Hạ Tri Manh dẫn cậu đến một quán ăn nhỏ không tên không tuổi, Thẩm Trừng vốn chẳng ôm hi vọng gì, nhưng khi thức ăn vào miệng, cậu mới biết hóa ra bản thân đã xem thường quán ăn này. Rõ ràng chỉ là món gà nướng đơn giản, nhưng gia vị vừa tới, chất thịt vừa mềm vừa mộng nước, mùi thơm khiến người khác thèm nhỏ dãi, ăn hết một dĩa vẫn chưa đã thèm.

Thẩm Trừng không có kỹ năng sở trường, chỉ ở mặt nấu nướng xem như có chút tâm đắc, hiện tại hứng thú ập đến, cũng không để ý đến Hạ Tri Manh, hào hứng gọi hết các món một lượt, cuối cùng, thấy trên thực đơn có rượu trái cây do chủ quán tự ủ, cũng gọi một chai.

Dù sao độ cồn ghi trên chai không cao, dù cậu có uống chắc cũng không đến nỗi say bí tỉ. Thẩm Trừng nghĩ một cách ngây thơ.

Không biết qua bao lâu, một hồi chuông quen thuộc vang lên, Thẩm Trừng mơ mơ màng màng nhận điện thoại, “Alo?”

“Là tôi.” phía đầu bên kia truyền đến một giọng nam, “Em đang ở đâu.”

Cậu ậm ờ đọc địa điểm, rồi nói: “Tôi đang ăn.”

“Chín giờ rồi.” giọng nói của Hoắc Cảnh Thần vẫn bình tĩnh, chỉ là thấp thoáng một tia nghi vấn.

Thẩm Trừng nhìn thoáng qua điện thoại, đúng là chín giờ rồi. Đầu óc mù mờ, suy nghĩ trì trệ, mãi một lúc sau, cậu mới ngơ ngác trả lời: “Phải, chín giờ.” vừa nói xong, một bàn tay vươn tới, đoạt lấy điện thoại, Thẩm Trừng ngước mắt, cảm thấy người này trong quen quen, nhưng không nhớ ra được là ai.

Đối phương dùng một thái độ tự nhiên đối thoại với người trong điện thoại, Thẩm Trừng nghe được, nhưng không tài nào hiểu được anh ta đang nói gì, chỉ nhớ phải cướp điện thoại lại, người nọ đoán chừng bị cậu quấy rầy chịu hết nổi, dứt khoát đẩy nguyên chai rượu trái cây qua cho cậu, Thẩm Trừng đã đánh bay lý trí, hiển nhiên uống sạch sành sanh.

Trên mặt nóng quá, toàn thân đều nóng, chắc do tác dụng của cồn, nhưng độ nóng như vậy ở trong trời lạnh lại rất hợp. Bên tai nghe thấy một tràng cười khoái chí, Thẩm Trừng mờ mịt nhìn quanh, lát sau mới phát hiện hóa ra tiếng cười đó là của chính cậu.

“Cậu đang điên rượu đấy à.” một giọng nói vô cùng lãnh đạm từ bên cạnh truyền đến.

Thẩm Trừng ngước mặt, theo bản năng nhào qua, lại bị đối phương mạnh mẽ kéo tay dựng đứng thẳng, đối phương nói với người trông quen quen bên cạnh: “Thật sự làm phiền cậu rồi, từ nay về sau ngoại trừ công việc, làm ơn đừng dính dáng đến em ấy.”

Người kia cười vui, “Tôi không có dính cậu ấy à nha. Huống hồ, anh dựa vào đâu nói câu đó? Hai người cũng đâu phải người yêu. À, tôi biết rồi . . . . Đồ của mình bị người khác động vào, nên cảm thấy khó chịu? Quả đúng như tác phong của anh.”

Hình như hai người họ xảy ra tranh chấp, tuy rằng thái độ lễ phép, nhưng ngôn từ giữa hai bên lại không chút nể nang. Thẩm Trừng nghe không hiểu họ đang nói gì, chỉ cảm giác bản thân bị cơn buồn ngủ dữ dội tập kích, cả người dựa vào lòng người đàn ông mới đến, lát sau, nhắm nghiền hai mắt, thỉnh thoảng lại dụi dụi vào nơi đang vững vàng đỡ lấy cậu, sau đấy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trong đầu cậu chỉ còn là một khoảng ký ức gián đoạn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Trừng tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.

