang Sơn Bối nghiêm nghị đáp:-Trong một năm nay ta cùng nghĩa phụ ngươi đàm đạo với nhau trong thạch thất tình ý rất sâu xa. Nếu cục diện đưa tới chỗ ta phải ra tay thì e rằng bữa nay gây nên thảm cảnh máu đổ núi Hàn Sơn...Tiêu Lĩnh Vu chấn động tâm thần hỏi:-Sao? Chẳng lẽ Liễu Tiên Tử lại đi giúp nhà sư áo đỏ kia?Trang Sơn Bối đáp:-Hiện giờ tâm tình Liễu Tiên Tử ra sao ta cũng không thể biết được, nhưng hơn một năm nay nghĩa phụ ngươi cùng ta đều thay đổi cách sinh hoạt, không cặm cụi luyện võ như trước mà thích ngao du tuế nguyệt hay đàm đạo chuyện đời, nhưng võ công lại tiến triển rất mạnh. Thế mới biết mấy chục năm mình lao tâm khổ trí để mong thành công mau lẹ là phạm vào bệnh "giục tốc bất đạt"...Trang Sơn Bối nói tới đây đột nhiên dừng lại, mắt chiếu ra những tia hàn quang.Tiêu Lĩnh Vu thấy áo hoàng bào của Nam Dật Công đã rung rinh. Người lão ngửa về phía sau. Hiển nhiên không kháng cự nổi lão áo đỏ được nữa.Bất giác chàng la lên một tiếng thật to.Nam Dật Công đột nhiên quay mặt lại ngó Tiêu Lĩnh Vu một cái rồi đứng thẳng người lên vãn hồi liệt thế. Hai bên lại đi vào tình trạng không phân hơn kém.Trang Sơn Bối thở phào một cái nói:-Nghĩa phụ ngươi không muốn để ngươi thấy y thất bại về tay nhà sư nên lão đã vận công phản kích.Tiêu Lĩnh Vu nói:-Tiểu tử chỉ mong nghĩa phụ thắng nhà sư đó.Trang Sơn Bối trong lòng đã hiểu rõ là Nam Dật Công đem hết sức lực phản kích, tức là rút ngắn thời gian chống chọi của lão lại. Lão ngấm ngầm thở dài nói:-Vu nhi! Ta có hai điều trọng yếu ngươi phải ghi nhớ cho kỹ mà làm theo.Tiêu Lĩnh Vu hỏi:-Tiền bối có điều chi dạy bảo?Trang Sơn Bối đáp:-Ta mà ra tay thì ngươi chạy về phía thạch thất tìm lấy cuốn sách bằng lụa, ta đã sao lục đầy đủ. Ngươi là người thông minh và hiện đã có căn bản về võ công. Nếu ngươi dụng tâm nghiên cứu thì có thể thu được hết chân truyền của nghĩa phụ...Ðột nhiên có tiếng thét lanh lảnh:-Dừng tay!Liễu Tiên Tử đang đứng tựa cửa nhảy vọt vào trường đấu.Trang Sơn Bối cả mừng nói:-Hay lắm! Liễu Tiên Tử chịu ra mặt rồi.Lão chưa dứt lời thì toàn thân Nam Dật Công đã bay tung lên cao hơn trượng rồi bị hất ra ngoài.Liễu Tiên Tử nhảy vào chỗ hai người tỷ đấu. Chân mụ chưa chấm đất thì đã sinh đại biến. Mụ liền đề khí nhảy đến chỗ Nam Dật Công vừa té xuống.Khinh công của mụ tuyệt đỉnh thiên hạ. Mụ nhảy sau mà hạ mình xuống trước Nam Dật Công. Mụ dang hai cánh tay ôm lão vào lòng.Trang Sơn Bối tức giận quát lớn:-Nhà sư lòng dạ đen tối kia! Nhân lúc người ta không kịp đề phòng mà thi hành độc kế đâu phải kẻ anh hùng?Lão vừa quát, bóng trắng lấp loáng nhảy xổ về phía nhà sư áo đỏ.Nguyên nhà sư áo đỏ nhân lúc Liễu Tiên Tử thét dừng tay, Nam Dật Công thu hồi nội lực, nhà sư liền vận toàn lực phóng chưởng đánh ra.Nam Dật Công không kịp đề phòng bị luồng nội lực cương mãnh làm chấn động nội phủ và người lão cũng bị hất tung lên.Trang Sơn Bối căm hận ra tay, thế kiếm uy mãnh phi thường. Người chưa tới kiếm khí đã vọt đến.Nhà sư áo đỏ xoay tay đánh ra một chưởng cực kỳ mãnh liệt để phản kích.Trang Sơn Bối đề tụ chân khí vào huyệt đan điền. Người lão đương vọt về phía trước đột nhiên dừng lại. Lão huy động cho thanh đoản kiếm trong tay vọt ra những bóng kiếm huyền ảo.Kiếm khí và chưởng lực đụng nhau. Nhà sư áo đỏ đột nhiên