Vô Vi đạo trưởng mỉm cười nói :
-Hảo hài tử ! Ngươi có điều kiện gì thử nói nghe.Ðạo trưởng vốn người điềm đạm hiền hòa. Tiêu Lĩnh Vu nói năng xúc phạm, lão cũng chẳng để tâm.Tiêu Lĩnh Vu dương cặp mắt lên nghiêm nghị đáp :-Nếu các vị đạo trưởng ưng cho sau này khi Khâu tỷ tỷ đến kiếm để tiểu tử đi theo y thì tiểu tử mới ở lại đây. Bằng không tiểu tử đành để cho người khác bắt đem đi.Vân Dương Tử nói :-Hài tử ! Ngươi nên biết người ta không đối đãi tử tế với ngươi thế này đâu.Tiêu Lĩnh Vu nói :-Tiểu tử cũng biết vậy, nhưng cái đó không cần, tiểu tử sẽ tìm cách tự vận chứ không để họ lợi dụng tiểu tử mà uy hiếp Khâu tỷ tỷ.Vô Vi đạo trưởng mĩm cười nói :-Thằng nhỏ bản tính quật cường, nhưng gã là kẻ chính đính, không phải hạng tầm thường. Bần đạo ưng chịu điều kiện của ngươi.Tiêu Lĩnh Vu trong lòng xúc động, cặp mắt long lanh ngấn lệ, chàng xá dài đến tận đất nói :-Ðạo trưởng tiên phong đạo cốt, tiểu tử vừa nhìn thấy đã biết ngay là người rất tử tế, so với bọn Trung Châu Nhị Cổ thật khác nhau xa.Tuy chàng còn nhỏ tuổi, chưa có mưu nhưng mấy câu này phát ra tự đáy lòng bằng một giọng chí thành.Vô Vi đạo trưởng mỉm cười quay lại nhìn Vân Dương Tử, nói :-Tiểu thí chủ đã chịu ở lại đây thì ta chẳng thể không đề phòng. Sư đệ hãy truyền dụ cho đệ tử trong chùa phải đề phòng nghiêm mật. Nếu có người theo lề luật võ lâm đến bái phỏng thì thông báo cho ta biết ngay.Vân Dương Tử nhớ lại trước nay chưa bao giờ chưởng môn sư huynh lộ vẻ khẩn trương. Bất luận gặp việc gì trọng đại đến đâu, Vô Vi đạo trưởng cũng mỉm cười coi thường chẳng buồn để tâm. Vậy mà lúc này lão lộ vẻ nghiêm trọng thì chắc mấy người vừa đến là những nhân vật đáo để. Vân dương Tử khi nào còn dám trễ nãi, lập tức đi ngay.Vô Vi đạo trưởng từ từ đưa mắt chú ý nhìn Tiêu Lĩnh Vu rồi cất giọng nghiêm trang hỏi :-Hài tử ! Ngươi có biết hiện giờ ngươi đã thành cái đích cho những tay cao thủ giang hồ theo dõi không ?Tiêu Lĩnh Vu thủng thẳng đáp :-Tiểu tử cũng hơi biết một chút.Vô Vi đạo trưởng nét mặt càng trang nghiêm hơn chẫm rãi nói :-Mấy chục năm nay bần đạo đã nghiêm lệnh ước thúc bọn đệ tử dưới trướng phái Võ Ðương không được gây xích mích với bất cứ ai trên chốn giang hồ. Vậy mà tiểu thí chủ, chẳng những phái Võ Ðương hoàn toàn bị lôi cuốn vào vụ phân tranh trong võ lâm, mà cả bần đạo cũng phải dấn thân vào vòng thị phi này.Tiêu Lĩnh Vu toan lên tiếng thì đột nhiên có hồi chuông vọng vào.Vô Vi đạo trưởng hơi biến sắc hỏi :-Không hiểu lại có nhân vật ở đâu tới ?Tiêu Lĩnh Vu thở dài thầm nghĩ :-Không ngờ một thằng nhỏ chẳng hiểu võ công như ta mà lại đối tượng cho những tay cao thủ võ lâm truy nã.Tiếng chuông chưa dứt, đột nhiên một tên đạo đồng áo xanh hấp tấp chạy vào đứng cửa chắp tay nghiêng mình thi lễ nói :-Bốn vị công