Chưa đến nửa giờ sau, Hoắc Cảnh Thần đã đến căn hộ cũ mà cậu đang ở tạm, Thẩm Trừng khẽ giật mình, đồng thời cũng loáng thoáng thấy khẩn trương. Hoắc Cảnh Thần sau khi vào, lại không gấp gáp bàn luận chuyện kia với cậu, mà ngược lại chỉ quan sát bốn phía nhà, lặng đi trong mấy giây, không ngờ lại mở miệng nói: “Ở đây không có gì hết.”
Câu này mang tính chất bình luận khách quan, Thẩm Trừng thấy ngại, bèn giải thích: “Đây là căn hộ cũ tôi ở hồi trước, sau này dọn đi rồi vẫn để trống, nên không có đồ đạc gì cho lắm. . . .”
Trong phòng khách chỉ có hai cái sô pha, không chỉ không có bàn kiếng, đến cả gia dụng hằng ngày cũng không có, may mà trước đấy Tiểu Đồng có tạt ngang một chuyến, đem cho cậu một số đồ dùng và thức ăn, bằng không Thẩm Trừng thật sự không biết phải sống sao trong căn hộ rỗng toát này.
“Em dự định ở tạm đây?” Hoắc Cảnh Thần nhìn sang bên cạnh, trên sô pha có để mềm gối ban nãy Tiểu Đồng mua tới, trên mặt dường như tỏ vẻ phản đối.
Thẩm Trừng do dự trong giây lát, rồi nói thẳng luôn: “Chuyện buổi chiều là do tôi bất cẩn, hiện giờ không tiện trở về chỗ anh, tạm thời ở đây mấy ngày cũng được . . . .”
“Em đang chột dạ?” Hoắc Cảnh Thần nhìn chằm chằm cậu.
Hơi thở Thẩm Trừng như đông lại, không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể lẳng lặng nhìn đối phương.
“Em đã hứa với anh không gặp cậu ta.” Hoắc Cảnh Thần không nhìn cậu, mà đi đến sô pha ngồi xuống, giọng nói nặng nề khác thường.
Thẩm Trừng không dám dùng dằng, vội vàng lấy ảnh lúc trước Hạ Tri Manh đưa cậu cho Hoắc Cảnh Thần xem, nhỏ giọng nói: “Tôi đi gặp anh ta, chỉ là vì chuyện này thôi.”
Chuyện tới nước này, ảnh cậu bị Hạ Tri Manh hôn đã được đăng đầy trên mạng, Hoắc Cảnh Thần giận là chuyện đương nhiên. Nhưng không phải Thẩm Trừng cố ý giấu Hoắc Cảnh Thần đi gặp đối phương, thật chất cậu không thẹn với lương tâm, chỉ là không biết Hoắc Cảnh Thần có chấp nhận lý do này không mà thôi.
Hoắc Cảnh Thần xem ảnh, một tấm rồi một tấm, không biết tại vì sao sắc mặt từ từ trở nên bàng hoàng, im lặng xem ảnh đến đờ đẫn, trông bộ dáng như đột ngột lâm vào trầm tư.
Thẩm Trừng phát hiện điểm bất thường, hoang mang hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không, không có gì.” Hoắc Cảnh Thần cất ảnh chụp, dường như không có ý trả lại cho Thẩm Trừng, trên mặt toát lên vẻ tự giễu cùng thoải mái, thì thầm như đang độc thoại: “Thì ra là thế.”
“Gì cơ?” Thẩm Trừng hỏi ngược lại.
“Không có gì.” Hoắc Cảnh Thần không trả lời thẳng vào vấn đề, trái lại bình tĩnh chuyển dời câu chuyện, “Cậu ở đây tiện không? Chỗ này cách nội thành hơi xa . . . .”
“Không sao. Anh chỉ vụ công việc?” nói đến chủ đề này, Thẩm Trừng không để ý lắm, còn cười cười, “Thông qua chị Chương, bên phía công ty quyết định tạm thời hủy tất cả lịch trình của tôi, nên ý là . . . . Hiện thời tôi bắt đầu kỳ nghỉ dài hạn.”
“Nếu như em cần, anh có thể . . . .”
