Hoắc Cảnh Thần đưa tay qua, mân mê môi lưỡi cậu, đồng thời mô phỏng động tác mập hợp đùa giỡn khoang miệng cậu. Thẩm Trừng cảm thấy không thích ứng, nhưng vẫn ngoan ngoãn thuận theo ngậm lấy ngón tay đối phương, liếm hai ngón tay anh đến ướt sũng, nước bọt tràn khỏi khoang miệng thấm ướt khóe môi, lộ vẻ chật vật. Hoắc Cảnh Thần nhìn cậu, lát sau mới hỏi: “Không ghét?”

Thẩm Trừng cảm thấy quẫn bách, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu.

Câu trả lời này đại khái để lấy lòng Hoắc Cảnh Thần, một lúc lâu sau, Hoắc Cảnh Thần rút ngón tay ra, vỗ vỗ đùi chính mình, Thẩm Trừng lập tức hiểu ý, thuận theo ý đối phương ngồi xuống cặp đùi mang theo xúc cảm rắn chắc. Cái tạp dề trên người không có che được gì cả, Hoắc Cảnh Thần nhéo ngực cậu, Thẩm Trừng không kịp phòng bị, thất thanh la lên, hai đùi trần trụi theo vô thức khép lại, vật thể nằm giữa hai chân có dấu hiệu ngóc đầu.

Cậu cảm giác bên tai nóng ran, đang định mở miệng, lại cảm thấy trên ngực lạnh lẽo, có thứ lạnh ngắt được quét lên. Một tay Hoắc Cảnh Thần giữ eo cậu, sau đấy dùng lưỡi liếm kem trên ngực cậu, bởi do nhiệt độ cơ thể, kem tan rất nhanh, từng giọt từng giọt nhiễu xuống tạp dề, thoạt nhìn có vẻ rất giống vết tích lưu lại sau khi thực hiện hành vi nào đó.

Môi lưỡi Hoắc Cảnh Thần nóng bỏng lạ thường, kem lại lạnh lẽo vô cùng, hai thứ cảm giác hoàn toàn trái ngược song song kích thích cậu, Thẩm Trừng toàn thân cương cứng, hô hấp trở nên gấp gáp. Hoắc Cảnh Thần một bên liếm kem, một bên như cố ý vô tình mút đầu ngực cùng bờ ngực của cậu, cái tay rảnh rỗi còn lại thì vuốt ve đụng chạm bờ eo cùng cái mông trần trụi của cậu, Thẩm Trừng cảm giác cơ thể như nhũn ra, nếu không phải anh đang ôm eo cậu, chắc cậu đến cả ngồi cũng không vững.

“Nhanh . . . . nhanh lên . . . .” cậu nhỏ giọng cầu xin, phát giác nửa người dưới của mình đã cương hoàn toàn.

Hoắc Cảnh Thần rất biết lắng nghe, dùng ngón tay vừa được Thẩm Trừng liếm ướt vỗ về cửa khẩu khép chặt, dù Thẩm Trừng có thể cảm nhận được tính khí đã cương, cứng rắn húc vào mình, nhưng động tác của Hoắc Cảnh Thần lại vẫn cẩn thận tỉ mỉ, dường như không muốn làm cậu bị thương, động tác của ngón tay từ tốn vững vàng, như thể không hề gấp gáp. Thẩm Trừng cố phối hợp thả lỏng người, thấp giọng thở dốc, nhưng động tác khuếch trương của đối phương không mấy thuận lợi, dù sao chỉ dùng một ít nước bọt.

Thẩm Trừng vội vàng nhìn khắp xung quanh, không tìm được bất cứ thứ gì có thể thay thế gel bôi trơn, nhưng cậu không trông cậy vào việc Hoắc Cảnh Thần đứng dậy đi tìm gel bôi trơn vào lúc này, thế nên dứt khoát cởi quần đối phương ra, vuốt ve bộ phận đã có phản ứng của anh.

“Sao vậy?” giọng nói của Hoắc Cảnh Thần bình ổn, “Đừng nóng vội.”