tử ở Giang Nam xin ra mắt chưởng môn sư tôn.Vô Vi đạo trưởng biến sắc, nhưng chỉ thoáng qua lão khôi phục lại vẻ bình tỉnh,vẩy tay cười nói :-Ngươi ra mời các vị đó vào trà sảnh ngồi, ta sẽ đến nghinh tiếp ngay.Tên đạo đồng dạ một tiếng rồi trở gót chạy liền.Vô Vi đạo trưởng sắc mặt gnhiêm trọng nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói :-Hài tử ! Bình sinh bần đạo không làm điều gì khuất tất. Khi đứng trước mặt anh hùng thiên hạ, ngươi cứ thẳng thắn mà nói là nguyện ý ở lại chùa Tam Nguyên. Còn ngoài ra việc gì đã có bần đạo chủ trương.Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp :-Tiểu tử nhớ rồi.Vô Vi đạo trưởng từ từ đứng lên nhìn Tiêu Lĩnh Vu tủm tĩm cười nói :-Tiểu thí chủ hãy đi theo bần đạo để coi cho biết thinh danh của Giang Nam tứ công tử.Tiêu Lĩnh Vu trong ít ngày liền đi theo Khâu Tiểu San phải trải qua bao nhiêu phen nguy hiểm, chàng đã bạo dạn hơn trước nhiều, liền phưởng ngực cất bước đi ngay.Vô Vi đạo trưởng thấy chàng khí phách hiên ngang, bất giác lẩm nhẩm gật đầu rồi nói :-Giang Nam tứ công tử đều mình mang tuyệt kỷ. Tuy bần đạo chưa gặp mặt bao giờ nhưng đã được nghe đồn võ công của họ tới trình độ liệng hoa đả thương người được. Tiểu thí chủ đã không hiểu võ công lại không biết cách đề phòng, vậy khi gặp bọn người này đừng rời xa bần đạo, kẻo cứu viện không kịp.Tiêu Lĩnh Vu đáp :-Tiểu tử không sợ chết nhưng cũng xin tuân theo lời đạo trưởng.Vô Vi cười nói :-Hài tử ! Ngươi thật là người đởm khí.Lão dẫn Tiêu Lĩnh Vu rời khỏi đan thất.Tiêu Lĩnh Vu theo sau Vô Vi đạo trưởng đi trên đường nhỏ trãi đá trắng. Chàng đảo mắt nhìn quanh thấy cảnh tượng trong chùa có điều biến đổi.Những đạo nhân thường qua lại trên đường nhỏ không ngớt, bây giờ chẳng thấy đâu nữa, nhưng những chỗ mấu chốt, cửa phòng cửa điện đều có đạo nhân tay cầm phất trần, lưng đeo trường kiếm trấn giữ.Những đạo nhân này tỏ ý kính trọng Vô Vi đạo trưởng đến cực điểm. Họ thấy lão còn cách xa hơn trượng chắp tay để trước ngực cúi đầu xuống, không dám ngửng lên nhìn.Qua hai từng điện, cảnh vật lại biến đổi.Giữa vườn hoa rộng lớn là một tòa lầu màu hồng. Trên lầu treo một tấm biển đề ba chữ lớn "Thính thiền các".Bốn mặt tùng bách xanh rờn, nước chẩy róc rách. Ði tới gần mới nhìn rõ Thính thiền các dựng lên ở trong một ao lớn. Muốn sang Thính thiền các phải đi qua một cái phù kiều lan can đỏ.Hai tên đạo đồng áo xanh đứng hai bên cầu. Chúng thấy Vô Vi đạo trưởng tới nơi liền nghiêng mình chắp tay, cúi đầu rất cung kính.Vô Vi đạo trưởng cất bước tiến lên cầu, đồng thời khẽ bảo Tiêu Lĩnh Vu:-Hài tử ! Ngươi nhớ kỹ đừng có rời xa bần đạo trong vòng ba thước.Tiêu Lĩnh Vu đáp :-Tiểu tử nhớ rồi.