Hoắc Cảnh Thần mới nói được một nửa, Thẩm Trừng đã lập tức chen ngang, “Không cần, thật sự không cần . . . .” trên mặt cậu mang theo ý cười, thản nhiên nói: “Chuyện công việc . . . . Trước hết cứ mặc nó, đừng lo.” cậu ngưng lại mấy giây, đem những lời còn lại nuốt xuống, không nói hết toàn bộ cho Hoắc Cảnh Thần nghe.
Ngay sau khi scandal bị tung ra, Chương Trường Bích đại diện cho công ty báo cho cậu một tin, hợp đồng vốn còn thời gian nửa năm, công ty mong có thể kết thúc sớm, các chi tiết về hợp đồng cũng như các quảng cáo đại diện phát ngôn đều có thể thương lượng sau.
Chương Trường Bích khuyên cậu không nên tự ý hành động, nhưng sao Thẩm Trừng có thể không hiểu chứ, xuất hiện scandal như vậy, cậu đã hết hy vọng tiếp tục lăn lộn trong giới này, tuy rằng không có gì đáng lưu luyến, nhưng dù sao cũng đã theo nhiều năm, nay đột ngột rời bỏ, tâm trạng cậu có phần phức tạp.
“Thẩm Trừng.” Hoắc Cảnh Thần bỗng nhìn về phía cậu, vẫn biểu hiện nghiêm túc ấy, vẫn đôi mắt sâu thường lệ nhưng hiện giờ lại tỏa sáng đến ngỡ ngàng, “Em có từng nghĩ đến ――”
Không biết tại vì sao, cậu có cảm giác trong tiềm thức bản thân biết trước những lời Hoắc Cảnh Thần sắp nói, nên cậu thẳng thừng ngăn môi anh lại, cả hai đều biết, Thẩm Trừng đang trốn tránh chủ đề này, chẳng qua lần này Hoắc Cảnh Thần vẫn tiếp tục dung túng cậu như mọi khi, sau khi nụ hôn kết thúc, anh chỉ sờ đầu cậu, nhẹ giọng nói: “Em muốn sao thì làm vậy.”
Trong lòng Thẩm Trừng cảm xúc ngổn ngang, đến cuối cùng, cũng chỉ ôm lấy Hoắc Cảnh Thần, hạ thấp giọng nói: “Ừ.”
Hai người ôm ấp nhau, Thẩm Trừng nhớ đến kế hoạch đã từng bước thành hình trong đầu mình, trong lòng khó tránh chua xót. Cậu hiểu rõ hơn ai hết, cậu hi vọng trong kế hoạch đó có ai tồn tại, nhưng không thể nào, cũng không thực tế, dù cho hiện tại, họ ôm nhau, trên tay Hoắc Cảnh Thần vẫn mang chiếc nhẫn kia, mà chính cậu cũng không phải không mang theo khúc mắc đối với mối quan hệ này.
“Hạ Tri Manh hôn mặt em, em tránh không kịp.” Thẩm Trừng khẽ nói.
“Anh biết.” Hoắc Cảnh Thần xoa lưng cậu như đang vuốt ve thú cưng, dịu dàng an ủi cậu, giảm bớt uất ức cùng phiền muộn mà chính bản thân cậu cũng không ý thức được.
Thực tế nụ hôn của Hạ Tri Manh không phải chuyện cậu cần chú tâm nhất, chẳng qua sau khi mọi chuyện xảy ra buộc cậu phải thực hiện kế hoạch bản thân sớm hơn dự định, thứ Thẩm Trừng mất đi không phải danh tiếng mà cậu chưa từng đoái hoài, cũng không phải công việc cậu không có hứng thú, mà là khoảng thời gian nửa năm cuối cùng ở bên Hoắc Cảnh Thần.
Cậu nghĩ tới đây, không khỏi ôm đối phương chặt hơn, cọ nhẹ mặt ở hõm vai của đối phương.
Hoắc Cảnh Thần dường như bị làm cho ngạc nhiên, cố nhịn ý cười, hỏi: “Em đang làm nũng?”
“Không được à?” đây là lần đầu tiên Thẩm Trừng bày ra thái độ hùng hồn thế này trước mặt Hoắc Cảnh Thần.
“Đương nhiên có thể.” Hoắc Cảnh Thần dùng giọng nói êm dịu trả lời cậu.
