Kim toán bàn Thương Bát la lên :
-Kim Ngô Công !Vũ Văn Hàn Ðào cười khanh khách nói :- Ðúng rồi ! Kim Ngô Công là nó.Quần hào đều nín thở, mắt đăm đăm nhìn chiếc hộp ngọc.Bỗng thấy con rết vàng từ từ dương hai cánh, chuyển động nhẹ nhàng rồi bay vù ra.Vô Vi đạo trưởng từ từ hạ cái hộp ngọc xuống, lạnh lùng nói :-Lễ vật của Vũ Văn huynh thật là quí trọng.Vũ Văn Hàn Ðào tủm tỉm cười đáp :-Ðạo trưởng dạy quá lời. Con Kim Ngô Công này tuy sinh sản ở Miêu Cương nhưng hiếm lắm. Tiểu đệ cùng một kỳ nhân chuyên nghề chế ngự độc vật Kim Ngô Công. Theo lời y thì con ngô này đã có đến trăm năm đạo hạnh. Trăm thứ chế độc đều phải hàng phục nó. Thật là một vật hiếm có.Kim toán bàn Thương Bát hỏi :-Vị kỳ nhân ở Miêu Cương mà Vũ Văn huynh nói đó là Kim Hoa phu nhân ?Vũ Văn Hàn Ðào nghiêm trọng đáp :-Ðúng rồi ! Quí huynh sao lại biết phu nhân ?Thương Bát đáp :-Những người lá ngọc cành vàng, bọn hàn buôn như anh em tại hạ không thể vói cao được, chỉ nghe tiếng mà thôi.Vũ Văn Hàn Ðào hắng dặng một tiếng đột nhiên vung hai tay lên đập vào nhau cho nó bật thành tiếng vang trầm bổng.Chưởng phong vừa rít lên, con rết vàng đột nhiên bay quanh thật lẹ. Chỉ trong khoảnh khắc nó biến thành một chấm vàng bay tung tung khắp mọi chỗ trong Thính thiền các.Vô Vi đạo trưởng chú ý nhìn thấy ánh vàng nhẩy múa liền lớn tiếng :-Con Kim Ngô Công mình chứa chất độc. Xin các vị hãy đề phòng.Vũ Văn Hàn Ðào đột nhiên hú một tiếng dài giơ tay trái lên. Con Kim Ngô Công nghe tiếng hú liền cụp cánh lại, hạ xuống khuỷu tay hắn.Nó nằm nép xuống, nhắm mắt lại.Vô Vi đạo trưởng vẫy tay một cái. Một tên đạo đồng mặc áo thanh bào khom lưng nói :-Ðệ tử xin kính cẩn chờ pháp dụng.Vô Vi đạo trưởng ngó đăm đăm vào con Kim ngô công trên cánh tay Vũ Văn Hàn Ðào, miệng thủng thẳng đáp :-Bày yến tiệc ra đây !Tên đạo đồng dạ một tiếng rồi cất bước chạy liền.Vũ Văn Hàn Ðào cười mát nói :-Như vậy há chẳng quấy quả đạo huynh ?Vô Vi đạo trưởng đáp :-Bần đạo phải hết tình địa chủ mới được. Vũ Văn Hàn Ðào nói :-Ðạo huynh tiêu dao sơn thủy, coi hư danh như mây khói, ra nghiêm lệnh cho đệ tử không được cùng người xung đột. Về điểm nầy đạo huynh cũng giống như tiểu đệ.Vô Vi đạo trưởng cười mát đáp :-Bần đạo bì với Vũ Văn huynh thế nào được ?Vũ Văn Hàn Ðào lại nói :-Người đời không biết, coi đạo trưởng cũng như tục gia là lầm. Ðạo huynh không chịu rút kiếm tranh chấp với họ, họ lại cho là đạo huynh khiếp nhược.Vô Vi đạo trưởng nói :-Bần đạo chỉ mong sao khỏi khổ với lương tâm. Còn người đời bình luận thế nào bần đạo cũng chẳng để tâm.Vũ Văn Hàn Ðào tủm tỉm cười nói :-Lời cao luận của đạo huynh khiến tiểu đệ như ở trong bóng tối nhìn thấy ánh sáng...Lão từ từ đảo mắt nhìn Giang Nam tứ công tử và Trung Châu Nhị Cổ rồi đột nhiên đổi giọng thành lạnh lẽo nói tiếp :-Tuy đạo huynh khoan hồng đại độ, nhưng trên chốn giang hồ hầu hết là phường gian