Ði qua cây cầu dài chừng ba trượng thì tới gác.Trong gác sáng sủa và sạch sẽ không một vết bụi. Vân Dương Tử đang bồi tiếp bốn gã thiếu niên áo quần rực rở, ngồi quanh một cái bàn gỗ tùng.Vân Dương Tử đứng lên ngó Vô Vi đạo trưởng nghiêng mình thi lễ nói :-Tiểu đệ xin tham kiến chưởng môn sư huynh.Bốn gã thiếu niên áo quần rực rỡ cùng từ từ đứng dậy chấp tay vái chào. Cả tám con mắt nhìn vào người Tiêu Lĩnh Vu chằm chặp.Vô Vi đạo trưởng chắp tay đáp lễ xong cười nói :-Bần đạo không biết bốn vị giá lâm để ra ngoài nghênh tiếp, mong các vị lượng thứ cho.Bốn gã mĩm cười đồng thanh :-Bọn vãn bối hâm mộ đại danh đạo trưởng từ lâu hằng muốn đến bái yết mà e ngại quấy nhiễu cuộc thanh tu nên chần chờ mãi tới bữa nay mới được như nguyện.Vô Vị đạo trưởng cười nói :-Bần đạo quen nết lười nhát ít khi qua lại giang hồ. Mấy năm gần đây trong võ lâm nẩy nhiều kỳ nhân mà bần đạo không được gặp. Nay được thấy các vị trong lòng khoan khoái vô cùng.Lão vừa nói vừa đi lại ngồi xuống chiếc ghế đặt kế bên Vân Dương Tử.Bỗng nghe gã thiếu niên mé tả cười nói :-Ðạo trưởng là một cao nhân ngoài đời không giống như bọn vãn bối là phàm phu tục tử, suốt ngày náo loạn giang hồ.Vô Vi tủm tỉm cười nói :-Thí chủ dạy quá lời...Lão hắng dặng một tiếng rồi tiếp :-Bần đạo tuy ít khi lê gót ngoài giang hồ nhưng đại danh của Giang Nam Tứ Công Tử đã nghe từ lâu, vì chưa được ai dẫn kiến...Lão đưa mắt nhìn Vân dương Tử nói tiếp :-Sư đệ sao chưa giới thiệu với tiểu huynh ?Thiếu niên mé tả nói ngay :-Bất tất phải thế ! Ðể bọn vãn bối tự giới thiệu. Vãn bối là Nhất Trận Phong Trương Bình.Gã thiếu niên thứ hai mĩm cười nói tiếp :-Tại hạ là Ngũ Ðộc Hoa Vương Kiếm.Gã thứ ba cười mát nói tiếp :-Tại hạ là Lục Nguyệt Tuyết Lý Ba.Gã thiếu niên thứ tư lạnh lùng nói tiếp :-Tại hạ là Hàn Giang Nguyệt Triệu Quang.Vô Vi đạo trưởng nhìn bốn người chắp tay mĩm cười nói :-Ðược hội ngộ cùng các vị thí chủ, thật là may cho bần đạo.Hàn Giang Nguyệt Triệu Quang ngững mặt nhìn lên nóc nhà lạnh lùng hỏi :-Bữa nay bốn anh em tại hạ đến đây hỏi đạo trưởng một lời được chăng ?Vô Vi đạo trưởng cười đáp :-Bần đạo rữa tay để nghe đây.Nhất Trận Phong Trương Bình dõng dạc cười hỏi :-Ðạo trưởng đức cao vọng trọng, khắp thiên hạ đều tín ngưỡng chắc đạo trưởng cũng biết bốn anh em tại hạ thế nào rồi ?Vô Vi đạo trưởng đáp :-Thanh danh của bốn vị thí chủ vang dội như sóng cồn, lẽ nào bần đạo lại không hay ?Ngũ độc hoa Vương Kiếm nói :-Hay lắm ! Hay lắm !Lục Nguyệt Tuyết Lý Ba không để Vô Vi đạo trưởng lên tiếng. Gã tiếp lời :-Trên chốn giang hồ người ta đồn đại bốn anh em tại hạ hành động nóng nẩy,lòng dạ tàn nhẫn. Nhưng anh em tại hạ cũng biết phân biệt thị phi, thiện ác, chứ không phải làm càn làm bậy.Vô Vi đạo trưởng vẻ mặt vẫn hiền hòa tủm tỉm cười nói :-Oai danh của các vị truyền đi rất xa. Trong thiên hạ còn ai không biết...Nhất Trận Phong