Một đêm này, họ không làm tình, trái lại nói về nhiều chủ đề mà trước giờ hai bên đều cẩn thận tránh nhắc đến, ví dụ như cuộc sống tình cảm, như hình mẫu ưa thích, quá trình phát hiện bản thân thích người cùng giới, hoặc như chuyện thú vị thời còn đi học, Thẩm Trừng cảm giác như bản thân mở rộng cái nhìn về một mặt không dễ gì thể hiện ra của Hoắc Cảnh Thần, mới lạ lại lý thú, đồng thời thấy hơi áy náy.
Trưa ngày hôm sau, công ty quản lý của Thẩm Trừng tổ chức họp báo ký giả, Thẩm Trừng cũng có mặt, không nhận trả lời câu hỏi của phóng viên, chỉ đơn giản làm sáng tỏ bản thân chỉ là bạn bè với Hạ Tri Manh và Hoắc Cảnh Thần, hy vọng giới truyền thông đừng tiếp tục viết những bài báo không có cơ sở, đồng thời tỏ vẻ công ty quản lý sẽ bảo lưu quyền truy tố đối với các tờ báo đăng tin thất thiệt.
Gặp mặt Chương Trường Bích một lần, lại đàm phán về vấn đề bồi thường hợp đồng cũng như tất cả tổn thất của công ty, Thẩm Trừng cuối cùng rời khỏi công ty đã gắn bó nhiều năm, Chương Trường Bích tiễn cậu đi với đôi mắt đỏ hồng, Tiểu Đồng cũng đứng bên cạnh, mặt nhăn mày nhó, Thẩm Trừng ôm các cô một lần cuối, nhỏ giọng nói cảm ơn sự giúp đỡ của cô cùng Tiểu Đồng mấy năm nay.
Về đến nhà, Thẩm Trừng thở phào một hơi dài, ngã người xuống sô pha, lười đến nỗi không muốn nhúc nhích.
Hoắc Cảnh Thần đã đi từ sớm tinh mơ, trước khi đi còn nói cho cậu biết anh có việc phải ra nước ngoài một chuyến, ước chừng một tuần sau sẽ về, bảo cậu ở đây chờ anh. Nhưng Thẩm Trừng không nghe theo lời căn dặn của Hoắc Cảnh Thần, sau khi họp báo kết thúc, cậu bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho việc xuất ngoại, vì trước đó đã từng tra tài liệu, hiện giờ bắt đầu chuẩn bị cũng không đến nỗi gấp gáp, cứ ra nước ngoài trước rồi đăng ký theo học một năm trường tiếng, chuyện khác để sau hẵng nói.
Thẩm Trừng bận rộn suốt mấy ngày, sau khi quyết định được trường sẽ xin nhập học cùng chỗ ở, bèn bàn giao mấy cái nhà hàng đang đầu tư cho bạn bè cộng tác, mấy hôm sau, lên máy bay rời khỏi thành phố. Cậu bận sửa sang chỗ ở mới, đợi mọi chuyện đâu vào đấy rồi mới rảnh ra được, tuy không dự định liên lạc với Hoắc Cảnh Thần, nhưng cậu chợt nhớ đến chuyện Hoắc Cảnh Dung đang nằm viện, cũng thấy hơi lo lắng, bèn gọi điện về.
“Thẩm Trừng?” giọng điệu người ở đầu bên kia điện thoại nghe không tốt lắm, “Cậu đang ở đâu? Anh tôi sau khi trở về không gặp được cậu, tìm một số nơi, cuối cùng bảo trợ lý đến thẳng công ty quản lý của cậu để hỏi, mới xác định cậu thật sự đã ra nước ngoài.”
Thẩm Trừng khó tránh chột dạ, vội vàng lãng sang chuyện khác, “Cậu đã xuất viện về nước chưa?”
“Ừ, vừa về đã nghe tin cậu bỏ trốn.” Hoắc Cảnh Dung hậm hực nói, “Hai người rốt cuộc làm sao vậy? Một người thì đến Mỹ để come out với cha mẹ, một người lại lẳng lặng bỏ trốn ―― Chả biết cả hai đang chơi trò gì nữa?”
“Come ―― Come out?!” Thẩm Trừng há hốc mỏ, không dám tin, thiếu chút nữa cắn trúng lưỡi.