“Em tỉnh rồi à.” Hoắc Cảnh Thần dùng ngữ khí thản nhiên.

Thẩm Trừng chột dạ nhìn đối phương, vẻ mặt xấu hổ.

Cậu say rượu, chứ không bị mất trí nhớ, tuy rằng ký ức quả thật mờ nhạt, nhưng đại bộ phận vẫn có thể nhớ được. Lúc dùng bữa không cẩn thận uống nhiều rượu, kế đó Hoắc Cảnh Thần đến đón cậu về, hình như còn nói chuyện với Hạ Tri Manh một lát, sau đấy, hai người về nhà, tai vạ chân chính giờ mới bắt đầu.

Đầu tiên là cậu say mềm dính lấy Hoắc Cảnh Thần không chịu thả ra, Hoắc Cảnh Thần cũng rất kiên nhẫn bầu bạn với cậu, kế đó cậu lại ồn ào đòi đi WC, nhưng đến cả đứng cũng đứng không vững, đến cuối cùng Hoắc Cảnh Thần phải ra tay viện trợ, không chỉ dìu cậu vào phòng tắm, thậm chí còn giúp cậu làm hết thảy mọi việc, nghĩ đến tay Hoắc Cảnh Thần đỡ cậu . . . . Còn cậu ở ngay trước mặt anh thích ý làm cái kia . . . . Thẩm Trừng thấy vô cùng xấu hổ, quả thật muốn trở lại tối hôm qua giết chết cái con ma men vô sỉ kia.

Đương nhiên, sau việc đó, cách lúc kết thúc màn thảm kịch còn xa, Thẩm Trừng sau khi bị Hoắc Cảnh Thần lột sạch, được đối đãi giống như đứa trẻ không có khả năng tự lo, bị đối phương có bệnh ưa sạch sẽ rửa ráy toàn thân nồng nặc mùi rượu là chuyện không cần nhắc đến, cậu lúc uống say quả thật hưng phấn như thể dùng thuốc kích thích, tận đến nửa đêm vẫn còn dính lấy Hoắc Cảnh Thần, mà Hoắc Cảnh Thần trước sau vẫn dùng thái độ muốn gì được nấy, đối xử dịu dàng với cậu như thường lệ.

Lạ hơn chính là, Hoắc Cảnh Thần không ném thẳng cậu cho người hầu chăm sóc, trái lại tự thân vận động . . . . Anh đối với tình nhân bao dưỡng nào cũng vậy sao? Nghi vấn này chợt lóe lên trong đầu cậu, Thẩm Trừng ngước mặt, băn khoăn nhìn Hoắc Cảnh Thần, ngại ngùng nói câu xin lỗi, “Xin lỗi, tối qua tôi uống say . . . . Gây phiền phức cho anh . . . .”

“Không sao.” giọng Hoắc Cảnh Thần nói thản nhiên, chỉ là có một đôi mắt ám màu đang nhìn chăm chăm vào cậu.

“Tôi thật sự không cố ý . . . .” cậu muốn biện minh cho bản thân.

“Thật sự không sao.” Hoắc Cảnh Thần lại trả lời, tỏ ra như không có việc gì, nói: “Sau này bớt gặp mặt Hạ Tri Manh.”

Thẩn Trừng ngẩn người, tỏ vẻ khó xử, “E rằng không được, công việc bàn bạc trước đấy còn chưa kết thúc, ít nhất phải gặp lại anh ta hai lần nữa, mới có thể hoàn thành kế hoạch chụp ảnh theo dự định . . . .” tuy không phải cậu muốn gặp lại Hạ Tri Manh cho lắm, nhưng đồng thời cậu cũng không muốn nuốt lời, dù sao chính miệng cậu đã đồng ý với Hạ Tri Manh, chuyện tới nước này không tiện đổi ý.