trá, không hiểu thời vụ.Chúng biết được mấy chiêu quyền cước nổi tiếng hư danh, đã nhìn bốn bể không vào đâu. Họ chẳng biết trời cao đất dầy là gì, tự cao tự đại, lớn mật làm càn. Xem chừng công cuộc bữa nay, đạo huynh mới rõ lời tiểu đệ không phải nói ngoa.Lãnh thiết bút Ðỗ Cửu hắng dặng một tiếng rồi cười khằng khặc nói :-Khẩu khí các hạ lớn thật !Vũ Văn Hàn Ðào không thèm ngó Ðỗ Cửu nói tiếp :-Tuy đạo huynh không có lòng tranh danh đoạt lợi với đời, nhưng cũng hiểu chiếc chìa khóa cung cấm chẳng phải tầm thường. Công phu hàm dưỡng của tiểu đệ không bằng đạo huynh, song mười mấy năm nay chưa rời khỏi Toàn Cơ Thư lâu một bước, chuyến này cũng vì chiếc chìa khóa cung cấm mà phải xuất hiện trên chốn giang hồ để điều tra hư thực. Không ngờ những loài quỉ mỵ ở tam sơn ngũ nhạc nổi dạ tham lam cũng dúng tay vào. Tiểu đệ một lòng ngưởng mộ đạo huynh chẳng quản đường xa ngàn dặm tới đây cùng đạo huynh hiệp lực bảo vệ chiếc chìa khóa cung cấm, không để nó lọt vào tay hạng bất tiếu trên chốn giang hồ...Nhất Trận Phong Trương Bình cười rộ nói móc :-Thật là đường hoàng ! Thật là quang minh lỗi lạc !Ngũ Ðộc Hoa Vương Kiếm nói tiếp :-Anh em chúng ta đều thuộc vào hàng bất tiếu trên chốn giang hồ biết được mấy chiêu quyền cước, lạm tiếng hư danh. Ha ! Thật là bị người ta thóa mạ như máu chó đổ lên đầu.Lục Nguyệt Tuyết Lý Ba lạnh lùng nói theo :-Lòng dạ ai thế nào, người đời đều biết cả. Thế mà định lấy tay mà che mắt anh hùng thiên hạ. Thật đáng tức cười.Hàn Giang Nguyệt Triệu Quang nói luôn :-Nơi đây là chỗ nào, lúc này là lúc nào ? Ai nói cho Vô Vi đạo trưởng phải động tâm, mong đạo trưởng giúp mình chống đở cường lực để thủ lợi thì con người gian trá đó, anh em ta chẳng thể nào bì kịp.Giang Nam tứ công tử mỗi tên một điều toàn giọng mai mỉa.Vũ Văn Hàn Ðào tuy là người thâm trầm cũng không nén được lòng tức giận.Lão liếc cặp mắt lạnh lùng ngó Giang Nam tứ công tử nói :-Thanh danh của bốn vị đã bị hoen ố, hành vi tàn ác không biết bao nhiêu mà kể, nếu đem tội ra là lên án thì đáng chết từ lâu rồi.Nhất Trận Phong Trương Bình cười nói :-Hay quá ! Hay quá ! Bọn tại hạ chưa đủ vui thú, còn muốn sống thêm dăm chục năm nữa.Vũ Văn Hàn Ðào nổi lên tràng cười rộ nói :-Nhưng sổ quỉ đã chua tên bốn vị e rằng không sống thêm được.Lão vổ vào khuỷu tay một cái. Con kim ngô công đột nhiên vỗ cánh bay vù xông thẳng tới Trương Bình.Giang Nam tứ công tử bôn tẩu giang hồ lâu năm, đã từng lịch duyệt, lại kiến văn quảng bác. Chúng để ý đến con Kim ngô công trên tay Vũ Văn Hàn Ðào từ trước,thấy vậy liền rút thanh trường kiếm ở sau lưng ra đánh "soạt" một tiếng.Con Kim ngô công bay rất mau lẹ coi như một tia chớp nhoáng bắn tới Nhất Trận Phong Trương Bình.Trương Bình vừa rút trường kiếm ra nó đã xổ tới trước mặt. Gã giật mình kinh hải nghĩ thầm :-Con Kim ngô công này sao lại vọt tới lẹ đến thế !Gã vung thanh