Trương Bình bật lên tràng cười sang sảng chặn lời Vô Vi đạo trưởng. Gã nói :-Lời đồn trên chốn giang hồ chắc đâu đã là chuyện thật. Anh em tại hạ mạo muội đến đây bái yết, một là vì ngưỡng mộ đại danh từ lâu, hai là nghe người ta nói Vân Dương đạo huynh xuống miền Nam trở về có bắt một người làm con tin.Chẳng hay việc đó chân hay giả ?Gã nói câu này bằng một giọng điêu bạc khiến cho Vân Dương Tử không khỏi nhăn mặt chau mày. Lão toan khiêu khích lại, nhưng bị Vô Vi đạo trưởng đưa mắt ra hiệu ngăn lại.Ngũ Ðộc Hoa Vương Kiếm đưa mắt ngó Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp :-Ðạo trưởng nắm giữ quyền bính phái Võ Ðương, một lời nói ra coi bằng chín vạc. Dĩ nhiên anh em tại hạ rất tín nhiệm không dám nghi ngờ.Gã nói mấy câu ngấm ngầm châm chọc và không để Vô Vi đạo trưởng cự tuyệt vào đâu được.Vô Vi đạo trưởng cười mát nói :-Các vị dạy quá lời, sư đệ của bần đạo quả có đưa về một chú nhỏ mắc phải tuyệt chứng, như vậy không có nghĩa bắt làm con tin.Hàn Giang Nguyệt Triệu Quang lạnh lùng hỏi :-Ðạo trưởng có biết gã kia là ai không ?Vô Vi đạo trưởng đáp :-Mong thí chủ cho nghe lời cao luận.Lục Nguyệt Tuyết cười nói :-Bốn anh em tại hạ là người ngay thẳng, không ưa đi quanh về tắt. Xin hỏi đạo trưởng có biết Khâu Vân Cô là ai không ?Vô Vi đạo trưởng đáp :-Kiếm pháp nhà họ Khâu lừng danh thiên hạ. Bần đạo tuy chưa được gặp Khâu Vân Cô nhưng đã được nghe tiếng từ lâu rồi.Hàn Giang Nguyệt Triệu Quang nói :-Chú nhỏ này là con Khâu Vân Cô...Tiêu Lĩnh Vu phưởn ngực ra hỏi :-Ai bảo thế ? Tại hạ là Tiêu Lĩnh Vu.Giang Nam tứ công tử trố mắt nhìn chàng rồi cười hỏi :-Ngươi là Tiêu Lĩnh Vu ư ?Tiêu Lĩnh Vu đáp :-Ðúng thế !Ngũ Hoa Ðộc hỏi :-Khâu Tiểu San với ngươi là người thế nào ?Tiêu Lĩnh Vu đáp :-Y là tỷ tỷ của tại hạ.Hàn Giang Nguyệt Triệu Quang lạnh lùng hỏi :-Ngươi họ Tiêu, y họ Khâu thì sao y lại là tỷ tỷ của ngươi được ?Tiêu Lĩnh Vu còn nhỏ tuổi bị hắn hỏi câu này chàng không biết trả lời thế nào,bất giác đứng ngẩn người ra.Nhất Trận Phong Trương Bình mỉm cười nói :-Bất luận gã là Tiêu Lĩnh Vu hay Khâu Lĩnh Vu thì giũa Khâu Vân Cô và gã cũng có mối quan hệ sâu xa không còn sai nữa.Bốn công tử Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt quanh năm ở liền nhau nên tâm ý giao thông. Bất luận về võ công hay về ngôn ngữ phối hợp với nhau rất dễ dàng. Kẻ tung người hứng, kẻ tiến người thoái đúng điệu với nhau.Bỗng nghe Ngũ Ðộc Hoa Vương Kiếm nổi lên trận cười ha hả nói tiếp :-Trong chín môn phái lớn đã liệt danh bốn anh em tại hạ vào phe Hắc đạo. Thế mà các bạn hữu chân chính trong phe Hắc đạo lại bảo anh em tại hạ là những nhân vật trong Bạch đạo. Có lẽ vì anh em tại hạ hằng ngày hành động không được khôn ngoan nên bị cả hai phe Hắc Bạch cùng coi là đối nghịch.Mấy câu