Cậu vừa định nói với Hoắc Cảnh Thần lần sau nhất định sẽ dẫn theo trợ lý, dù có uống say cũng sẽ không gây thêm phiền phức cho đối phương, chợt nghe Hoắc Cảnh Thần như đang trầm tư hỏi: “Lần sau là lúc nào?”

“Cuối tuần, chắc là nội trong buổi sáng.” Thẩm Trừng không chắc chắn song vẫn thành thật trả lời, sau cùng, có vẻ ngập ngừng nói, “Có vấn đề gì sao?”

“Không có gì.” Hoắc Cảnh Thần ung dung bình tĩnh, hình như chỉ thuận miệng hỏi, nhưng một câu hời hợt sau cùng lại khiến Thẩm Trừng hoàn toàn rơi vào trạng thái thăng thiên ―― “Tôi định đi tham quan.”

Thẩm Trừng vốn tưởng rằng Hoắc Cảnh Thần chỉ thuận miệng nói đùa, không ngờ rằng, mấy ngày sau, Hoắc Cảnh Thần lại thật sự lái xe đưa cậu đến địa điểm chụp ảnh vào lúc trời mới tảng sáng, đồng thời không có ý định ra về trước. Thẩm Trừng cảm thấy xấu hổ, dù sao cũng chưa từng để đối phương nhìn thấy bản thân lúc làm việc, bèn do dự nói: “Ừm . . . . Thật ra anh không cần ở đây đợi tôi, mắc công lắm, tôi gọi Tiểu Đồng tới là được rồi . . . .”

“Không phiền.” Hoắc Cảnh Thần vẫn tỉnh bơ ngừng xe, lại hững hờ liếc qua cậu, “Hay, tôi ở đây, em cảm thấy không tiện?”

“Đương nhiên không phải!” Thẩm Trừng sốt sắng phủ nhận.

“Vậy thì được rồi.” Hoắc Cảnh Thần hơi nhếch môi.

Thẩm Trừng không sao khuyên được đối phương, đành phải ủ rủ xuống xe. Vì là sáng sớm, nhiệt độ không khí khá thấp, Thẩm Trừng vẫn mặc áo sơ mi nhạt màu cùng quần dùng trong buổi chụp hình trước, tuy ở ngoài có mặc áo khoác vest kiểu hai hàng nút, nhưng cả người vẫn lạnh run.

Cùng một địa điểm, là bên bờ sông, Hạ Tri Manh đưa lưng về phía họ, ngồi xổm trên đất, hình như đang rất hào hứng chụp sinh vật bên bờ sông. Thẩm Trừng lười chả muốn nói chuyện với đối phương, quyết đựng đứng chờ cạnh xe, đợi Hạ Tri Manh chủ động lại tìm cậu.

Một lát sau, không biết Hoắc Cảnh Thần lấy từ đâu ra một cái khăn quàng cổ, quan tâm thắt cho cậu. Tuy biết đối phương không có ý gì khác, nhưng Thẩm Trừng vẫn cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

“Không cần cảm ơn.” Hoắc Cảnh Thần vẫn giữ gương mặt bình tĩnh, “Trong xe có bữa sáng, ăn trước đi.”

Thẩm Trừng hơi ngạc nhiên, song nghĩ lại thì thấy thoải mái. Hoắc Cảnh Thần từ trước đến giờ luôn làm việc chu đáo, vì hôm nay làm việc vào sáng sớm nên đặc biệt bảo người chuẩn bị bữa sáng cũng không có gì kỳ lạ. Anh xoay người, lấy ra một hộp salad Caesar cùng một hộp sandwich thịt gà pho mát, thêm một bình cà phê nóng, cậu lập tức cảm thấy bụng sôi ùng ục.

Hoắc Cảnh Thần nhìn cậu ăn sáng, còn anh chỉ ăn mấy miếng salad thì dừng. Thẩm Trừng biết chứng kén ăn của đối phương lại phát tác, cũng mặc kệ, chỉ thuận tay đẩy cà phê nóng qua, còn mình thì tiếp tục ăn sandwich, kế đó quét sạch hộp salad.

“Hai người đúng là có nhã hứng, đây có phải ăn picnic không?”

Từ cách đó không xa có một giọng nói truyền đến, Thẩm Trừng ngẩng đầu, Hạ Tri Manh đang đi về phía họ, trên mặt mang theo nụ cười lơ đễnh.