trường kiếm. Kiếm quang vọt ra thành những bông hoa bạc bảo vệ thân mình.Bỗng nghe đánh "binh" một tiếng như đập vào đá núi. Làn kim quang đang vọt tới đột nhiên lùi lại tựa hồ bị kiếm hoa của Trương Bình đánh trúng.Nhất Trận Phong Trương Bình cười lạt nói :-Tại hạ không tin một con rết có thể giết chết được Trương mổ...Gã chưa dứt lời đột nhiên dừng lại.Nguyên gã cho là con Kim ngô công tuy có chất kịch độc nhưng là giống vật có huyết nhục. Nó đã bị trúng kiếm thì chẳng chết cũng bị trọng thương rớt ngay xuống đất mới phải. Không ngờ luồng kim quang vừa lùi lại, đột nhiên nó vọt lên bay quanh trong tòa lâu các. Gã chấn động tâm thần bụng bảo dạ :-Nhát kiếm của ta ít ra có sức nặng trăm cân mà sao không đánh chết được con Kim ngô công này ? Chẳng lẻ mình nó bằng gang thép ?Chẳng những một mình Trương Bình kinh hải mà cả bao nhiêu người trong các cũng ngạc nhiên vô cùng ! Chẳng ai ngờ con rết nhỏ bé kia bị trúng kiếm mà không việc gì.Con Kim ngô công bay mỗi lúc một mau hơn. Chỉ trong khoảnh khắc, một luồng kim quang rít lên vù vù. Nó bay đến đâu phun ra một luồng hắc khí đến đó. Ðồng thời mùi tanh sặc sụa xông vào mũi.Quần hào có mặt tại đây đều là những người trãi qua đại địch nhiều lần. Ai thấy luồng khí đen lợt này cũng sinh dạ hoài nghi, lại ngửi thấy mùi tanh tưởi, liền vận công phong tỏa hô hấp đề phòng trúng độc.Ngũ Ðộc Hoa Vương Kiếm, Lục Nguyệt Tuyết Lý Ba, Hàn Giang Nguyệt Triệu Quang thấy con Ngô công thân thể cứng rắn như sắt đá thì lo thay cho sự an nguy cho Trương Bình, liền rút trường kiếm ra, đứng sóng vai với gã thành kiếm trận hình bán nguyệt.Giang Nam tứ công tử trước nay chỉ bày kiếm trận khi phải chiến đấu với kình địch, nhưng bây giờ dùng kiếm trận để đối phó với một con rết.Luồng hắc khí của Kim Ngô Công tiết ra mỗi lúc một nhiều, trước lợt sau thẫm.Mùi tanh hôi cũng dần dần trầm trọng hơn.Vũ Văn Hàn Ðào lộ vẻ nghiêm trọng, cặp mắt tròn xoe theo dõi con Kim Ngô Công.Bỗng Tiêu Lĩnh Vu lớn tiếng la :-Tiểu tử nhức đầu lắm rồi...Ðoạn chàng ngã huỵch xuống đất nằm ngữa mặt lên.Nguyên quần hào trong các ai cũng vận khí đề phòng và chú ý hết vào con Kim Ngô Công nên lãng quên Tiêu Lĩnh Vu là người không hiểu võ công.Tiếng la của chàng khiến quần hào chú ý. Tiếp theo mấy bóng người nhẩy xổ về phía Tiêu Lĩnh Vu.Vô Vi đạo trưởng buông tiếng cười lạt đứng dậy phất tay áo bào rộng phùng phình. Lập tức một luồng kình lực cực kỳ mãnh liệt từ trong tay áo xô ra.Quần hào đang nhảy xổ về phía Tiêu Lĩnh Vu bỗng dừng cả lại và vung quyền chưởng để ngăn cản luồng kình lực rồi trở về nguyên vị.Những người nhẩy xổ về phíaTiêu lĩnh Vu là Thánh thủ thiết đảm Sở Côn Sơn,Lãnh diện thiết bút Ðỗ Cửu và Bách thủ thư sinh Thành Anh.