“Tôi giúp anh liếm . . . .” Thẩm Trừng nhỏ giọng thì thầm, trên mặt nóng ran, cố nhịn xuống khao khát và cấp bách trong người.

Hoắc Cảnh Thần hơi ngạc nhiên, rồi nhanh gọn nói: “Được.”

Anh vừa nói xong, liền nới lỏng tay đang ôm Thẩm Trừng, hai tay để hai bên, biểu hiện bản thân đang chờ Thẩm Trừng chủ động. Thẩm Trừng xấu hổ vô cùng, đứng dậy đối tư thế, nửa quỳ bên cạnh Hoắc Cảnh Thần, cúi đầu ngậm lấy tính khí của đối phương rồi cố gắng liếm. Một tay Hoắc Cảnh Thần để trên người cậu bắt đầu vuốt ve, Thẩm Trừng cảm nhận toàn thân cậu đang nóng lên, đầu óc mơ màng, mãi đến lúc có thứ gì đó ướt át được rót vào phía sau cậu, mới cảm thấy không đúng.

“Anh . . . .” Thẩm Trừng sửng sốt.

“Tôi chưa nói là không chuẩn bị.” đối phương thấp giọng cười.

Thứ trên tay Hoắc Cảnh Thần là gel bôi trơn, chứ không phải kem như trong phán đoán, điều đó khiến Thẩm Trừng thở phào nhẹ nhõm. Giả sử Hoắc Cảnh Thần muốn làm như vậy, cậu đương nhiên không tài nào từ chối, có điều dưới tình huống có thể lựa chọn, Thẩm Trừng cũng không mong dùng thức ăn thay gel bôi trơn.

Thẩm Trừng cố gắng mút vật cứng, vô số lần nuốt vào miệng, dùng khoang miệng cố gắng nịnh nọt lấy lòng anh, mà tay Hoắc Cảnh Thần cũng không thả cho cậu, ngược lại, vì có đầy đủ gel trơn, động tác của tay càng không nể tình hơn, trong khoảng thời gian ngắn đã đẩy ba ngón tay vào, mô phỏng tiết tấu ra vào đưa đẩy của tính khí, đâm chọc bên trong chặt khít của cậu.

Trong đầu cậu một mảnh hỗn loạn, cách xa nhau thời gian dài như vậy, ngón tay của Hoắc Cảnh Thần vẫn nhớ rõ địa điểm cùng độ mạnh yếu mà cậu thích, đụng chạm qua lại mấy lần, đủ khiến Thẩm Trừng quên hết đau đớn, chỉ nhớ đến khoái cảm kỳ diệu, tính khí giấu dưới tạp dề trướng căng đau đớn khó chịu, đầu mút thậm chí không thể khống chế tràn ra chút ít dịch thể.

“Thẩm Trừng . . . .”

Cậu nghe anh gọi thì ngẩng đầu, cảm thấy ngón tay đang ra vào phía sau nhanh chóng rút ra, chưa gì Hoắc Cảnh Thần đã chặn môi cậu lại, mút mát một cách gần như thô lỗ, Thẩm Trừng sa vào trong nụ hôn của anh, ý thức mơ màng tùy theo bày bố của đối phương, Hoắc Cảnh Thần kéo đùi cậu qua hai bên, tính khí cương cứng để ngay cửa khẩu đã hơi nới lỏng của cậu, hầu như không hề khựng lại, ngay lập tức đẩy vào.

Thẩm Trừng cảm thấy toàn thân cứng đờ, khó nhịn rên lên, vừa thống khổ lại vừa thỏa mãn, nửa người dưới trướng căn đau nhức, như đang kêu gào đòi được thỏa mãn, nhưng Hoắc Cảnh Thần hoàn toàn không có ý an ủi cậu, Thẩm Trừng đã mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ do dự trong một thoáng rồi đưa tay tự vuốt ve bản thân, nhưng mới xoa nắn được mấy cái, đã bị Hoắc Cảnh Thần giữ tay, không hề nể tình ngăn lại.