lùi lại hai bước.Trang Sơn Bối cũng rung động hai vai, người không tự chủ được lùi lại một bước.Nhà sư áo đỏ cười lạt nói:-Các vị thí chủ ỷ đông người để thủ thắng, vậy phật gia cáo từ thôi.Nhà sư dứt lời xoay mình nhảy vọt đi.Trang Sơn Bối không ngờ nhà sư chạy trốn một cách đột ngột. Lão ngần ngừ một chút thì nhà sư đã chạy xa ngoài ba trượng, đuổi theo không kịp nữa, lão liền đề tụ chân khí liệng đoản kiếm ra.Một luồng bạch quang nhanh như điện chớp bay về phía nhà sư áo đỏ.Bỗng thấy nhà sư quay phắt lại phóng chưởng đánh ra. Thanh đoản kiếm xoay đi một vòng rồi rớt xuống đất. Nhà sư lại vọt người đi tiếp.Tiêu Lĩnh Vu thấy nhà sư áo đỏ trốn chạy thì trong lòng nóng nảy la lên:-Trang lão tiền bối! Vị hoà thượng kia trốn mất rồi.Chàng quay đầu nhìn lại thấy Trang Sơn Bối nhắm mắt đứng yên trên trán có ẩn hiện những giọt mồ hôi. Chàng khiếp sợ run lên hỏi:-Trang lão tiền bối! Lão tiền bối làm sao vậy?Trang Sơn Bối từ từ mở mắt ra đáp:-Ta vẫn bình yên. Hài tử! Vừa rồi ngươi có trông thấy ta liệng kiếm ra không?Tiêu Lĩnh Vu đáp:-Tiểu tử trông thấy rồi.Chàng nghĩ thầm trong bụng:-Lão không đuổi kịp nên dùng khí giới làm ám khí phóng ra.Trang Sơn Bối nghiêm nghị nói:-Hài tử! Ðó là một tâm pháp tối cao về kiếm đạo tên gọi Ngự kiếm thuật. Có điều hoả hậu của ta chưa được đầy đủ nên khó mà đả thương được địch nhân ở ngoài năm trượng.Tiêu Lĩnh Vu tuy miệng không nói gì nhưng nghĩ thầm trong bụng:-Ðã cầm binh khí liệng ra thì đâu phải tâm pháp thượng thặng về kiếm đạo?Trang Sơn Bối lại nói tiếp:-Nhà sư kia tuy làm cho nghĩa phụ ngươi bị thương nhưng lão cũng chẳng có gì hay ho.Liễu Tiên Tử ngồi xếp bằng, tay mặt để vào sau lưng Nam Dật Công để trị thương cho lão.Trang Sơn Bối nói:-Hài tử! Chúng ta đi thôi! Liễu Tiên Tử nội công thâm hậu mà trong mình lại còn hai viên linh đan của hai vị tiền bối để lại. Nghĩa phụ ngươi được Tiên Tử cứu trợ thì không lo gì nữa. Chúng ta không nên quấy nhiễu hai vị.Lão nói rồi dắt Tiêu Lĩnh Vu lại lượm thanh đoản kiếm.Tiêu Lĩnh Vu trong lòng vẫn lo âu về sự yên nguy của nghĩa phụ, nhưng cũng không dám kháng cự mệnh lệnh của Trang Sơn Bối, đành để lão dắt đi.Trang Sơn Bối ngó thanh đoản kiếm trong tay, thở dài nói:-Nhà sư kia quả võ công rất cao cường. Ta đã toàn lực liệng kiếm ra mà hớt đứt có hai ngón tay lão. Tiêu Lĩnh Vu ngưng thần nhìn lại quả thấy trên đám cỏ xanh có hai ngón tay rớt xuống máu chảy đầm đìa.-Ðây là ngón tay vô danh và ngón tay út. Ðáng tiếc ơi là đáng tiếc!...Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ hỏi:-Ðiều chi đáng tiếc?Trang Sơn Bối đáp:-Ðáng tiếc hoả hậu của ta còn non kém một chút. Hỡi ôi! Nếu tăng gia thêm phần hoả hậu thì bữa nay nhà sư áo đỏ kia dù có thoát chết thì cũng bị cụt một cánh tay.Tiêu Lĩnh Vu hỏi:-Ngự kiếm thuật của lão tiền bối đã được mấy thành hoả hậu rồi?Trang Sơn Bối đáp:-Còn kém lắm! Chỉ có thể nói là mới vào đến ngưỡng cửa.Vẻ mặt lão bỗng biến thành rất nghiêm trọng, nói tiếp:-Ðáng tiếc là môn tuyệt kỹ này chỉ đến ta là thất truyền.Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy câu nói có dụng ý gì, nhưng chàng chưa hiểu thấu. Bất giác chàng cau mày ra chiều suy nghĩ.Lúc này Trang Sơn Bối đã dắt Tiêu Lĩnh Vu qua mấy lùm cây rậm. Lão hỏi:-Hài tử! Ngươi nghĩ gì vậy?Tiêu Lĩnh Vu đáp:-Tiểu tử đang nghĩ không biết làm thế nào để Ngự kiếm thuật còn lưu truyền mãi ở thế gian?Trang Sơn Bối nói:-Tuyệt kỷ này không phải tầm thường, chẳng thể bạ ai cũng truyền được. Nếu hạng tư cách không tốt mà luyện kiếm thuật đó thì cũng chỉ đến như ta, tức là chỉ luyện kiếm đả thương người mà thôi, suốt đời không thành công như ý muốn được.Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:-Nếu ta muốn giúp sức Khâu tỷ tỷ chống lại bao nhiêu anh hùng thiên hạ thì phải luyện thành võ công thượng thặng này mới được.Chàng liền hỏi:-Lão tiền bối! Không hiểu vãn bối có thể học được môn tuyệt kỷ đó chăng?-Ngươi cốt cách thanh kỳ là một nhân tài luyện võ ngàn năm khó kiếm. Nếu ngươi chịu khổ công tu luyện thì trong vòng mười năm có thể thành tựu được.Tiêu Lĩnh Vu mừng thầm nói:-Cái đó còn tuỳ ở lượng từ bi của lão tiền bối.-Theo chỗ ta biết thì Ngự kiếm thuật là chỗ tuyệt đỉnh về kiếm đạo. Nếu kiếm đạo còn có chỗ thật cao hơn thì ta đành chịu là mình hủ lậu chưa biết tới.Tiêu Lĩnh Vu nói:-Nghĩa phụ của vãn bối rất tán dương môn nội công chính tông của lão tiền bối và kiếm thuật cũng trác tuyệt một thời...Trang Sơn Bối cười nói:-Nghĩa phụ ngươi tuy nói đúng, nhưng đó là nói chỗ ta hiểu biết chứ không phải về chỗ võ công ta đã thành tựu...Lão ngửa mặt lên thở phào một cái nói tiếp:-Về tiên thiên thể chất của ta bị hạn chế khá nhiều. Ngoài 20 tuổi ta mới bắt đầu luyện võ. Tuy ta tìm được danh sư mà không thành tựu lớn lao. Ta không dám phụ ơn ân sư mà chỉ tự trách mình không đương nổi đại nhiệm. Dù ta gắng công rèn luyện cũng không toại nguyện được...Lão từ từ quay lại dương mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi:-Hài tử! Ngươi đã hiểu rõ lời ta nói chưa?Tiêu Lĩnh Vu lúc trước gật đầu nhưng sau lại lắc đầu đáp:-Vãn bối không hiểu rõ lắm.Trang Sơn Bối trỏ vào hai ngón tay đứt trên đám cỏ đáp:-Nhà sư áo đỏ bị đứt hai ngón tay này thế nào cũng ôm mối cừu hận. Mối cừu hận này y sẽ tính nợ với ngươi. Hỡi ơi! Bọn ta ẩn cư trong hang thẳm mấy chục năm trời tuy tỷ đấu hoài chưa phân thắng bại, nhưng trong lòng cũng đã có cảm giác tự phụ, nghĩ rằng: Ba người chúng ta tuy suốt đời phân cao thấp, song mấy chục năm nay nghiên cứu võ công thì trong võ lâm chỉ có ba người bọn ta là cao hơn hết. Cuộc chiến với nhà sư áo đỏ bữa nay khiến cho mối tự phụ trong lòng ta lập tức tiêu tan mà còn gây cho ngươi một kẻ kình địch. Sau này ngươi bôn tẩu giang hồ nếu chạm trán nhà sư kia, y quyết không tha ngươi.Tiêu Lĩnh Vu hỏi:-Chẳng lẽ lão tiền bối và Liễu Tiên Tử đều không hạ được nhà sư đó hay sao?Trang Sơn Bối đáp:-Nhà sư chuyến này bị thương ra đi nhất định tìm một nơi bí ẩn điều trị thương thế. Y bị đau đớn chắc không dám trở lại Tam thánh cốc nữa.Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:-Té ra nơi đây kêu bằng Tam thánh cốc và cái tên này chắc do ba vị ở đây đặt ra?Trang Sơn Bối khẽ đằng hắng một tiếng rồi nói:-Ta chỉ lo ngày sau hắn trút giận lên đầu ngươi.Tiêu Lĩnh Vu nói:-Cái đó không cần. Nếu vãn bối không đánh nổi lão lại chạy đến Tam thánh cốc.Trang Sơn Bối buồn rầu nói:-E rằng bọn ta khó còn sống lâu được.Hai người đang nói chuyện, bỗng thấy Liễu Tiên Tử hấp tấp chạy vào.Trang Sơn Bối đứng dậy nghênh tiếp, hỏi ngay:-Thương thế của Nam huynh ra sao?