Ðỗ Cửu cùng Thành Anh vừa thấy Tiêu Lĩnh Vu té nhào, chợt động tâm linh.muốn nhân cơ hội này lại cướp Tiêu Lĩnh Vu. Họ tính rằng dù âm mưu không thành, bị người chất vấn sẽ thẳng thắn cải lại là đến cứu người. Hai tên này cùng có ý nghĩ như nhau mà toan động thủ. Còn Sở côn Sơn tuy hủ lậu cố chấp, nhưng không mất vẻ con người hào hiệp. Từ hôm lão đối đáp với Tiêu Lĩnh Vu trên ngọn tuyết phong rất ý hợp tâm đầu. Bây giờ lão thấy chàng té xỉu thì trong lòng nóng nẩy, nhảy lại cứu người thật sự.Nhưng ba người vừa đụng phải luồng kình lực của Vô Vi đạo trưởng liền phát giác ra võ công đối phương cao thâm khôn lường, mình không địch nổi, nên cùng lùi về chỗ cũ.Vô Vi đạo trưởng hất lui ba người kia rồi liền vươn tay ra bồng Tiêu Lĩnh Vu lên. Lão lại móc một viên thuốc nhét vào miệng chàng.Bỗng nghe Kim toán bàn Thương Bát lớn tiếng :-Vũ Văn huynh ! Thủ đoạn của lão huynh thật là độc địa ! Bề ngoài là đối phó với Giang Nam tứ công tử mà bề trong ngấm ngầm ám toán cả bao nhiêu người trong các nầy. Lão huynh tưởng bọn ta trúng độc hết rồi muốn chém muốn mỗ thế nào cũng được ư ? Ha ha thật là một kế sâu độc !Vũ Văn Hàn Ðào mỉm cười đáp :-Thương huynh thật quá lo xa !Ðột nhiên lão hú lên một tiếng cổ quái. Con Kim ngô công đột nhiên bay về đậu trên khuỷu tay Vũ Văn Hàn Ðào.Lại giơ tay lên đập vào tay trái một cái. Con Kim Ngô Công liền nghển đầu bay vọt về phía Giang Nam tứ công tử.Nên biết con Kim Ngô Công tuy là giống độc vật thông linh hiếm có nhưng nó không phải là người nên lúc tập kích phóng độc đều theo phương thức cố định. Nếu muốn cho nó chuyển hướng đánh người, tất phải gọi về rồi lại phóng ra.Ngũ Ðọc Hoa Vương Kiếm thấy con Kim Ngô Công lại bay vút tới, cười lạt nói :-Tại hạ không tin con vật này đút bằng thép, mà bảo kiếm không chém chết được nó.Gã vung kiếm lên đâm liền.Ngờ đâu con Kim Ngô Công cụp cánh lại bay vù xuống đất rồi lại vọt lên xông vào Vương Kiếm.Biến diễn này khiến cho Giang Nam tứ công tử không ngờ con vật nầy tinh xảo đến thế. Chúng đã nếm mùi đau khổ, vừa thấy con ngô công bay tới Vương Kiếm mà thế kiếm của gã phóng ra rồi không thu về kịp đều kinh hải vô cùng.Giang Nam tứ công tử chỉ chú ý đến phía trên, không ngờ nó lại từ dưới phóng lên thành ra luống cuống.Lục Nguyệt Tuyết Lý Ba phóng chưởng đánh tới. Chưởng phong đẩy con Ngô công sang một bên.Vương Kiếm liền thừa cơ nhẩy vọt ra ba thước.Hàn Giang Nguyệt Triệu Quang đứng bên Vương Kiếm. Con ngô công bị hất trệch sang một bên mà Vương Kiếm đã lảng tránh rồi. Triệu Quang biến thành người chịu đòn.Con Ngô Công chấn động ba cánh bay vọt về cổ tay cầm kiếm của Triệu Quang.Biến diễn xẩy ra bất ngờ. Triệu Quang tuy bản lảnh cao thâm cũng không kịp thu kiếm về đở gạt. Trong lúc hoang mang, gã phóng chưởng đánh ra nghe "chát" một tiếng, trúng vào mình con ngô công.Gã phóng chưởng trong lúc cấp bách dùng sức quá mạnh, hất con Ngô Công ra xa 7, 8 thước. Nhưng nó vổ hai cánh rồi lại nhẩy xổ vào.Nhất Trận Phong Trương Bình và Lục Nguyệt Tuyết Lý Ba múa tít