“Hoắc . . . .”

“Không được.”

Trong lòng Thẩm Trừng nôn nóng lại khó lòng nhẫn nhịn, nửa người dưới căng đau, phía sau lại bị thô bạo kéo giãn, cự vật cương cứng lần nữa đâm xuyên, anh luôn luôn có thói quen nhẫn nhịn, lúc này đã không thể nhịn được, quyết đoán đẩy mạnh eo, vì Hoắc Cảnh Thần dùng tư thế cúi sát người tiến vào cậu, nên tính khí của cậu đang ma sát với vùng bụng rắn rỏi của đối phương, Hoắc Cảnh Thần không cấm cản cậu, tiếp tục đẩy mạnh, Thẩm Trừng lại bật ra tiếng rên rỉ, đầu mút tính khí rung động, khiến cho dịch thể màu trắng sữa dính khắp bụng hai người.

Cậu cảm thấy trước mắt mình là một khoảng trắng xóa, quả thật quên cả hít thở.

Nhưng, động tác của Hoắc Cảnh Thần không vì vậy mà dừng lại, Thẩm Trừng còn đang thở dốc chìm trong dư âm khoái cảm để lại, đối phương lại duy trì hành động ra vào cậu, Thẩm Trừng cuối cùng không chịu đựng nỗi kích thích quá độ, cả người run rẩy mím chặt môi, gần như bật khóc lên.

Khi trông thấy ánh mắt nóng rực như thể sắp bốc cháy của Hoắc Cảnh Thần, cậu mới ý thức được tại sao đối phương lại phấn khích lạ thường. Cậu vẫn đang mặc cái tạp dề tình sắc, nhưng lại không che được gì, thậm chí còn dính dịch thể của chính mình, xong lại bị vò mạnh tạo thành nhiều nếp nhăn, thoạt nhìn giống y như cậu vừa bị ai đó chà đạp thô bạo.

Dù biết cầu xin chỉ vô dụng, nhưng Thẩm Trừng vẫn thử cầu xin mấy lần, “đừng” hay “không được” do cậu khó khăn lắm mới bật thành tiếng, đều bị Hoắc Cảnh Thần phớt lờ như không nghe thấy, duy trì liên tục động tác ra vào nơi vì khoái cảm khác thường mà co giật, Thẩm Trừng nức nở co cứng người, vào lúc Hoắc Cảnh Thần bắn vào bên trong cậu, đầu mút mềm nhũn như không thể khống chế mà rỉ ra chút dịch thể loãng.

Sau đấy, ký ức của Thẩm Trừng trở nên khá mơ hồ, nhớ mang máng hình như Hoắc Cảnh Thần ôm cậu về phòng, sau đấy hai người ở trên giường làm một lần, lúc tắm rửa trong phòng tắm lại làm một lần, tới cuối cùng, Thẩm Trừng không thể bắn ra gì nữa hết, rã rời tới mức có cảm giác tứ chi bủn rũn, hầu như không nhớ nỗi bản thân đã lếch về giường bằng cách nào.

Sáng ngày hôm sau, Thẩm Trừng tỉnh dậy, nằm trên giường khóc không ra nước mắt, cảm giác toàn thân đau nhức, không thể động đậy.

Cuối cùng cậu đem toàn bộ sự kiện ra suy xét một lượt. Dục vọng của Hoắc Cảnh Thần tích lũy suốt nửa tháng, đương nhiên không thể cứu vãn, cậu chỉ lo vui vẻ vì đối phương không đi tìm người khác, nhưng hoàn toàn quên mất chuyện này, còn ngu ngốc tưởng rằng Hoắc Cảnh Thần quên chuẩn bị gel bôi trơn, xung phong đứng ra nhận việc liếm tính khí cho đối phương, cộng thêm cái tạp dề được Hoắc Cảnh Thần chờ mong từ lâu, tình thế diễn biến thành thế này hoàn toàn có thể tưởng tượng được.