này nghe rất tầm thường, nhưng có ẩn ý nhắc cho Vô Vi đạo trưởng hay là bọn chúng vừa chính vừa ta, có thể là thù, có thể là bạn. Ði đâu cũng riêng rẽ một nhóm với nhau, chẳng cần thân thiện với bên nào.Vô Vi đạo trưởng là người dầy công hàm dưỡng, tuy đã hiểu thâm ý của họ, lão chỉ cười ruồi một tiếng. Còn Vân Dương Tử không sao nhịn được, cười khẩy nói :-Lời nói của Vương huynh nghe thật hồ đồ, khiến người khó mà phân biệt đen trắng. Mong Vương huynh nói rõ hơn chút nữa.Lục Nguyệt Tuyết Lý Ba cười ha hả nói :-Anh em tại hạ chuyến này lên đây bái phỏng cũng là vì chú nhỏ này chứ không có dụng ý gì khác.Gã này nói ngọt mà thâm hiểm. Bây giờ gã đã lòi đuôi mà lời lẽ vẫn nhã nhặn.Vân Dương Tử hỏi :-Chú nhỏ này làm sao ?Hàn Giang Nguyệt Triệu Quang lạnh lùng đáp :-Anh em tại hạ có việc mới lên điện Tam bảo, quí phái nổi danh trong võ lâm mà đã mầm họa này lại thì chẳng những rước lấy hậu hoạn ghê gớm mà còn để cho người ta dị nghị. Nếu hai vị ưng thuận giao Tiêu Lĩnh Vu cho anh em tại hạ đưa đi vừa tránh được hậu hoạn vừa hoàn thành mối thân hữu với bọn tại hạ.Vân Dương Tử đã toan nổi nóng thì Vô Vi đạo trưởng xua tay cười nói :-Thịnh tình của bốn vị, bần đạo xin cảm tạ. Nhưng...Bỗng có tiếng chân cấp bách từ ngoài của Thính thiền vọng vào. Một tên đạo đồng áo xanh chắp tay thi lễ rồi vội vàng đưa ra một tấm thiết đại đồng.Vô Vi đạo trưởng nhíu cặp lông mày mở ra coi thì trông thiết đề sáu chữ lớn Tào Châu Sở Côn Sơn bái.Vô Vi đạo trưởng giơ tay lên nói :-Tiếp một vị tân khách hay tiếp mười vị cũng vậy mà thôi. Ngươi ra mời đại hiệp vào Thính thiền các này.Tên đạo đồng dạ một tiếng rồi hối hả chạy ngay.Bọn Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt không biết người mới đến là ai nhưng đã được chưởng môn phái Võ Ðương ra chiều trân trọng cũng biết đây là một người có địa vị trong võ lâm. Chúng không nhịn được nghểnh đầu lên nhìn xem thiếp của ai.Ngờ đâu Vô Vi đạo trưởng đã liệu trước Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt Tứ công tử sẽ có cử động này, nên lúc đặt thiếp xuống, lão đã cố ý lấp mặt viết chữ đi.Nhất Trận Phong Trương Bình biết là cơ sự bửa nay nhiều người đến là bất lợi cho mình. Gã liền hỏi :-Vô Vi đạo huynh ? Vị tân khách mới đến này là cao nhân phương nào ?Vô Vi đạo trưởng cười đáp :-Bốn vị hãy chờ một chút, vị đó sắp tới đây bây giờ. Hà tất phải nóng nảy ?Hàn Giang Nguyệt Triệu Quang đột nhiên phất tay một cái, tấm thiếp hồng mà Vô Vi đạo trưởng để trên ghế trúc bay tung lên rồi lững lơ rớt xuống tay Triệu Quang. Gã nói :-Anh em tại hạ trước nay tính tình nóng nẩy, muốn coi thiếp trước một chút để biết ông khách này là ai cho tiện việc xưng hô.Vô Vi đạo trưởng vẫn ngồi nghiêm trang để mặc gã giở trò. Lão lờ đi như không trông thấy.Vân