trường kiếm thành bức màng kiếm quang ngăn chận con Ngô Công.Ngũ Ðộc Hoa Vương Kiếm khẽ nói :-Phát chưởng đánh ra lẹ quá...Bỗng gã nhìn thấy ngón tay út và ngón tay vô danh bên trái của Triệu Quang có vết tím bầm và sưng lên thì không khỏi ngẩn người ra.Hàn Giang Nguyệt Triệu Quang trong lòng xúc động nói :-Tiểu đệ trúng độc rồi...Vũ Văn Hàn Ðào ngắt lời :-Ðúng là trúng độc đó. Con Kim Ngô Công này độc nhất thiên hạ mà khắp mình nó đầy những mủi kim sắc bén. Ngươi phóng chưởng đánh nó là tự rước lấy cái khổ vào mình.Vương Kiếm nhìn kỷ lại thấy vệt đen ở hai ngón tay Triệu Quang lan ra rất mau.Chỉ trong chớp mắt đã hết ngón tay. Trong lòng cực kỳ chấn động, gã thét lanh lãnh :-Thật là chất độc ghê gớm !Gã hoa trường kiếm lên một cái. Bỗng thấy máu tươi phun ra, hai ngón tay trúng độc của Triệu Quang đều bị chặt đứt.Hàn Giang Nguyệt Triệu Quang đau quá rên lên một tiếng rồi nói :-Ða tạ Vương huynh đã chặt hai ngón tay trúng độc cho tiểu đệ.Vương Kiếm toan trả lời thì con kim ngô công đang bay quanh bức màn kiếm quang của Trương Bình và Lý Ba bỗng xông thẳng vào. Vương Kiếm chưa kịp thốtnên lời, vội vung trường kiếm để ngăn chặn ngô công.Nhất Trận Phong Trương Bình ngó hai ngón tay của Triệu Quang rớt xuống đất đã hoàn toàn tím đen lại thì trong lòng cực kỳ kinh hãi. Gã vung mạnh thanh trường kiếm làm cho kiếm quang mở rộng ra rồi lạng người đến bên Triệu Quangkhẽ nói :-Hiền đệ hãy buộc vết thương lại đã.Lý Ba cũng di chuyển thân hình gần lại để cùng Trương Bình và Vương Kiếm thành hình tam giác. Ba thanh trường kiếm múa lên thành một tấm lưới kiếm quang dầy đặc để bảo vệ cho Triệu Quang.Hàn Giang Nguyệt Triệu Quang sờ lấy thuốc dấu buộc vết thương lại, rồi tay mặt vung trường kiếm lên nói :-Xin ba vị huynh trưởng nhường chổ cho tiểu đệ.Trương Bình hỏi :-Hiền đệ có việc gì đáng ngại không ?Triệu Quang đáp :-Vết thương chặt ngón tay có chi đáng kể mà đại ca phải bận tâm ?Vương Kiếm di động sang một bên để hở vị trí cho Triệu Quang. Bốn người liên thủ hành động. Làn kiếm quang dầy đặc trong vòng một trượng vuông.Con Kim ngô công càng bay càng lẹ, chỉ thấy một chấm ánh vàng bao quanh làn kiếm quang.Quần hào trong các thấy tình hình nầy không khỏi kinh hãi. Mọi người vừa sợ con Ngô Công kịch độc, lại vừa sợ nó có linh tính. Ðường đường Giang Nam tứ công tử mà phải kết trận để chống cự với nó.Lúc này luồng khí đen dần dần tiêu tan mà mùi tanh tưởi cũng mỗi lúc một lạt.Vô Vi đạo trưởng cúi xuống ngó Tiêu Lĩnh Vu thấy giữa mí mắt chàng có ẩn hiện một làn hắc khí thì trong lòng nóng nảy nghĩ thầm :-Xem chừng thằng nhỏ này trúng độc khá nặng, nếu không tìm cách giải cứu cho mau thì nguy lắm !Lão đưa mắt ngó Vũ Văn Hàn Ðào thấy lão hai tay chấp để sau lưng, chăm chú theo dỏi cuộc đấu giữa Giang Nam tứ công tử và con Kim Ngô Công. Nét mặt lão không ra chiều đắc ý. Ðạo trưởng nghĩ thầm :-Lão này thủ đoạn tàn độc tâm địa hung ác. Bọn Giang Nam tứ công tử không theo kịp lão. Nếu để cuộc chiến đấu này còn tiếp diễn thì tất Giang Nam tứ công tử phải chết về tay lão. Có lý nào ta để mặc lão giết người trên núi Võ Ðương ?Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, đạo trưởng đột nhiên lớn tiếng quát :-Vũ Văn huynh ! Xin Vũ Văn huynh hãy dừng tay. Bần đạo có điều muốn nói.Vũ Văn Hàn Ðào tủm tỉm cười đáp :-Ðạo huynh có điều chi dạy bảo, tiểu đệ xin lắng tai nghe.Vô Vi đạo trưởng nói : -Con Kim Ngô Công của Vũ Văn huynh là vật kỳ độc, bọn bần đạo đã biết rõ...Vũ Văn Hàn Ðào mỉm cười ngắt lời :-Theo ý đạo huynh thì tiểu đệ nên tha bốn tên cường đồ này chăng ?Vô Vi đạo trưởng đáp :-Một là bần đạo có điều thỉnh giáo. Hai là ở trên núi Võ Ðương, các vị đều là tân khách, bần đạo không muốn để thảm kịch đổ máu diễn ra tại chùa Tam Nguyên.Vũ Văn Hàn Ðào cười nói :-Khi nào tiểu đệ dám trái lệnh đạo huynh.Lão liền khẽ hú một tiếng. Con Kim ngô công đang bay vòng quanh luồng kiếm quang của Giang Nam tứ công tử đột nhiên bay trở về đậu xuống cánh tay lão.Vũ Văn Hàn Ðào lại nói :-Ðáng lẽ bốn vị tới số rồi, nếu không có Vô Vi đạo huynh yêu cầu thì sẽ chết ngay đương trường. Nhưng hiện giờ các vị cũng chỉ sống thêm được mấy giờ nữa mà thôi. Lúc nào các vị rời khỏi núi Võ Ðương tức là lúc tử thần đến đón đó.Giang Nam tứ công tử là những nhân vật nổi danh võ lâm mà không đối phó được với một con kim ngô công nhỏ bé lại khiến cho Hàn Giang Nguyệt Triệu Quang bị cụt hai ngón tay. Hùng tâm tráng chí của họ đều bị tỏa nhuệ. Nhưng bốnngười này ngang dọc trên đường Giang Nam mười mấy năm trời chưa bao giờ bị nhục nhã như lần nầy, chúng không nén được nổi uất hận.Nhất Trận Phong Trương Bình ngửa mặt lên trời cười khanh khách nói :-Bốn anh em ta từ ngày ra đời đến nay chưa từng bị nhục bao giờ. Món nợ nầy anh em ta suốt đời không quên.Ngũ Ðộc Hoa Vương Kiếm nói :-Ỷ vào độc vật để thủ thắng cũng chẳng vẻ vang gì. Anh em ta muốn biết võ cô ng chân thực của chủ nhân Toàn Cơ Thư Lâu một phen.Vũ Văn Hàn Ðào cười lạt đáp :-Bốn vị đã không phục thì dĩ nhiên lão phu phải bồi tiếp để các vị tâm phục rồi chết cho thỏa mãn.Lúc này bốn tên đạo đồng áo xanh đã bưng rượu lên.Vô Vi đạo trưởng nhìn Tiêu Lĩnh Vu mà lão đang ẳm trên tay, thấy chàng hai mắt nhắm nghiền tỏ ra trúng độc rất nặng. Nhưng lão là người dầy công hàm dưỡng nên gặp việc khó khăn, trong lòng vẫn trầm tỉnh, không nóng nẩy bồn chồn.Kể ra thâm tâm lão cũng lo âu mà ngoài mặt tựa hồ thản nhiên vô sự. Lão tủm tỉm cười nói :-Các vị tới đây chẳng là hào kiệt một phương thì cũng đại hiệp giang hồ. Chẳng mấy khi tệ quán được thừa tiếp. Bần đạo muốn hết tình địa chủ. Vậy từ lúc nầy hay hơn hết là các vị hãy gác lại chỗ dụng tâm đến đây về việc gì, cùng là mối ơn oán giữa chúng ta. Nếu các vị còn tiếp diễn cuộc chiến đấu thì thật