Nhưng, vừa nghĩ tới gương mặt thỏa mãn của anh vào phút cuối, cả gương mặt ngủ say yên bình, Thẩm Trừng lại thấy tất cả đều xứng đáng, chỉ cần đối phương hài lòng là đủ rồi. Có lẽ cậu thuộc loại cuồng ngược thật. Cậu nhìn Hoắc Cảnh Thần đang say giấc, trăm mối ngổn ngang.

Mấy ngày sau, bước vào kỳ nghỉ tết.

Hôm ngày giao thừa, Hoắc Cảnh Nghi dẫn theo mấy người bạn trở về, lúc đó Thẩm Trừng đang theo Hoắc Cảnh Dung học chơi mạt chược, Hoắc Cảnh Thần đang xem sách, Hoắc Cảnh Nghi giới thiệu Thẩm Trừng với bạn mình, dùng từ ngữ mập mờ uyển chuyển, chỉ nói Thẩm Trừng là bạn của Hoắc Cảnh Thần, còn lại không nhiều lời, may mà bạn của Hoắc Cảnh Nghi đều khá lành tính, mới đầu Thẩm Trừng còn thấy thấp thỏm bất an, đến sau cũng dần dần yên tâm.

Buổi tối, sau khi ăn cơm tất niên, Thẩm Trừng vốn định đi nghỉ ngơi, nhưng bị Hoắc Cảnh Dung giữ lại chơi mạt chược. Chắc do người mới có vận khí tốt, chẳng mấy chốc đã thắng hết tiền của những người còn lại, đến cả Hoắc Cảnh Dung cũng thua không ít. Nhìn bản mặt không phục của Hoắc Cảnh Dung, Thẩm Trừng không khỏi buồn cười, nhanh chóng tìm cớ rời bàn, định đến ban công hứng gió lạnh, lại phát hiện có người ở đấy.

“Cậu là . . . . Thẩm Trừng?” dường như đối phương hơi say, đưa tay cào cào mái tóc xoăn nhẹ.

Thẩm Trừng thấy ngại định xoay người đi, nhưng bị gọi lại chỉ đành gật đầu chào, khách sáo nói: “Trùng hợp ghê, anh Hạ.”

“Không cần khách sáo như vậy, gọi tên là được rồi.” đối phương cười, gương mặt baby hơi ửng đỏ.

Thẩm Trừng chỉ cười cười, không tiếp lời. Cậu có chút ấn tượng với người này, hình như là nhiếp ảnh gia, quanh năm chụp ảnh cho một số tạp chí điện ảnh, thỉnh thoảng cũng nhận vài quảng cáo mặt bằng thương mại, xem như khá nổi tiếng trong nghề. Thẩm Trừng chỉ biết chừng đó về Hạ Tri Manh, chưa từng gặp người thật ngoài đời, không ngờ lại là một người có gương mặt trông như búp bê.

Bất chợt có người ở bên trong gọi vọng ra: “Manh Manh đi đâu rồi? Gọi cậu ta quay lại!”

Sắc mặt của Hạ Tri Manh cứng đờ trong phút chốc.

Thẩm Trừng nhịn cười, an ủi một câu: “Nicknam rất đáng yêu.”

“Mấy người đó luôn thích ức hiếp tôi.” Hạ Tri Manh tức giận nói, chau mày, vẻ mặt không hài lòng, “Nói đến phải trách cha tôi, tự cho bản thân chọn được cái tên rất hay, kết quả hại tôi từ nhỏ đã bị lấy ra làm trò cười, còn không cho phép tôi đổi tên.”

“Kiến vi dĩ tri manh, kiến đoan dĩ tri mạt. Ông cụ quả thật rất có ăn học.” Thẩm Trừng tiếp lời một cách nhẹ tênh.

“Cậu biết xuất xứ?” Hạ Tri Manh có chút ngạc nhiên, xong lại phản bác ngay lập tức: “Ông ấy làm gì có ăn học? Chỉ lật đại sách giáo khoa ngữ văn lúc đó, thấy cái nào thì dùng cái đó.”