“Chúc mừng cậu, anh hai tôi đặc biệt vì cậu mà come out với cha mẹ, đồng thời hủy hôn ước với vị hôn thê hữu danh vô thực kia.” Hoắc Cảnh Dung dùng giọng điệu khiêu khích xen lẫn châm chọc, không nể mặt nói thẳng, “Hoàng tử vượt mọi chông gai trở về lâu đài, mới phát hiện công chúa lại dám to gan bỏ trốn, theo cậu thì y sẽ có cảm giác gì?” Hoắc Cảnh Dung ngưng lại một giây, phát ra tiếng cười vui sướng khác thường, “Tôi sống tới giờ chưa từng thấy anh ấy tức giận đến thế, cậu chết chắc rồi.”
Thẩm Trừng sững sờ.
Hoắc Cảnh Thần vậy mà lại come out? Tại sao? Cái này hoàn toàn không hợp lý . . . . Anh cơ bản không lý nào làm vậy. Anh thật sự biết làm vậy có ý gì không? Anh có thể sẽ bị mất việc, gia đình cùng hôn nhân, thậm chí bị bạn bè xa lánh . . . . Chỉ nghĩ có vậy thôi, Thẩm Trừng đã cảm thấy ngực nhói đau.
“Anh ấy vừa nghe nói cậu ra nước ngoài, dù mới từ Mỹ về, đã lập tức đặt vé máy bay, bay đến New York trong đêm, tôi nghĩ chuyện anh ấy tìm được cậu chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, hơn nữa trợ lý Giang đã điều tra được trường cậu xin nhập học rồi, nói không chừng chỉ chốc nữa thôi anh ấy sẽ tìm đến tận nhà cậu đó.” Hoắc Cảnh Dung vừa nói vừa cười, giống như cảm thấy cực kỳ thú vị.
“New York?” Thẩm Trừng ngờ ngợ hỏi ngược lại.
“Không phải cậu nói đến trường ở New York để tu nghiệp diễn xuất sao?” Hoắc Cảnh Dung ngớ ra, theo bản năng phát hiện có điều bất ổn, mờ mịt nói: “Bộ không đúng hả?”
Thẩm Trừng lập tức bừng tỉnh, trong lòng cảm thấy xấu hổ ê chề, nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí, gian nan mở miệng: “Không . . . . À ờ, hiện giờ trên cơ bản tôi không ở New York . . . .”
“Có ý gì?” Hoắc Cảnh Dung ngạc nhiên đề cao âm lượng.
Thẩm Trừng cắn môi, giọng nói khô khốc: “Tôi đang ở Tokyo ―― Thành thật mà nói, sao tôi có thể đi học tu nghiệp diễn xuất chứ? Tôi chuẩn bị ở Tokyo học tiếng một năm, rồi tiếp tục theo học trường nghề đầu bếp. Đương nhiên, visa du học vẫn chưa làm xong, tôi chỉ ở tạm đây mà thôi, mấy ngày nữa có thể sẽ về nước làm tiếp thủ tục.”
Hoắc Cảnh Dung ở đầu bên kia điện thoại lặng đi một giây, cuối cùng dùng một chất giọng như thể đang cố áp chế tâm trạng hóng hớt trong lòng mà nói: “Cậu tự thu xếp cho ổn thỏa đi. Nói thật, giờ tôi đang bắt đầu nghĩ rằng có khả năng cậu chết mấy lần cũng không đủ đấy.”
Từ sau khi nghe xong cảnh cáo của Hoắc Cảnh Dung, trong giây phút cúp điện thoại Thẩm Trừng có cảm giác như rơi vào vòng xoáy lo được lo mất. Tuy cậu không dự liệu trước hành động của Hoắc Cảnh Thần, nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả ―― Tối ngày hôm đó, Hoắc Cảnh Thần vốn có chuyện muốn nói, lại bị cậu ngăn cản, chỉ là vì cậu không muốn lần nữa tin tưởng vào điều đã bị chính cậu lãng quên hóa ra lại thật sự tồn tại, mà tất cả điều này rõ ràng quy về một hướng.
―― Hoắc Cảnh Thần thích cậu.
Nghe mà thấy hoang đường và buồn cười làm sao, Hoắc Cảnh Thần sao có thể thích cậu? Mấy tháng trước, cậu còn đang vì thái độ của Hoắc Cảnh Thần mà không biết phải cư xử thế nào, nhưng mà hiện giờ mọi chuyện dường như hoàn toàn thay đổi 180 độ.