“Chỉ là ăn sáng thôi.” Hoắc Cảnh Thần bình tĩnh trả lời.

“Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn thử.” Hạ Tri Manh tiếp tục cười.

“Xin lỗi, không có chuẩn bị phần cho cậu.” Hoắc Cảnh Thần hơi nhíu mày, thần sắc cự tuyệt rõ ràng.

“Tôi không biết hóa ra Hoắc tiên sinh là người keo kiệt đó nha.”

“Đương nhiên cậu không biết về tôi.”

“Nếu như dành thêm nhiều thời gian để ở chung, có thể tôi sẽ hiểu anh hơn.” Hạ Tri Manh đi đến trước mặt Hoắc Cảnh Thần, lộ ra nụ cười nhẹ có thể gọi là hư tình giả ý. Ngay cả Thẩm Trừng cũng nhận ra, dưới đáy mắt của anh ta không có bất luận ý cười gì.

“Tôi sợ rằng không có cách nào rút ra thời gian để xúc tiến hiểu biết với cậu.” Hoắc Cảnh Thần tỏ ra lãnh đạm.

“Nhưng anh vẫn có thời gian cùng Thẩm Trừng đến đây, xem chừng trên thực tế anh rảnh rỗi hơn trong tưởng tượng của mình nữa.” Hạ Tri Manh có vẻ như đang khiêu khích.

Trên thực tế, vì Hoắc Cảnh Thần kén ăn, nên sandwich còn lại nửa hộp, nhưng hiển nhiên Hoắc Cảnh Thần không có ý chia cho đối phương, huống hồ đề tài họ đang nói . . . . Hình như không phải bữa sáng?

Thẩm Trừng không rõ cho lắm, bèn không nhiều lời, nhất thời lại nhớ đến chuyện sau khi mình say rượu mấy hôm trước, trong lòng không khỏi hoang mang. Quan hệ giữa hai người họ rốt cuộc là thế nào? Theo quan sát của Thẩm Trừng, Hoắc Cảnh Thần và Hạ Tri Manh có lẽ không thân, nhưng lúc hai người nói chuyện với nhau lại mang đến cảm giác ăn ý không thể phớt lờ, điều ấy khiến cho cậu có thứ cảm xúc kỳ lạ.

Sau một hồi lâu, họ kết thúc cuộc trò chuyện, Thẩm Trừng cởi áo khoác cùng khăn quàng cổ, run lẩy bẩy, đón gió lạnh đầu ngày, đi theo Hạ Tri Manh đến bên bờ sông, Hoắc Cảnh Thần đứng cách một khoảng xa nhìn theo họ, dường như không có ý định can thiệp vào buổi chụp, mà cự ly đó cũng khiến Thẩm Trừng có thể thở phào.

“Lần này cậu thật sự khiến tôi bất ngờ đó.” Hạ Tri Manh một bên điều chỉnh chân máy chụp, một bên cười với cậu, “Sao đến cả người nhà cũng dẫn theo?”

“Không phải người nhà.” Thẩm Trừng phản bác, lập tức thấy chột dạ khó hiểu, “Anh ấy muốn đến tham quan, tôi không có lý do để từ chối.”

“Cậu để anh ta đến đây, chẳng phải là quấy nhiễu thời gian bên nhau vui vẻ của chúng ta sao?” Hạ Tri Manh trưng ra vẻ mặt tiếc nuối, “Tôi lại rất mong chờ được ở riêng với cậu, giống như lần trước . . . . Còn có, cậu lúc say không hề đề phòng, sau này phải cận thận, người khác chưa chắc đã có lòng tốt như tôi đâu, thay cậu nghe được thoại của Hoắc tiên sinh.”

Thẩm Trừng ngớ người, chợt nhớ đến một chuyện, chần chừ nói: “Rốt cuộc hôm đó hai người nói gì?”

Hạ Tri Manh trả lời gãy gọn, “Không nói gì cả.”

“Nếu như không nói gì hết, sao có chuyện anh ấy đặc biệt theo tôi đến đây.” Thẩm Trừng nghi ngờ nói, hoàn toàn không tin lời Hạ Tri Manh.