“Sách giáo khoa ngữ văn?”

“Đúng, ông ấy là người Anh, khi đó đang học tiếng Trung, tôi là con lai.” Hạ Tri Manh kéo tóc, “Chẳng qua tôi nhìn giống mẹ hơn, chỉ có màu mắt và tóc là di truyền từ ông.”

Thẩm Trừng quan sát tỉ mỉ, mới phát hiện màu con ngươi của đối phương quả thật nhợt hơn người thường, lúc ở trong phòng khách, Hoắc Cảnh Nghi giới thiệu họ làm quen, Thẩm Trừng lo nhớ tên họ, cơ bản không dư thời gian quan sát kỹ. Cậu vừa định mở miệng tiếp tục đề tài này, lại bị một giọng nói khác hù nhảy dựng.

“Hai người đơn độc ở đây làm gì.” Hoắc Cảnh Dung tức giận nói, ánh mắt đầy nghi ngờ, “Hẹn hò?”

“Sao cậu lại ra đây?” Thẩm Trừng vội lãng sang chuyện khác.

“Anh ba bảo tôi ra đây, nói hai người đứng ở ngoài lâu không tốt, sẽ bị cảm.” tốc độ trả lời của Hoắc Cảnh Dung cực nhanh, lại liếc mắt nhìn Hạ Tri Manh, nét mặt tế nhị, ánh mắt do dự, “Tôi quấy rầy hai ngươi?”

Thẩm Trừng sửng sốt, hấp tấp trả lời: “Không phiền, chẳng qua trùng hợp gặp mặt, trò chuyện đôi câu thôi.”

Hoắc Cảnh Dung bày ra vẻ mặt không tin, nhưng không nhiều lời thêm nữa, thẳng thừng lôi Thẩm Trừng vào trong. Thẩm Trừng thấy có lỗi, bày ra tư thế xin lỗi với Hạ Tri Manh, nhìn thấy đối phương không để bụng xua tay, mặt còn mỉm cười, mới quay đầu đi.

“Tên họ Hạ đó không phải thứ tốt lành, cậu nên ít tiếp xúc với anh ta.” Hoắc Cảnh Dung tỏ ra hơi khinh thường.

“Là sao?”

“Ý trên mặt chữ.”

Thấy đối phương hoàn toàn không tình nguyện giải thích tường tận, Thẩm Trừng chỉ đành tạm thời quăng hiềm nghi này ra sau đầu, trái lại hỏi: “Cậu kéo tôi đi đâu?”

Hoắc Cảnh Dung lườm cậu, “Ban nãy anh ba kêu tôi đi gọi hai người vào, anh hai đang tìm cậu.”

Thẩm Trừng thoáng giật mình, còn chưa kịp nói gì, cổ tay đã được thả ra. Hoắc Cảnh Thần đang ngồi bên cửa sổ, ngước mắt nhìn cậu, Hoắc Cảnh Dung rất tự giác hoàn thành nhiệm vụ, nhanh nhẹn xoay lưng bỏ đi, Thẩm Trừng liếc nhìn ra cửa sổ, bỗng nhiên hiểu ra, từ chỗ Hoắc Cảnh Thần đứng, vừa vặn nhìn thấy động tĩnh bên ngoài ban công.

“Tôi không phải . . . .” cậu vô thức muốn thanh minh cho bản thân.

Hoắc Cảnh Thần rót cho cậu tách trà nóng, ngắt ngang lời cậu, “Đừng nói.”

Thẩm Trừng ngơ ngác.

“Cậu cho rằng tôi giận?” giọng nói của Hoắc Cảnh Thần rất bình thản, thậm chí tỏ ra buồn cười lắc đầu, “Tôi chỉ lo cho cậu, dạo gần đây luồng khí lạnh tới gần, cậu ở bên ngoài lâu có khả năng bị nhiễm lạnh. Dù cậu nói chuyện với Hạ Tri Manh cũng không có gì, tôi không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt đó.”

