Còn chưa về tới nhà, từ xa đã trông thấy, Vạn đại nương cùng Vạn lão gia đứng ngóng ở cửa.

“Về rồi. Về rồi! Mẹ nó ơi. Bọn chúng về rồi.”

Vạn lão gia hô lớn, Vạn đại nương dõi mắt ra nhìn, sau đó vui mừng khôn siết mà chạy về phía họ.

“Được thả a? Thế nào rồi, không bị làm sao chứ?” Vạn đại nương khẩn trương sờ đông, sờ tây, sờ trên, sờ dưới, sờ xoạng khắp người hai bọn họ, xác định không bị thương chỗ nào mới thở phào một hơi.

“Ai ơ, mẹ à, người đừng sờ nữa, con và a Bạch quả thực không sao a!” Vạn Ninh cảm thấy không được tự nhiên nói, cố ngăn việc sờ mó ngược xuôi của mẹ mình.

“Mẹ ngươi một mực đứng ở cửa chờ ngươi!” Vạn lão gia ha ha cười nói.”Lại để cho Bạch.... A Bạch cứu ngươi lần nữa, a Ninh a, ngươi từ nay về sau cần phải hảo hảo báo đáp người ta a.”

“Vạn bá bá, ngài đừng khách khí như vậy, Vạn Ninh coi ta là bằng hữu, ta cứu hắn cũng là lẽ thường tình thôi.” A Bạch nhắm mặt lại, nhẹ nhàng gật đầu với cha Vạn Ninh.

“Huyện thái gia không dễ chọc a, hắn lại nhiều lần tìm a Ninh nhà chúng ta gây phiền phức, lần này thả, cũng không biết được lần sau sẽ như thế nào....” Vạn đại nương lo lắng nói xong, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày thoắt cái lại thêm một vệt.

“Mẹ à, yên tâm đi, Huyện thái gia sẽ không sẽ tìm chúng ta gây phiền toái nữa đâu!” Vạn Ninh vội vàng an ủi. “A Bạch đã xử lý chuyện này ổn thỏa, con từ nay về sau sẽ không bị bắt đi nữa.”

“Thật vậy sao?” Vạn đại nương không tin, nhìn Vạn Ninh và a Bạch, Vạn lão gia cũng chờ đợi bọn họ nói rõ, a Bạch căn bản không thể ngăn a Ninh nói ra chuyện đáng nhẽ không nên nói.

“Ách, ân, ta đã cùng Huyện thái gia bàn bạc.” A Bạch đành phải thuận theo thời thế mà trả lời

“Bàn bạc? Là bàn cái gì a?” Vạn đại nương kinh ngạc hỏi.

“Cũng, cũng không phải bàn bạc gì cả, chỉ là dùng chút....” Nghe vạn đại nương hỏi như vậy, Vạn Ninh mới phát hiện ra sự tai hại của mình, sự tình đáng nhẽ không nên hé răng lại huỵch toẹt ra hết, giờ thì hay rồi, không biết phải xử trí ra sao cho ổn thỏa? Hắn cũng không thể nói a Bạch đã dùng yêu thuật khiến cho Huyện thái gia quên hết mọi chuyện a!

“Không phải bàn bạc, vậy chẳng nhẽ là đưa ngân lượng cho Huyện thái gia sao? Trời a, chuyện này sao có thể!”

“Không phải a, không phải, a Bạch không có đưa ngân lượng....” Vạn Ninh có chút gấp gáp, liên tục nhìn về phía a Bạch.

“Đại nương à, hiện tại không tiện nói.” a Bạch mỉm cười tiến lên phía trước một bước, dừng lại bên cạnh vai Vạn đại nương.”Ta buối sáng hôm nay mới trở về, liền sau đó cấp tốc đến phủ nha đón Vạn Ninh về, hiện tại quả thực mệ mỏi, có thể nhờ phòng a Ninh nghỉ ngơi một chút, chuyện này để sau rồi giải thích được không?”

“Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể!” Vạn đại nương nghe a Bạch nói như vậy, lại nhìn sắc mặt y trắng bệch, không khỏi cảm thấy đau lòng. “Ngươi rốt cuộc mấy ngày nay đã tới nơi nào vậy? Còn gầy hơn trước nữa. Mau mau vào trong nghỉ ngơi, rồi để ta từ từ bồi bổ lại cho.”