“Cậu đang nghi ngờ tôi với anh ta thông đồng sau lưng cậu hở?” Hạ Tri Manh vẫn nói chuyện như thường.

Nếu như hiện giờ đang uống nước, Thẩm Trừng xin thề cậu chắc chắn sẽ bị sặc. Cậu trước là ngạc nhiên, sau là hoảng hồn nhìn đối phương trân trối, quả thật nói không nên lời. Nói vậy cũng rất có khả năng, Hạ Tri Manh có ý với Hoắc Cảnh Thần, nhưng do ngại hai người không thân, nên quyết định ra tay từ mình . . . . Cậu càng nghĩ càng thấy đúng, thần sắc không khỏi cứng đờ.

“Đừng điên, tôi không thích mẫu người đó.” Hạ Tri Manh bình tĩnh nhìn lại cậu, bỗng cười sáng lạn, “Bộ trong tôi giống người có ánh mắt tệ vậy à? A, đúng rồi, người có ánh mắt tệ . . . . Không phải ở đây có một sao.”

Thẩm Trừng bị anh ta nói đến hai tai nóng bừng, vô cùng xấu hổ, chỉ có thể vụng về chuyển sang chuyện khác, “Rốt cuộc anh có định tiếp tục làm việc không!”

“Được được được, đừng nóng, làm đây.” Hạ Tri Manh cười phẩy tay, điều chỉnh ống kính, nói với Thẩm Trừng: “Giống như lần trước, cứ tự nhiên bày đại tư thế, cố gắng thả lỏng người, đừng nhìn vào ống kính.”

Thấy đối phương cuối cùng cũng tha cho cậu, Thẩm Trừng thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng, dựa theo chỉ thị của đối phương mà làm việc. Chỉ là, lát sau, cậu lại chú ý tới Hoắc Cảnh Thần đứng cách đó không xa, trong lòng không khỏi giật bắn. Đối phương dường như đến gần hơn, đang quan sát họ, Thẩm Trừng nghĩ đến dáng vẻ lúc làm việc của bản thân đều bị thấy được, thì có phần mất tự nhiên, mà tâm trạng này tác động trực tiếp đến hành động thể hiện ra ngoài của cậu.

“Thư giãn.” Hạ Tri Manh lặp lại lần nữa, mấy giây sau, nhíu mày nói: “Cậu đừng căng thẳng vậy chứ, Hoắc tiên sinh chỉ đứng đó nhìn cậu thôi, cậu cứ coi như anh ta không tồn tại đi.” anh ta ngừng lại một lúc, như cảm thấy khó hiểu, “Anh ta đến cả cậu nude cũng nhìn rồi, chuyện tới nước này mà còn căng thẳng cái quái gì?”

“Đó là hai chuyện khác nhau.” Thẩm Trừng cứng cả người, cúi đầu nhìn mặt đất, gần như bất đắc dĩ nói: “Tôi không tài nào khống chế bản thân.”

Hoắc Cảnh Thần đoán chừng phát hiện sự bất thường trong bầu không khí giữa hai người, đi đến, Thẩm Trừng cảm thấy quẫn bách, quyết định tránh mắt, nhìn cỏ lau bên cạnh, Hoắc Cảnh Thần hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Anh ở đây, cậu ấy căng thẳng.” Hạ Tri Manh trả lời rất nhanh gọn.

Thẩm Trừng trong đầu trống rỗng, không có lòng dạ nào nghe hai người họ nói chuyện, chỉ là cơ thể cứng còng, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Sau một lúc lâu, tiếng nói chuyện biến mất, một người đi về phía cậu, Thẩm Trừng cho là Hạ Tri Manh, vừa định mở miệng xin lỗi, thì chợt nghe tiếng Hoắc Cảnh Thần nói: “Xin lỗi, là tôi thiếu suy nghĩ.”

“Tại sao anh phải xin lỗi?” Thẩm Trừng lập tức ngẩn người.

“Tôi không phải cố ý muốn ảnh hưởng đến công việc của em.” giọng nói của Hoắc Cảnh Thần bình ổn, trên mặt như có vẻ áy náy, ánh mắt sâu thẳm, “Là do tôi suy nghĩ không cẩn thận, xin lỗi.”