Thẩm Trừng mím môi, vốn đang hoảng sợ nóng lòng muốn giải thích lại trong nháy mắt bị dập tắt, sắc mặt tái nhợt, gần như máy móc đáp lại: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh quan tâm, tôi sẽ ghi nhớ.”

Hoắc Cảnh Thần không nói tiếng nào, hồi lâu sau, mới bất đắc dĩ nói: “Cậu đang dỗi?”

Thẩm Trừng không trả lời, chỉ yên lặng nhìn mặt đất ―― Hoắc Cảnh Thần không có tình cảm với cậu, trông mong đối phương vì chuyện kiểu này mà ghen tị, ngay từ đầu đã là trèo cây tìm cá. Cậu biết rõ như vậy, nhưng vẫn theo lẽ thường vô thức sinh ra những mong đợi ngu ngốc, lúc nãy Hoắc Cảnh Thần cản cậu giải thích, có lẽ cũng do không muốn cậu vì thế mà sinh ra hiểu lầm.

. . . . Đây chính là Hoắc Cảnh Thần mà cậu biết, dịu dàng săn sóc, nhưng đồng thời cũng lạnh lùng lý tính.

Thẩm Trừng im lặng trong giây lát, hít một hơi thật sâu, rồi mới ngước mặt lên cười nói: “Anh ở đây làm gì, không chơi với họ sao?”

“Hơi mệt.” Hoắc Cảnh Thần có vẻ hoàn toàn không phát hiện ưu tư của cậu, ngữ điệu vững vàng: “Chẳng qua đêm nay phải đón giao thừa, nếu cậu có gì muốn nói, chúng ta có thể tìm chút chuyện giết thời gian.”

“Được.” Thẩm Trừng hớn hở trả lời, thậm chí trên mặt còn tỏ vẻ khẩn cấp. Cậu biết diễn xuất của bản thân tệ lậu, dù có cố gắng trưng ra nụ cười tươi, gương mặt chắc chắn cũng gượng gạo, có điều chẳng sao cả, dù bản thân từ trên xuống dưới toàn sơ hở, Hoắc Cảnh Thần cũng sẽ không để tâm.

Sáng ngày hôm sau, Thẩm Trừng ngồi trên xe Hoắc Cảnh Thần, có thể do Hoắc Cảnh Thần ngủ không đủ, nên ngồi đằng trước nhắm mắt nghỉ ngơi, để tài xế lái xe, còn Thẩm Trừng và Hoắc Cảnh Dung thì ngồi ghế sau. Hoắc Cảnh Dung báo cho Thẩm Trừng hay, chỗ họ sắp đến là một khách sạn gia đình, lại thêm Hoắc Cảnh Dung và Thẩm Trừng đều là nhân vật công chúng, không tiện tiếp xúc nhiều với người bên ngoài, nên Hoắc Cảnh Thần dứt khoác bao trọn khách sạn.

Thẩm Trừng ngáp dài, mơ ngủ, trả lời cho có lệ với Hoắc Cảnh Dung.

Một lúc lâu sau, Hoắc Cảnh Dung bỗng nhăn mày nói: “Cậu thật sự không phát hiện?”

Thẩm Trừng hoàn toàn không biết đối phương đang nói gì, nhìn theo hướng chỉ ngón tay của đối phương, mới phát hiện Hoắc Cảnh Dung đang chỉ về phía gáy mình, khó hiểu hỏi: “Cậu đang nói gì vậy?”

Hoắc Cảnh Dung tìm một cái gương, Thẩm Trừng vừa xem, lập tức ngớ người. Không biết từ lúc nào bên gáy cậu xuất hiện một dấu hôn rõ rệt, trước ngày hôm qua vẫn chưa có, tối hôm qua cậu và Hoắc Cảnh Thần không có lên giường, chỉ xem phim suốt đêm, mãi đến hừng đông mới đi vào giấc ngủ, người tạo ra dấu vết này là ai không cần phải hỏi, chẳng qua với quan hệ của hai người hiện tại, thứ này chẳng đáng để giật mình.