Vạn đại nương vừa nói vừa dẫn y về phòng Vạn Ninh. Tuy rằng trước bị bọn nha dịch làm náo loạn một hồi, nhưng sau khi trở về nhà, Vạn đại nương cùng Vạn lão gia đã dọn dẹp mọi thứ đâu vào đấy.

“A Bạch, ngươi mau nằm xuống ngủ đi, bao giờ ăn cơm tối ta liền bảo a Ninh vào gọi ngươi dậy a.” Vạn đại nương dắt tay a Bạch vào phòng Vạn Ninh, sau đó đỡ y ngồi xuống giường.

“Cám ơn đại nương, bữa tối làm phiền người rồi.” A Bạch nhẹ nắm lấy tay Vạn đại nương cảm tạ

“Ôi, còn khách khí với ta! Không nói nữa, ngươi mau ngủ đi!” Vạn đại nương cũng vỗ vỗ tay a Bạch, sau đó Vạn lão gia tiến vào, thúc giục thê tử rồi kéo tay bà ra ngoài.

“Ôi, ôi! Mẹ a, người nhéo tai con làm gì?” Vạn Ninh ai ai kêu lớn

“Làm cái gì? Phải là ta hỏi ngươi làm cái gì mới đúng! A Bạch đã buồn ngủ như vậy, ngươi còn đứng sờ sờ trong phòng này làm gì?” Vạn đại nương đã ra ngoài, lại thấy đứa con đầu gỗ vẫn đứng y nguyên trong phòng, nhịn không được mà xông vào lần nữa, nhéo tai hắn. “Hơn nữa, ngươi mới ra khỏi nhà lao, khắp người toàn mùi nấm mốc, còn không mau đi tắm rửa, còn ở đây ngây ngốc cái gì?”

“Mẹ à, ta là muốn ở cùng a Bạch a!” Hắn còn rất nhiều điều muốn nói với a Bạch nga!

“Đại nương, không sao đâu. Nơi này vốn là phòng của Vạn Ninh. Với lại hôm qua hắn ở trong ngục, nhất định ngủ không ngon, để hắn ở lại đây ngủ chung với ta đi. Chúng ta trước giờ cũng như vậy rồi mà.”

Vạn gia chỉ có hai gian phòng, phòng phu phụ Vạn gia cùng phòng Vạn Ninh, nơi có thể ngủ cũng chỉ có hai nơi này.

“Sao có thể không biết xấu hổ như thế được....” Vạn đại nương nghĩ thầm không thể làm phiền a Bạch, liền lén lén đẩy thằng con ra ngoài. “Ngươi sang phòng ta và cha ngươi mà ngủ, nhớ là phải tắm trước khi ngủ, hiểu chưa?”

“Nhưng mà....”

“Đại nương, người và bá bá hẳn cũng đã mệt mỏi rồi, không bằng hai người cũng đi nghỉ ngơi một lát đi!” A Bạch biết rõ, nếu không xác định chính xác Vạn Ninh đã được thả thì Vạn gia phu phụ nhất định sẽ không ngủ được đâu.

“Đúng vậy đúng vậy! Cha mẹ các ngươi tối hôm qua cũng đều không ngủ a? Nhanh đi ngủ nhanh đi ngủ!” Nghe được a Bạch nói như vậy, Vạn Ninh cũng đi hùa theo xúi giục cha mẹ mình. “Mẹ à, người xem, hai mắt đều đỏ rồi, còn cha thì sờ sờ cái quầng mắt đen sì đó!”

“Cái gì sờ sờ đen sì hả....” Vạn lão gia nghiêng người, dùng tay miết miết hai quầng mắt của mình, Vạn đại nương cũng nhanh tay che hai mặt mình lại.

“Đại nương, bá bá, mời về phòng nghỉ ngơi đi! Bằng không ta quả thực không thể yên tâm ngủ ở đây được.” A Bạch ngồi trên giường, vẻ mặt vô cùng thành khẩn nói.

“Ôi, ngươi đây là....” Thấy a Bạch quan tâm như vậy, Vạn đại nương bất giác cảm động vô cùng.”Được rồi được rồi! Chúng ta đi nghỉ, cha nó ơi, đi nào.”

“Ai. A Ninh a, ngươi nhớ phải tắm rửa đó nha.” Vạn lão gia trước khi đi vẫn không quên dặn lại.

“Được rồi mà!” Vạn Ninh vui vẻ đưa cha mẹ ra ngoài, sau đó chạy về bên giường nói với a Bạch “Ngươi đi ngủ trước đi, ta đi tắm rồi lập tức quay lại.”