Nếu như Hoắc Cảnh Thần thật sự thích cậu, vậy tình cảm này bắt đầu từ lúc nào, và sản sinh bằng cách nào? Thẩm Trừng không có manh mối, nghĩ sao cũng không ra, dốc hết sức lực để ngẫm nghĩ cũng không đạt được đáp án mà bản thân có thể đồng thuận, hóa ra lúc hai người bên nhau từng có thời cơ để bắt đầu cho một mối tình, mà bản thân cậu thậm chí không phát giác.
Rõ ràng lúc đầu Hoắc Cảnh Thần không thích cậu, mà Thẩm Trừng cũng từng dùng nguyên nhân này để thuyết phục bản thân không nên tiếp tục ôm khư khư kỳ vọng đối với người đó, Hoắc Cảnh Thần lại đột nhiên thích cậu, việc này hoàn toàn không hợp lý, cũng không cách nào khiến người khác tin tưởng, nghe cứ như một câu chuyện hoang đường, nhưng Thẩm Trừng không tài nào cười nổi.
Lúc nghe Hoắc Cảnh Dung nói Hoắc Cảnh Thần đi New York, cậu phát hiện trái tim mình nhảy nhanh đến lợi hại, nhưng không phải vì áy náy hay khẩn trương do lần không từ mà biệt lúc trước, đương nhiên cũng không phải do sợ đối diện với cơn giận cùng sự thất vọng của Hoắc Cảnh Thần ―― mà gần như chỉ thuần túy là chờ mong, không còn điều gì khác.
Nếu Hoắc Cảnh Thần chịu đến New York, đương nhiên cũng sẽ không ngại đến Tokyo thêm một chuyến. Không cần nói đến, anh thậm chí lén ở sau lưng Thẩm Trừng giải quyết hôn ước cũng như come out, tạm thời khoan bàn tại sao anh làm vậy, cũng không quan tâm anh làm vậy vì cái gì, bản thân rõ ràng đã không từ mà biệt, Hoắc Cảnh Thần lại chịu đi tìm cậu, dù sau đấy phải hứng chịu cơn giận của đối phương, Thẩm Trừng cũng cảm thấy đáng giá.
Hóa ra Hoắc Cảnh Thần không phải hoàn toàn không để ý đến cậu, mà cậu cũng không phải người ai cũng có thể thay thế. Chỉ mỗi điều này thôi, cũng đủ để Thẩm Trừng đang ở một mình trong nhà bật cười thành tiếng, giống như một thằng ngu, hoặc có lẽ là một thằng điên, nhưng cậu hoàn toàn lơ nó đi.
Cậu đợi mấy ngày, không đợi được Hoắc Cảnh Thần, nhưng đợi được điện thoại của Hoắc Cảnh Thần.
“Anh vừa xuống máy bay, cũng từ người cộng tác với em hỏi được địa chỉ của em.” giọng Hoắc Cảnh Thần qua điện thoại nghe có vẻ bình tĩnh, “Từ đây đến nhà em chắc phải tốn một chút thời gian, anh nói trước với em một tiếng.”
“Tại sao phải nói trước một tiếng?” Thẩm Trừng ngờ vực.
“Để em có cơ hội trốn anh.” Hoắc Cảnh Thần mỉm cười, giọng nói trở nên rét buốt, “Anh nghĩ chí ít cũng phải cho em quyền lợi lựa chọn xem có muốn gặp anh không. Lần trước anh đã đặc biệt dặn em chờ anh về, hiển nhiên em không muốn. Anh không biết hóa ra em ghét anh đến độ phải không từ mà biệt.”
“Em không có ý đó . . . .” Thẩm Trừng thoáng ngây ra, chỉ có thể dùng những từ vô nghĩa để thanh minh cho bản thân.
Cậu vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý hứng chịu cơn giận của Hoắc Cảnh Thần, nhưng đây là lần đâu tiên cậu chân chính đối diện trực tiếp với mặt trái của Hoắc Cảnh Thần, lại nghe thấy đối phương dùng giọng điệu vô tình như thế, Thẩm Trừng cảm giác ngực đang co rút đau đớn, gần như không nói thành lời.
Bây giờ nhớ lại, Hoắc Cảnh Thần đặc biệt đến Mỹ để come out, thương lượng hủy hôn ước, có thể là vì muốn dành cho cậu một bất ngờ, để họ có thể có một bắt đầu mới, lúc này giữa họ không bị ngăn cách bởi một vị hôn thê, cũng không có sự can thiệp của cha mẹ, nhưng người phá hỏng sự bắt đầu này lại chính là Thẩm Trừng cậu.