Thẩm Trừng cảm thấy khổ sở trong lòng, nhưng biểu hiện ra ngoài lại chỉ có thể cười, “Không phải lỗi của anh, không cần xin lỗi.”

Đương nhiên không phải lỗi của Hoắc Cảnh Thần, dù có sai, cũng là lỗi của người bị ảnh hưởng. Thật chất chỉ cần xem Hoắc Cảnh Thần thành người khác là được, nhưng cậu lại chẳng cách nào làm được, vừa nghĩ đến Hoắc Cảnh Thần đứng ngay bên cạnh, là lại cảm thấy mất tự nhiên, sắc mặt gượng gạo, không phải vì xấu hổ, ở trước mặt Hoắc Cảnh Thần cậu đã dần dần không còn dễ xấu hổ như trước đây, chỉ là đối phương nhìn cậu làm việc, dù sao cũng là lần đầu tiên, cậu cảm thấy không quen.

Thẩm Trừng gục đầu xuống, đang định kiếm chuyện gì đó nói để Hoắc Cảnh Thần yên tâm, lại cảm giác cổ tay bị nắm lấy. Bàn tay đang cầm tay cậu rất nóng, mà Hoắc Cảnh Thần vẫn mãi nhìn cậu, Thẩm Trừng ngẩn người, láng máng có dự cảm không rõ, dù có hơi hoảng sợ, nhưng nhiều hơn hết có lẽ là phóng túng đối phương, Hoắc Cảnh Thần hôn lên môi cậu một cái, có lẽ cũng không biết nên nói gì, im lặng trong giây lát, rồi thấp giọng nói: “Tôi vào xe chờ em.”

“Ừ.” Thẩm Trừng ngơ ngác gật đầu, nhìn theo bóng lưng cương trực của đối phương, đồng thời giơ tay sờ mặt, gần như mang theo xấu hổ.

Hoắc Cảnh Thần rất ít khi thân thiết với cậu như vậy, mà cách hôn môi ngay cả học sinh tiểu học cũng xem thường, lại lần đầu tiên khiến cậu không biết phải đối phó thế nào, dường như nụ hôn này không mang theo bất luận hàm ý *** nào, cũng chỉ là tình cảm đơn thuần, nhưng diễn ra ngay trước mặt Hạ Tri Manh, với Hoắc Cảnh Thần mà nói, việc thể hiện không chút kiêng dè như thế này gần như là hiếm thấy.

Bất quá . . . . Tại sao Hoắc Cảnh Thần lại muốn hôn cậu? Chẳng lẽ cảm thấy cậu làm việc không thuận lợi rất đáng thương nên dùng cách này để an ủi cậu? Hay trông cậu có vẻ rất muốn được hôn? Thẩm Trừng không dám nghĩ sâu, chỉ nuốt nước bọt, cảm giác mặt mình nóng rang.

Kết thúc buổi chụp ảnh trong vô thức, Hạ Tri Manh sau khi hẹn thời gian cuộc gặp mặt đợt tới xong thì sảng khoái chào từ biệt. Thẩm Trừng cuối cùng cũng tỉnh táo lại, trở về xe, trò chuyện mấy câu với Hoắc Cảnh Thần, rồi nhắc đến thời gian chụp ảnh lần sau, Hoắc Cảnh Thần nhìn cậu, dường như khá ngập ngừng, nhưng vẫn nói như trước: “Tuy có thể sẽ ảnh hưởng đến công việc của em, nhưng tôi vẫn sẽ đến.”

Thẩm Trừng tinh tế thưởng thức câu nói này, cuối cùng cố lấy hết can đảm để hỏi: “Anh . . . . Có phải anh rất ghét Hạ Tri Manh?”

“Thật lòng mà nói, không có cảm giác đặc biệt gì.” Hoắc Cảnh Thần trả lời rất bình tĩnh, “Em thích cậu ta?”

“Đương nhiên không phải!” Thẩm Trừng vội vàng phủ nhận, quẫn bách nhìn ra cửa sổ, “Tôi chỉ . . . . Tôi cho rằng . . . .”