Vả lại, giờ Hoắc Cảnh Dung mới nói cho cậu biết không còn kịp nữa, sáng nay lúc mọi người ăn sáng, hết tám phần là thấy rồi, giờ lại che đi nhìn như giấu đầu hở đuôi, chỉ khiến người khác để ý hơn mà thôi.

“Cảm ơn cậu nhắc nhở, nãy giờ tôi không để ý thấy.” Thẩm Trừng cười.

Sau tối hôm qua, cậu nghĩ về tất cả mọi việc, cuối cùng đưa ra một kết luận: tuy sẽ rất khó khăn, nhưng cậu phải từ bỏ tình cảm dành cho Hoắc Cảnh Thần.

Trên thực tế, bản thân Thẩm Trừng cũng không rõ tại sao cậu lại thích Hoắc Cảnh Thần, quả thật Hoắc Cảnh Thần có ngoại hình đẹp, dáng người hoàn hảo, lại còn có tiền, nhưng Thẩm Trừng đã từng gặp vô số người như vậy, tại sao không thích một ai, trái lại thích Hoắc Cảnh Thần, chính cậu cũng không hiểu rõ lắm, có lẽ tình yêu vốn là thứ không thể nói lý, nên Hoắc Cảnh Thần không thích cậu cũng khá hợp lý.

Giữa hai người họ chỉ là một cuộc giao dịch, Hoắc Cảnh Thần không bạc đãi cậu.

Hoắc Cảnh Dung không nói chuyện, chỉ nhìn cậu, bỗng thở phì một tiếng, ngờ vực nói: “Cậu vẫn đang thích anh tôi?”

“Tình cảm không thể khống chế, về mặt ấy thì tôi bó tay. Chẳng qua, trong thời gian này, tôi đã hiểu rõ một chuyện . . . . Từ giờ tôi sẽ không khiến cậu khó xử nữa đâu.” Thẩm Trừng tha thiết nói.

“Tôi không có khó xử. Chưa kể trên cơ bản nó không dính gì tới tôi, cậu đừng có vơ đũa cả nắm.” Hoắc Cảnh Thần bực tức trừng mắt nhìn cậu, “Nói đã nói rồi, tiện thể nói cho cậu biết luôn, anh hai tôi đối xử với vị hôn thê, cũng dịu dàng săn sóc như với cậu vậy đó.”

Trong lòng Thẩm Trừng cảm thấy ngũ vị tạp trần, nhưng không có cảm giác bất ngờ. Trước đây Hoắc Cảnh Dung cũng từng nói, Hoắc Cảnh Thần không nói chuyện yêu đương, lời ấy không phải giả . . . . Không biết khi Hoắc Cảnh Thần yêu một ai đó sẽ như thế nào? Nhưng ý nghĩ này chỉ vụt qua trong đầu cậu, rồi nhanh chóng biến mất.

Ở khách sạn mấy ngày, Thẩm Trừng quen thân với bạn bè của Hoắc Cảnh Nghi hơn, trong số đó người nhiệt tình với cậu nhất, đương nhiên là Hạ Tri Manh. Hạ Tri Manh không chỉ trao đổi cách liên lạc với cậu, thậm chí còn luôn chủ động nói chuyện với cậu, Thẩm Trừng thấy hơi ngỡ ngàng, nhưng không phản cảm.

Tính tình Hạ Tri Manh hiền lành, lại giỏi nói chuyện, Thẩm Trừng ở trước mặt anh ta, không cảm thấy khẩn trương như ở trước mặt Hoắc Cảnh Thần, trái lại thấy còn tự tại hơn thường khi, tuy Hoắc Cảnh Dung từng bảo cậu đừng qua lại nhiều với Hạ Tri Manh, chẳng qua Thẩm Trừng nhanh chóng nhận ra, có lẽ Hoắc Cảnh Dung nói vậy là do tưởng Hạ Tri Manh có ý với cậu, nhất thời lại cảm thấy buồn cười.

“Nói chung, cậu đừng qua lại nhiều với anh ta.” Hoắc Cảnh Dung không vui nói.