“Cái kia....”Taya Bạch còn chưa kịp kéo lại, Vạn Ninh đã vui vẻ cởi hết quần áo, chạy đi tắm. “Ta…thực sự không phải muốn ngủ a.”

Qua ước chừng một phút đồng hồ, Vạn Ninh tắm rửa sạch sẽ, tinh thần phấn khỏi chạy thẳng về phòng.

“A....” Vừa nhảy vào phòng, hai mắt đã trở nên mơ hồ.

Chung quanh đều là sương trắng mông lung, cái bàn bày giữa phòng biến mất tăm, tủ quần áo cùng cửa sổ hai bên cũng không thấy rõ, bất quá có thể thấy được chiếc giường to tướng cách đó không xa, trên giường trải vài tầng lụa mỏng bạch sắc, mà a Bạch lại đang nằm nghiêng mình ngả ra trên từng thước lụa, đôi chân thon dài mê người duỗi ra dưới những lớp y phục.

Vạn Ninh nuốt nuốt nước miếng, biết rõ a Bạch đang trêu hắn, liền hết mình nhắm mắt lại không để ý tới.

“Vạn Ninh....”

A Bạch cất tiếng gọi khiến nội tâm Vạn Ninh cả kinh. Rõ ràng ở cách mình đến vài bước chất, nhưng thanh âm của a Bạch lại như phảng phất khắp mình. Eo của hắn bất chợt bị một đôi tay thon dài ôm lấy.

“Ngươi tắm rửa xong rồi, cùng ta ngủ đi ~ ”

Rõ ràng là hắn ngày nào cũng làm việc này a, nhưng không hiểu sao cái từ “ngủ” phát ra từ miệng a Bạch lại nhuốm thêm một tầng mị hoặc, làm hắn nhớ đến hình ảnh đôi nam nữ đung đưa trong bụi cỏ.

Không không không, kém nhiều lắm! A Bạch vừa tinh khiết vừa thiện lương, đối với chuyện tình như vậy không chút liên quan. Hắn không được nghĩ lung tung.

“Vạn Ninh....” A Bạch thắt chặt hai tay, giựa đầu vào bụng Vạn Ninh

“Ai ai!” Vạn Ninh lại càng hoảng sợ. “A…ngươi đừng loạn nữa. Dựa vào nơi đó của ta.”

“Có sao đâu? Chúng ta đều là nam nha....” Điều a Bạch vừa nói ra chính là danh ngôn kinh điển mà hồ yêu dạy cho y “Phá bỏ tuyến phòng thủ”. Nghe nói chỉ cần đối phương nghe được những lời này thì mọi diễn biến phía sau đều trở nên đơn giản.

“Cái này.... Ai, ngươi không phải nói buồn ngủ? Chúng ta ngủ đi!”

Tuy nhiên hắn rất muốn được a Bạch ôm thêm lát nữa, cũng hiểu a Bạch tựa vào bụng hắn không có gì cả, nhưng lại thấy rất thoải mái, nhưng như vậy mãi không được, nhỡ hắn nổi lên ý niệm xấu trong đầu, nhất định sẽ bị cha mẹ và người dân trong làng xử phạt.

Vì vậy hắn gỡ tay a Bạch ôm ở bên hông ra, sau đó chăm chú vào đầu gối a Bạch một đường ôm lấy, dễ dàng bế y lên, đem về phía giường cách đó hai thước.

A Bạch sớm biết như vậy thì sẽ không khinh địch dụ dỗ, vì vậy chờ Vạn Ninh nằm xuống liền nhảy bổ lên người hắn, gắt gao ngăn chặn.

“Vạn Ninh, ngươi có phải không thích ta?” Câu danh ngôn kinh điển thứ hai. Nếu như đối phương ngần ngừ không trả lời liền khóc cho hắn xem, nếu như đối phương nói không thích thì phải tiếp tục sờ loạn.

“A Bạch, ta rất thích ngươi a!”

Nếu như hắn trả lời nói rất yêu mến, có thể trực tiếp cởi quần áo ── bất quá a Bạch không nghĩ cái từ thích mà Vạn Ninh nói với cái yêu mến mà hồ yêu kia nói là giống nhau.

“A Bạch, ta yêu mến ngươi đã….đã giống như với cha mẹ ta ấy!”

A Bạch âm thầm trợn tròn mắt.