Chính cậu cũng không biết nên nói gì, do dự trong giây lát, cuối cùng nuốt trôi tất cả những lời định nói, giữ im lặng. Bất luận Hoắc Cảnh Thần vì điều gì mà đến đây, rồi lại vì điều gì mà hôn cậu, cậu chỉ biết một điều rằng, bản thân không thể giẫm lên vết xe đổ. Chuyện tự mình đa tình kiểu này, xảy ra một lần là đủ lắm rồi.

“Hạ Tri Manh là bạn thời phổ thông của em trai tôi.” Hoắc Cảnh Thần chợt nói, “Tôi từng gặp cậu ta rất lâu về trước, nhưng không thân, cũng không có hảo cảm gì với cậu ta.”

“Tại sao?” Thẩm Trừng thấy hơi ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ đến đối phương lại nói một cách bâng quơ như vậy.

“Cậu ta là một người không thể đoán trước, rất khó đối phó.” Hoắc Cảnh Thần đưa mắt nhìn cậu, “Là loại hình hoàn toàn tương phản với cậu.”

Vì không thể đoán trước, nên rất khó nắm trong tay? Thẩm Trừng âm thầm phỏng đoán suy nghĩ trong đầu Hoắc Cảnh Thần, chợt nghĩ đến sở dĩ Hoắc Cảnh Thần nói như vậy, đại loại là thành lập trên quan điểm “Thẩm Trừng rất dễ đoán nên rất dễ nắm trong tay”, khó tránh khỏi xấu hổ, nhưng lại không có gì để nói, đành phải ấm ớ: “Chuyện này tôi cũng biết, anh không cần phải nhắc đi nhắc lại.”

“Tôi nói vậy, không phải đang hạ thấp em.” Hoắc Cảnh Thần đưa tay qua, xoa đầu cậu như từ trước đến nay, thần thái ôn hòa.

Tâm trạng của Thẩm Trừng có phần tụt dốc, nhưng ngoài mặt vẫn cố mỉm cười, “Tôi biết anh không có ác ý.”

Nhưng chỉ mấy giây sau, hai người lại cùng đồng thời mở miệng nói: “Em/Anh ――”

Thẩm Trừng sửng sốt, vô thức nói: “Anh nói trước đi.”

“Tôi mong em có thể hạn chế gặp mặt Hạ Tri Manh. Yêu cầu này không có lý do chính đáng nào cả, đây chỉ là mong muốn cá nhân của tôi, em không đồng ý cũng không sao.” Hoắc Cảnh Thần không nhìn cậu, dường như đang cẩn thận lựa chọn từ ngữ, “Nếu như em cảm thấy tôi can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của em, tôi xin lỗi, nhưng . . . .”

“Tôi có thể đồng ý.” Thẩm Trừng trả lời quả quyết, đổi chủ đề, lại hỏi: “Có điều, tại sao anh lại đưa ra yêu cầu như vậy?”

Hoắc Cảnh Thần như đang suy ngẫm, chốc lát sau, bỗng kéo tay Thẩm Trừng, giống như thú cưng đang làm nũng với chủ nhân, dùng mặt cọ nhẹ vào lòng bàn tay Thẩm Trừng, đồng thời nhỏ giọng nói: “Xem như thành toàn cho sự tùy hứng của tôi đi?”

Có thứ gì đó đổ rầm trong đầu cậu, Thẩm Trừng thoạt đầu là nhìn trân trối, kế đó lại tự nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, giọng nói khô ráp: “Tôi đồng ý . . . .” cậu cố khống chế nhịp tim vang dội không nghe lời của bản thân, miễn cưỡng tỏ ra bình tĩnh trêu ghẹo đối phương, “Anh với ai cũng làm vậy à? Đúng là không từ thủ đoạn.”

“Không phải với ai cũng làm vậy.” Hoắc Cảnh Thần nhẹ nhàng hôn lên cổ tay cậu, nhoẻn miệng cười, “Còn phải xem đối tượng là ai.”

Sự cám dỗ này đối với Thẩm Trừng mà nói, hiển nhiên khá đáng hưởng thụ, mà thật chất trong lòng hai người họ đều hiểu rõ.