uổng tấm lòng thành của bần đạo.Bốn tên đạo đồng áo xanh chạy lui chạy tới bày rượu nhắm ra.Vũ Văn Hàn Ðào đủng đỉnh bước tới gật đầu hỏi :-Vừa rồi đạo huynh nói có điều muốn hỏi, tiểu đệ chưa biết là điều gì ?Miệng lão hỏi Vô Vi đạo trưởng mà cặp mắt vẫn chăm chú nhìn vào mặt Tiêu Lĩnh Vu.Vô Vi đạo trưởng sợ lão ngấm ngầm hạ độc thủ gia hại chàng liền ngấm ngầm vận nội công đẩy ra một luồng ám kình ngăn chặn ở phía trước để hộ vệ cho Tiêu Lĩnh Vu rồi nhắc lại :-Ðúng thế ! Bần đạo có điều muốn thỉnh giáo.Vũ Văn Hàn Ðào đang đi đột nhiên phát giác ra một luồng ám kình rất mạnh khác nào một bức tường vô hình chắn lại thì trong lòng không khỏi kinh hãi nghĩ thầm :-Lão mũi trâu này nội lực kinh người, đã luyện thành nội công đề tụ chân khí ngăn cản đối phương.Lão liền ngầm vận chân khí chắp tay cười đáp :-Ðạo trưởng có điều chi dạy bảo ? Nếu sức tiểu đệ làm được là xin tuân theo.Lão chắp tay mà luồng kình lực do năm ngón tay xô ra như năm mũi tên vô hình xông lại.Vô vi đạo trưởng thấy năm luồng kình phong xô tới trong lòng cũng ngấm ngầm kinh hãi, bụng bảo dạ :-Lão chủ nhân Toàn Cơ Thư Lâu quả là đáo để, ta không thể coi thường được.Ðạo trưởng liền khẻ phất tay áo bào tăng gia nội kình cười nói :-Bần đạo thỉnh giáo Vũ Văn huynh về cách giải cứu chất độc của con kim ngô công.Té ra hai người chắp tay, phất áo thi lễ đã ngầm vận thần công để tỷ thí nội lực.Nội công hai nhân vật này đến trình độ xuất thần nhập hóa. Cuộc tỷ thí nội lực nguy hiểm hơn cả sự chiến đấu ra mặt bằng quyền chưởng mà không để lộ hình tích.Bỗng thấy áo đạo bào của Vô Vi đạo trưởng rung rinh như sóng rợn, mà nét mặt vẫn tươi cười. Còn Vũ Văn Hàn Ðào thì sắc mặt biến đổi. Chòm râu trước ngực không gió cũng tung bay. Lão không tự chủ được phải lùi lại hai bước.Nội lực hai bên vừa đụng nhau liền thu lại ngay nhưng trong lòng hai người đã hiểu nhau rồi.Vũ Văn Hàn Ðào thở phào một cái cười nói :-Ðạo huynh muốn biết cách giải độc cho chú bé này thì tiểu đệ tự nhiên phải tận lực.Lão vừa nói vừa cầm lấy chiếc hộp ngọc để bên mình Vô Vi đạo trưởng rồi hé môi khẽ hú lên một tiếng. Con kim ngô công đang đậu trên cánh tay tự động bay vào trong hộp ngọc.Vô Vi đạo trưởng nói :-Không dám phiền Vũ Văn huynh phải ra tay mà chỉ xin Vũ Văn huynh cho hay cách giải độc, bần đạo đã cảm kích lắm rồi.Vũ Văn Hàn Ðào đậy nắp hộp lại, trầm ngâm một lúc rồi đáp :-Theo lời người bạn của tiểu đệ ở Miêu Cương thì con kim ngô công này là vật tuyệt độc trong thiên ha, hiếm có ở đời. Tiểu đệ tuy biết sơ qua về cách giải độc,nhưng đối với con vật kỳ độc thiên nhiên này thì sức mình không làm được. May ở chỗ lúc ông bạn ở Miêu Cương tặng con kim ngô công lại cho cả ba viên thuốc.Ban đầu tiểu đệ chưa sử dụng quen bị nó cắn, uống một viên rồi. Hiện còn hai viên và cả con kim ngô công xin kính tặng đạo huynh hết, để tỏ chút lòng thành của tiểu đệ.