“Ta cũng biết là như vậy....”

“Bất quá, ngươi khả năng không yêu mến ta như vậy a....”

Nghe Vạn Ninh vừa nói thế, a Bạch kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.

“Hắc hắc, bởi vì, lần trước ngươi không phải tức giận sao? Ta nghĩ qua, nhất định là bởi vì ta quá ngốc, không biết lực khống chế lực, khiến ngươi bị đau. Bằng không chính là ngươi không thích ta ôm, ta còn ôm không tha, ngươi mới có thể tức giận như vậy.”

“…..”

“A Bạch, thực xin lỗi, ngươi tha thứ ta được không?” Vạn Ninh nhẹ nhàng cầm tay a Bạch để lên trước ngực hắn, cố gắng làm ra bộ dáng sám hối.

“…..” Thấy hai mắt Vạn Ninh lộ ra ánh nhìn vừa tự trách vừa lo lắng, a Bạch không nhịn được thở dài một hơi.”Ta nếu như không tha thứ cho ngươi, thì sao lại cất công tới chỗ Huyện thái gia giải cứu ngươi đây?”

Nghe a Bạch nói như vậy, Vạn Ninh lúc này mới nở nụ cười.

“A Bạch, ngươi thực sự rất tốt với ta! Từ nay về sau có chuyện gì, ngươi phải trực tiếp nói với ta, nói cho rõ ràng. Ta nghe hiểu ý của ngươi, thì dù có thế nào cũng không làm ngươi tức giận.”

Trực tiếp nói ra sao?

A Bạch nhìn Vạn Ninh, trong đầu lúc này một hiển hiện một câu.

“Vạn Ninh, ta nghĩ với ngươi giao....”

Đông!

Hai người vốn đối mặt liền đồng lúc quay ra phía phát tới tiếng động ── cửa sổ.

Ảo giác a Bạch tạo ra biến mất, gian phòng quay lại bộ dáng quen thuộc của mình.

“Vừa mới là thanh âm gì vậy?” Vạn Ninh nghi hoặc hỏi.

Lời bị cắt đứt giữa chừng, a Bạch có chút oán hận nhìn Vạn Ninh, nhưng bởi vì biết kẻ nào là người vừa phá hoại, nên cũng chỉ khó chịu không muốn rời giường, đi ra mở cửa sổ.

Ngoài đình viện xuất hiện một lão hổ toàn thân sặc sỡ, ngồi chồm hổm bằng chân sau thượng, dùng chân trước giữ trước ngực mình, tạo điệu bộ chờ sai khiến, kích thước so với hổ bình thường quả là lớn hơn nhiều.

“Là A Hổ a!” Vạn Ninh từ phía sau lưng a Bạch nhô đầu ra, vui vẻ kêu lớn.

Mấy ngày hôm trước a Bạch mất tích, a Hổ cũng liền mất tăm nên lúc này gặp lại nó cũng phá lệ mà vô cùng cao hứng.

A Bạch đem vươn tay ra ngoài cửa sổ, đặt ở trên đầu a Hổ, để yên không động đậy. Con hổ lớn nhắm mắt lại, hơi nâng cằm lên, làm ra thần sắc vô cùng hưởng thụ.

Qua ước chừng nửa khắc, a Bạch mới thu tay về.

Vạn Ninh nhìn nhìn a Bạch, lại nhìn nhìn lông của a Hổ, rốt cuộc nhịn không được hỏi.

“A Bạch, a Hổ là của ngươi.... để cưỡi sao?”

A Bạch đầu tiên là ngẩn người, sau đó buộc miệng cười. Ngoài cửa sổ, lão hổ cũng dừng lại động tác, dùng ánh mắt khinh thị nhìn Vạn Ninh, ánh mắt kia tựa hồ muốn nói “Thực mệt với nhà ngươi.”

“Hắn không phải để ta cưỡi, dùng cách nói của con người, cứ coi như ta nuôi thú đi.”

“Nuôi…nuôi thú?!” Một con rắn nuôi một lão hổ?

“Ân, hắn hấp tinh khí của ta mấy trăm năm nay, có thể nói là hấp tinh khí của mà lớn lên như vậy, nên coi như nuôi thú a.”

“Tinh khí?!” Giảng đến tinh khí, hắn tựu nhịn không được nghĩ tới nữ quỷ kinh dị trong mấy câu chuyện xưa.