Dương Tử thấy vậy ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm :-Ta đã nghe danh Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt công tử từ lâu. Mỗi người có một tuyệt kỷ. Nay được mắt thấy mới biết tiếng đồn quả đã không ngoa. Nguyên một công phu vẩy tay lấy thiếp, nếu không phải người nội công hơn đời cũng chẳng thể làm được.Lão thấy sư huynh đưa mắt ra hiệu đành phải nén lòng xúc động.Ngũ Ðộc Hoa Vương Kiếm vẩy tay mặt một cái cho tấm thiếp hồng đang bay lật lên. Gã liếc mắt nhìn rồi cười nói :-Tưởng là cao nhân phương nào, té ra Sở Côn Sơn.Lục Nguyệt Tuyết Lý Ba liền hỏi :-Phải chăng là Thánh thủ thiết đởm Sở Côn Sơn ?Ngũ Ðộc Hoa Vương Kiếm đáp : -Không phải lão thì còn ai vào đấy ?Triệu Quang lạnh lùng nói :-A¨nh lửa đom đóm mà dám so đo với đôi vừng nhật nguyệt chăng ?Nhất Trận Phong Trương Bình cười, nói tiếp :-Ba mươi sáu chiêu Long Hổ luân pháp của Sở Côn Sơn không đến đổi kém lắm đâu.Vương Kiếm nói :-Ta coi cặp thiết đởm của hắn có thể hăm dọa người được. Xem chừng về môn ám khí e rằng khó có ai bì kịp lão.Vô Vi đạo trưởng để mặt cho bọn chúng tự do cười cười nói nói, thủy chung lão không dúng miệng vào.Vân Dương Tử thấy bốn gã cười tự do như chỗ không người thì trong lòng lấy làm bất mãn, nhưng ở trước mặt chưởng môn sư huynh, lão không tiện hành động gì, đành phải nhẩn nại.Chỉ trong khoảnh khắc một tên đạo áo xanh dẫn một lão già lưng hùm tay gấu chòm râu bạc chùng xuống trước ngực, sau lưng đeo vòng thanh cương nhật nguyệt rảo bước tiến vào. Chính là Sở Côn Sơn, con người hủ lậu và ngoan cố.Trong tay người này cầm hai trái thiết đởm, lão bệ vệ đi vào, oai phong lẫm liệt.Vô Vi đạo trưởng rời khỏi chỗ ngồi nghiêng mình thi lễ nói :-Sở đại hiệp giá lâm tệ sơn khiến cho tệ tự thêm phần rạng rở.Sở Côn Sơn đáp :-Không dám ! Không dám ! Tại hạ thiện tiện đến tiên quán một cách đột ngột mà được đạo huynh tiếp kiến thật là hân hạnh ! ...Lão đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp :-Quả nhiên ngươi ở đây thật.Tiêu Lĩnh Vu cười hỏi :-Sở bá bá ! Bá bá vẫn mạnh giỏi đấy à !Sở Côn Sơn đáp :-Ta vẫn như thường...Nhất Trận Phong Trương Bình lớn tiếng ngắt lời :-Sở lão nhi ! Coi lão có vẻ đàng hoàng ! Lão có biết anh em ta không ?Sở Côn Sơn gỏ năm ngón tay vào trái thiết đởm cho tung lên. Ðoạn trái thiết đởm ở tay phải liền tung theo. Hai trái thiết đởm chạm nhau bật lên những tiếng lách cách. Lão từ từ đưa mắt ngó Giang Nam Tứ công tử nói :-Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt tứ công tử ! ...Ngũ Ðộc Hoa Vương Kiếm hỏi ngay :-Phải rồi ! Sở lão nhi cũng nhận ra được anh em ta ư ? ...Sở Côn Sơn lạnh lùng đáp :-Lão phu nghe người ta đề cập tới bốn vị...Triệu Quang ngắt lời :-Hử ! Lão thất phu liệu mà ăn nói dè dặt một chút.Sở Côn Sơn tức