“Không phải ý đó?” giọng Hoắc Cảnh Thần rất ôn hòa rất nhẹ nhàng, “Vậy tại sao em không từ mà biệt?”
Thẩm Trừng thấy bế tắc trong một giây, rồi gần như trút bỏ mọi thứ nói: “Đợi anh đến, chúng ta lại bàn tiếp . . . .”
“Anh muốn biết đáp án ngay bây giờ.” Hoắc Cảnh Thần tiếp tục dùng thái độ ôn hòa để nói, nhưng lời nói ra lại mang tính chất như đang hăm dọa, “Anh cho rằng chúng ta ít nhất cũng đang nằm trong một mối quan hệ, dù không phải yêu đương, cũng không đủ cấu thành lý do em ra đi mà không để lại một lời.”
Thẩm Trừng lặng im không nói.
“Lúc em đi, có từng nghĩ đến sẽ có người lo lắng cho em không? Có người có thể sẽ cho rằng em đột ngột mất liên lạc là do đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng, có người có thể vì thế mà lòng nóng như lửa đốt, có người thậm chí sẽ nghĩ rằng em mất tích là do bị bắt cóc . . . .” chất giọng khàn khàn của Hoắc Cảnh Thần như mang theo tự giễu, “Hoặc có lẽ, em cảm thấy mấy thứ này chẳng là gì, cũng không quan trọng.”
Phút ngạc nhiên ban đầu qua đi, Thẩm Trừng lập tức ý thức được Hoắc Cảnh Thần đang giãi bày điều gì, viền mắt đã không tự chủ được mà cay cay, thậm chí bắt đầu ươn ướt.
“Xin lỗi . . . . Thật sự xin lỗi . . . .” cậu nói năng lộn xộn, chỉ biết một chuyện là phải xin lỗi, “Xin lỗi, là do em sai rồi . . . . xin lỗi . . . .”
“Anh nhận lời xin lỗi của em.”
Dù rõ ràng thể hiện bản thân đã rộng lượng tha thứ, nhưng giọng điệu Hoắc Cảnh Thần vẫn lạnh đến cực điểm, nghe vào như có cảm giác dù một trăm năm nữa có trôi qua thì anh cũng không tài nào thông cảm cho hành vi không từ mà biệt của Thẩm Trừng, chỉ cần còn sống thì vẫn sẽ tiếp tục ghi hận chuyện này.
Thẩm Trừng nói không thành lời, nhưng vẫn không chịu cúp điện thoại, đồng thời cũng không muốn bỏ điện thoại xuống.
Cả hai bên cùng im lặng một lúc lâu, không biết là bao lâu, Hoắc Cảnh Thần cuối cùng lại lên tiếng: “Hiện giờ nói đến chuyện thứ hai.”
“Dạ.” Thẩm Trừng nhỏ giọng trả lời.
“Tối hôm đó . . . . Anh vốn định nói với em, nếu em đồng ý, có thể theo anh về nhà một chuyến, mặt đối mặt làm sáng tỏ mọi chuyện.” Hoắc Cảnh Thần nói giọng đều đều, “Tin tức có liên quan đến em và anh, còn cả Hạ Tri Manh nữa, lùm xùm khá lớn, cha anh cũng biết, em lại còn biết dùng cách kia để từ chối khéo, chứng tỏ em rất rõ lời anh định nói. Nếu đây là do anh tự mình đa tình, chỉ mỗi anh đơn phương hiểu sai, em có thể nói thẳng với anh. Anh vốn tưởng rằng . . . . Em đối với anh, không phải không có tình cảm.”
Thẩm Trừng không còn lời nào để nói, giữ im lặng trong quẫn bách, lắng nghe đối phương nói.
Giọng Hoắc Cảnh Thần như thể đang cố kiềm chế, loáng thoáng chất chứa sự trào phúng cùng gay gắt, “Anh sẽ không giận vì em không thích anh, đó là chuyện thường tình ở đời, anh cũng không yêu cầu em phải đáp trả tình cảm của anh, nó không thực tế, nhưng em không từ mà biệt . . . . Anh rất khó lòng chấp nhận.”
Thẩm Trừng cố lấy hết can đảm để nói: “Em cho rằng, đây là cơ hội tốt nhất.”
“Cơ hội?” Hoắc Cảnh Thần chất vấn lại cậu.