“Kỳ thật, ta cũng có hấp tinh khí của ngươi.” A Bạch vô tư nói

“Tinh khí của ta? Ta cũng có tinh khí sao?” Vạn Ninh vô cùng ngạc nhiên, bắt đầu xem xét khắp các bộ vị trên cơ thể mình, sờ đông sờ tây, đập trên đạp dưới, chung quy vẫn chẳng tìm thấy cái gì.

“Bất luận là cái gì thì đều có tinh khi, chết thì sẽ ít đi một chút, sống nhiều một chút; thực vật ít hơn, động vật nhiều hơn; động vật khác loại có ít hơn, con người thì nhiều hơn cả.”

“Hắn hấp tinh khí của ngươi, ngươi không chết sao?” Vạn Ninh có chút bận tâm hỏi.

“Ta hấp tinh khí của ngươi, ngươi có chết không? Có cảm thấy thân thể gần đây yếu đi hay bắt đầu bệnh tật?”

Vạn Ninh tập trung suy nghĩ chốc lát xong cười lắc lắc đầu.

“Vậy sao, vì sao a?”

“Hấp thụ tinh khí cũng có nhiều loại phương pháp, thứ nhất là tiếp xúc bên ngoài, ví dụ như ta cắn cổ ngươi, A Hổ thì là chạm vào tay của ta, phương thức này hấp thụ ít tinh lực, không làm tổn thương đến bản thể bị hấp thụ, là một phương pháp an toàn.”

Vạn Ninh thì thào tự nói “Khó trách ngươi lúc nào cũng cắn cổ ta”. A Bạch cười cười, tiếp tục nói.

“Còn một loại khác nguy hiểm hơn nhiều, đó là lợi dụng sự trao đổi thân thể, cướp đi tinh khí của người kia, loại phương thức này không phải dùng để tu hành chính đạo, song phương đều chịu ảnh hưởng tinh khí của nhau, hơn nữa còn rất nguy hại với sinh vật bị hấp tinh khi, như vừa nãy nói, có khi thể chất suy yếu bệnh tật mà có khi còn có thể mất mạng nữa.”

“Nói thí dụ như?”

“Nói thí dụ như....giao…trao đổi thân thể, xâm nhập thân thể hoặc nuốt chửng luôn.”

“Nghe thật là khủng khiếp....” Vạn Ninh run rẩy một chút, cảm giác giống như nghe chuyện kinh dị vậy, bất quá bởi vì vấn đề này có liên quan tới a Bạch nên hắn vẫn muốn biết nhiều hơn một chút.”Cho nên ngươi cắn ta, ôm ta, sờ ta đều là thuộc về loại thứ nhất, đối với ta vô hại a? Cho nên ngươi lấy tay đụng A Hổ để hắn  hấp tinh khí cũng không vấn đề gì, đây chỉ là tiếp xúc bên ngoài?”

“Ân.” A Bạch mỉm cười tán thưởng.

“Sau đó loại thứ hai.... Nuốt chửng với nhập hồn gì đó ta đều biết đại khái, bất quá cái trao đổi thân thể là như thế nào vậy?”

“…..”

“…..?”

Ánh nắng một buổi trưa cuối thu rọi xuống, gió từ phương tây thổi về mang theo chút hàn ý se se.

Bên cửa sổ, hai người bờ môi giao triền, phảng phất giữa cảnh thu, có hơi lành lạnh nơi đầu lưỡi nhưng lại có cả một luồng nhiệt khí ngọt ngào.

Namtử tóc trắng tựa vào bờ ngực rắn chắc của chàng tiều phu, đôi tay tựa như ngọc nhu nhuyễn ôm lấy cổ hắn, hư hư thực thực lại chính là thủ phạm của một màn giao triền đầy tình ý này. Dù cho lúc đầu ngỡ ngàng đến mức phải lùi về phía sau, nhưng rồi cảm nhận sự ôn nhu đến khôn tả, không sao kháng cự nổi..

Lưu luyến không rời, từ tốn tách ra, a Bạch ngả vào lòng Vạn Ninh, thở hồng hộc.

“Đây gọi là trao đổi dịch thể [nước miếng]…là cách thức đơn giản nhất trong phướng thức thứ hai.”

Trong đình viện con hổ lớn nằm nhoài nghỉ ngơi, trong phòng, Vạn Ninh ôm lấy cơ thể mềm mại nhưng luôn lành lạnh, nhưng không hiểu sao toàn thân lại nóng rực lên, không biết phải làm gì cho phải.