quá, toàn thân run bần bật. Chòm râu bạc không gió mà lay động. Lão trỏ tay vào mặt Triệu Quang quát mắng :-Ngươi dám nhục mạ lão phu. Lão phu phải cho ngươi một bài học mới được.Nhất trận Phong đảo mắt nhìn quanh hai lượt bỗng trong lòng nẩy ra ý thâm độc,bụng bảo dạ :-Sở Côn Sơn là nhân vật trên chốn giang hồ. Nếu anh em mình cất tay một cái giết chết hắn được thì một là bọn mình có thể quyết tâm về vụ này, hai là để phái Võ Ðương biết mặt.Hắn nghĩ vậy rồi buông tiếng cười khảy đứng dậy nói :-Sở Côn Sơn ! ở trước mặt bốn anh em ta những kẻ nào đã thốt lời vô lễ chưa một ai sống sót. Lúc nào lão cũng tự xưng là lão phu thì đáng tội chết lắm rồi !Sở Côn Sơn nét mặt biến thành xám xanh . Mắt trợn tròn xoe lão bước lẹ về phía Giang Nam Tứ công tử chuẩn bị cho bọn chúng một bài học.Ngờ đâu đối phương đã chuẩn bị từ trước. Chúng mong chỉ trong vài ba chiêu là đánh chết lão để thị uy với bọn người phái Võ Ðương.Thính thiền các đang ở trong tình trạng u nhã, bỗng nổi lên một làn sát khí.Sở Côn Sơn đưa cặp Thiết đởm sang tay trái, lão đã vận công lực vào tay mặt chuẩn bị ra chiêu.Bỗng lão để ý nhìn lên bốn bức vách xung quanh thính thiền các treo đầy tranh vẽ và bút thiếp. Trên kỷ tre đặt vô số chung trà nhỏ bé bằng sứ thì nghĩ bụng :-Nếu mình đối chưởng với bọn Giang Nam tứ công tử chưởng phong quật mạnh sẽ làm rách những bức thư họa treo trên tường, mà chung trà cũng bị bể hết.Lão là con người cổ hủ, ngoan cố, vừa nghĩ tới chuyện nầy liền dừng tay lùi lại phía sau.Nhất Trận phong Trương Bình đã đề tụ đến mười hai thành công lực chuẩn bị sẳn sàng, chỉ còn chờ Sở Côn Sơn động thủ là lập tức phản kích. Gã tự tin thi triển âm phong cùng ba anh em hợp lực đánh một đòn là đối phương chẳng chết ngay đương trường thì ít ra cũng bị trọng thương.Sở Côn Sơn thu chưởng về lùi lại là một cử động ra ngoài ý nghĩ của Nhất Trận Phong Trương Bình.. Gã không khỏi sững sốt hỏi :-Sở Côn Sơn ! Sao lão không động thủ nữa ?Sở Côn Sơn hất râu đáp :-Thính thiền các này là nơi tiếp khách phái Võ Ðương. Khi nào chúng ta lại để cho chưởng phong làm hũy hoại đồ vật ? Nếu các ngươi muốn đánh thì ra khu đất trống ngoài kia.Nhất Trận Phong Trương Bình cười đáp :-Kể ra lão cũng thông minh !Sở Côn Sơn nói :-Không phải lão phu sợ bọn ngươi đâu, có điều lão phu không muốn làm hại đồ vật trong các này của người ta mà thôi.Vô Vi đạo trưởng thấy hành động và nói năng của Sở Côn Sơn có vẻ lỗi lạc và khí độ hào hùng, thì trong lòng không khỏi phát sinh hảo cảm. Lão nghĩ thầm :-Giang Nam công tử vẻ mặt bí hiểm. Giữa mí mắt lại hiện sát khí. Bọn chúng mà ra tay e rằng rất độc địa.Lão nghĩ vậy liền nói :-Các vị đều là quí khách ở xa đến. Bất luận các vị có dụng ý gì, nhưng vừa thấy mặt đã động thủ liền thì e rằng quá đột ngột.