“Cơ hội . . . . tốt nhất để chia tay anh.” Thẩm Trừng cẩn thận tìm từ, “Scandal này chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng bất lợi đến sự nghiệp của anh, mà trùng hợp sao em đã quyết định phải chia tay anh từ trước, chẳng qua là sớm hơn nửa năm mà thôi. Em tưởng là anh sẽ không để ý . . . . Dù có thể anh có chút xíu cảm tình với em, nhưng có khả năng đó chỉ là ảo giác mà thôi.”
“Ảo giác?” Hoắc Cảnh Thần hỏi vặn lại.
“Thói quen của anh, và cả tính cách của anh nữa . . . . Có lẽ anh chỉ nhầm lẫn dục vọng khống chế cùng chiếm hữu thành thích mà thôi.” Thẩm Trừng gấp gáp nói cho hết câu, cố kiềm chế căng thẳng cùng hoảng loạn, thả nhẹ giọng hết sức có thể, “Nên em nghĩ, chia tay anh chỉ là chuyện sớm muộn, dường như không có cách chia tay nào hợp với đôi ta.” cậu nuốt nước bọt, nhịn xuống xấu hổ, “Quan hệ như chúng ta, chẳng lẽ còn nói mấy lời kiểu có duyên sẽ gặp lại sao? Nên em chủ động bỏ đi, chắc anh sẽ hiểu ý em.”
“Anh không hiểu.” giọng Hoắc Cảnh Thần vừa lạnh vừa kiên quyết, “Anh chỉ biết duy nhất một điều, em không từ mà biệt gây tổn thương cho anh, chuyện này không dính dáng gì đến quan hệ giữa chúng ta.”
Thẩm Trừng á khẩu, không nói được gì nữa.
Hoắc Cảnh Thần nói đúng, dù có là quan hệ thế nào, thì cũng không biểu thị cậu có thể dùng cách này để trốn tránh, dù quyết chí ra đi, ít nhất cũng nên để lại mẩu giấy, hay nhờ người thay cậu nhắn lại, chứ không phải im hơi lặng tiếng bay ra nước ngoài, tạo nên bối rối cùng lo lắng cho người khác.
“Hiện giờ anh đã đến Tokyo. Nếu như em không muốn gặp anh, thì nói rõ mọi chuyện qua điện thoại.” Hoắc Cảnh Thần nói chuyện như thể đang tiến hành đàm phán, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo, “Xin em hãy trực tiếp từ chối anh, anh không cần lý do, em chỉ cần nói cho anh biết, em có muốn ở bên anh không là đủ rồi.”
Thẩm Trừng sửng sốt, “Tại sao?”
“Anh cần một câu trả lời khẳng định từ em, để anh hết hy vọng. Cũng chỉ thế mà thôi.” Hoắc Cảnh Thần ngưng lại một giây, “Anh đoán em cũng chẳng thích chơi trò tình cảm mập mờ, không thích thì cứ nói thẳng là được rồi.”
“Nhưng em không ――” Thẩm Trừng ngưng lại, tìm từ thích hợp, cuối cùng ngập ngừng nói: “Không phải em . . . . không thích anh . . . .”
Đầu bên kia điện thoại im phăng phắc.
Hồi lâu sau, đối phương vẫn không tỏ ý muốn nói chuyện, Thẩm Trừng thấy lo lắng, sau khi “a lô” mấy tiếng, mới nghe thấy Hoắc Cảnh Thần dùng chất giọng khản đặc hỏi lại: “Ý em là, em biết anh có lẽ có tình cảm với em, em cũng thích anh, nhưng vẫn lén trốn đi? Nếu như anh không đuổi theo, em định vĩnh viễn không gặp anh?”
Thẩm Trừng im bặt, mãi sau mới ừm một tiếng, ngầm thừa nhận phỏng đoán của anh.
Ngay sau đấy, Hoắc Cảnh Thần bất thình lình nói: “Lúc đó đáng lẽ anh nên dứt khoác nhốt em trong phòng ngủ.”
Thẩm Trừng ngây ra, bị câu nói của anh gợi dậy hồi ức hạ lưu ở trước gương ngày đó, lỗ tai không tự chủ được nóng lên. Cậu muốn nói, lại không biết nên nói gì, quả thật tình cảm của Hoắc Cảnh Thần không biết thật giả, nhưng nếu chỉ là dục vọng chiếm hữu đơn thuần, thì thật sẽ vì cậu bỏ đi mà lo lắng phiền muộn, thậm chí không tiếc thời gian bay những chuyến bay dài từ nơi này đến nơi khác nội trong mấy ngày ngắn ngủi, chỉ vì để gặp một đối tượng từng được bao dưỡng?