“Cậu tưởng anh ta không thấy thứ trên cổ tôi?” Thẩm Trừng nhịn cười.

Cậu đang ám chỉ dấu hôn Hoắc Cảnh Thần để lại trên gáy mình.

Bắt đầu từ ngày lên đường đầu tiên, dấu tích ấy chưa từng biến mất trên người cậu, Thẩm Trừng thỉnh thoảng cũng cảm thấy ánh mắt vô cùng ngạc nhiên của người bên ngoài, nhưng tới nay đã không vì chuyện nhỏ nhặt đó mà dao động. Có lẽ chỉ do Hoắc Cảnh Thần đột nhiên nổi hứng, hoặc cũng do nhất thời không thể khống chế, nên tất nhiên Thẩm Trừng sẽ không vì vậy mà hiểu lầm.

“Có một số người chỉ thấy hứng thú với đồ chơi của người khác, đợi đến lúc cướp được thì lại mất hứng thú. Chuyện này không phải cậu không biết.” Hoắc Cảnh Dung liếc cậu xem thường.

“Tôi không phải đồ chơi . . . .” thấy Hoắc Cảnh Dung lại định phản bác, cậu vội nói: “Cậu yên tâm, chỉ nói chuyện chơi mà thôi, thật sự không phải như cậu nghĩ đâu.”

Thẩm Trừng làm yên lòng đối phương, trong lòng lại thấy tiu nghỉu.

Hoắc Cảnh Dung đối xử với cậu rất tốt, có thể thấy cậu ấy thật sự xem cậu là bạn, dù có lúc nói chuyện không xuôi tai, nhưng Thẩm Trừng hiểu, cậu ấy chỉ đang lo cho cậu. Tính ra, mấy ngày nay, dù cậu dần dần kết thân với Hạ Tri Manh, thỉnh thoảng còn cùng nhau giết thời gian, thì Hoắc Cảnh Thần vẫn hoàn toàn mặc kệ cậu, kiểu mặc kệ này không phải vì không muốn can thiệp vào quyền tự do của cậu, mà chỉ đơn giản là hoàn toàn không quan tâm.

Cậu nghĩ tới đây, vô thức lộ ra biểu hiện buồn rầu, lát sau ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương mặt nhăn nhó của Hoắc Cảnh Dung, bèn cười cười, “Xảy ra chuyện gì?”

“Đừng cười.” Hoắc Cảnh Dung không chút nể mặt, “Khó coi chết được.”

Thẩm Trừng thấy xấu hổ, im lặng trong chốc lát, cuối cùng cười khổ nói: “Tôi biết . . . . Có điều, cậu cũng biết người thất tình thì thế nào rồi, tôi vẫn đang trong giai đoạn điều chỉnh tâm trạng, hãy thông cảm đi mà.”

Hoắc Cảnh Dung nhìn Thẩm Trừng, lát sau, giọng điệu như muốn gây sự: “Tôi không cần biết, cậu muốn giết thời gian cũng không được tìm tên họ Hạ kia, anh ta là hạng người cậu không thể đối phó, lỡ cậu thích anh ta thật, kết quả tuyệt đối tệ hơn bị anh hai tôi từ chối. Nói đi phải nói lại, nếu cậu muốn giết thời gian, chẳng lẽ không thể tìm tôi?”

“Tôi biết, sau này tìm cậu là được chứ gì . . . . Cảm ơn lời khuyên của cậu.” Thẩm Trừng cười cười.

Những chuyện Hoắc Cảnh Dung nói, sao cậu có thể không biết, trong giới này từ trước đến nay đều rất loạn, không phải cậu chưa từng nghe một số ít lời đồn về Hạ Tri Manh, nhưng cậu không hề để ý, huống chi đến giờ Hạ Tri Manh cũng không có bất cứ biểu hiện gì với cậu, lúc hai người ở chung chẳng khác nào bạn bè, nên Thẩm Trừng cũng không lo nghĩ cho lắm.