Có thể người khác sẽ làm vậy, xem như hành động lãng mạn, nhưng Hoắc Cảnh Thần không phải loại người đó, mỗi một hành động của anh đều có mục đích xác định, anh sẽ không làm chuyện mình không muốn, dù bắt buộc phải làm, thì cũng sẽ đảm bảo dành được lợi ích từ nó, nên anh tuyệt đối không thể nào chỉ vì trút cơn giận đồng thời hỏi tội Thẩm Trừng mà bay hết New York tới Tokyo.
Chỉ nghĩ có vậy thôi, Thẩm Trừng đã bắt đầu thấy khó thở.
Anh đến vì Thẩm Trừng. Dù cuối cùng nhận được kết quả thế nào, thì cũng anh chỉ cần một đáp án.
Giọng Thẩm Trừng khô khốc: “Hoắc Cảnh Thần.”
“Có chuyện gì.” đối phương bình tĩnh trả lời.
“Anh . . . . Anh bắt đầu thích em từ khi nào?” cậu cố gắng nặn từng chữ ra khỏi cổ họng.
“Anh không biết.” Hoắc Cảnh Thần dường như hơi ngạc nhiên vì vấn đề cậu đưa ra, nhưng vẫn thản nhiên nói ra đáp án, “Lúc bắt đầu, anh thật sự chỉ thấy hứng thú và có hảo cảm với em, anh cũng không biết bắt đầu từ bao giờ.” anh ngưng lại, rồi khó khăn nói tiếp: “Chí ít, vào lúc đi theo em đến gặp Hạ Tri Manh, có lẽ đã thích.”
Thẩm Trừng không lên tiếng, mà cố hồi tưởng lại chuyện xảy ra khi đó.
“Cậu ta chụp ảnh, chính là ảnh ngày đó em giao cho anh.” Hoắc Cảnh Thần như thể cảm thấy cực kỳ ngượng hay có lẽ là xấu hổ, giọng nói thể hiện sự chần chờ hiếm gặp, “Anh ở trong ảnh . . . . Thoạt trông rất quái đản, tuyệt đối không phải anh trong nhận thức của anh . . . . Anh không có cảm giác đó là anh, cũng không cho rằng anh sẽ nhìn em bằng biểu cảm đó, nhưng đó quả thật chính là anh.”
Thẩm Trừng cố hồi tưởng lại bức ảnh, nhưng không nhớ ra được cái gì, cậu chỉ nhớ Hoắc Cảnh Thần trong ảnh rất dịu dàng, cũng chẳng thấy có gì khác bình thường, nên không đặc biệt chú ý, nhưng giờ nghĩ đến, có thể trong bức ảnh thật sự có manh mối gì đó mà cậu không phát hiện ra, nên ngày đó khi xem ảnh Hoắc Cảnh Thần mới có biểu hiện lạ lùng như vậy.
Cậu cảm thấy hốt hoảng, lại bị cuộc đối thoại rất nhỏ ở đầu dây bên kia làm hồi tỉnh, cậu nghe thấy Hoắc Cảnh Thần dùng tiếng Anh để nói “Cảm ơn”, tiếp theo là âm hưởng như khi đóng cửa xe, Hoắc Cảnh Thần mở miệng nói: “Anh đến rồi, hiện giờ đang ở ngay trước cửa nhà em.”
Thẩm Trừng nhìn huyền quan, tay chân như nhũn hết cả ra.
“Mở cửa.” Hoắc Cảnh Thần dùng giọng ra lệnh không cho phép từ chối.
Nghe được câu này, Thẩm Trừng như đột nhiên lấy lại sức, cấp tốc đứng dậy, đầu óc trống rỗng, nhưng vẫn máy móc chấp hành mệnh lệnh của Hoắc Cảnh Thần, khoảnh khắc cửa được mở ra, Thẩm Trừng bần thần nhìn chằm chằm người đàn ông dù mặt mày bụi bặm mệt mỏi vẫn đứng thẳng lưng ngay trước mắt cậu, cậu như bị câm, không nói được lấy một chữ.