“Theo truyền thuyết xà là thần bảo hộ, trong nhà xuất hiện xà là điềm may mắn. Chẳng qua tự nhiên xuất hiện một con to như vậy......” A Quân nghiêng đầu sang chỗ khác … Nhìn xem sau lưng Xà quân, “Ai......” Lại thở dài.

Không cam lòng, phẫn nộ, sợ hãi, nhưng lại chẳng thế chống cự, lúc này A Quân đủ loại tâm tình đan xen vào nhau, tạo ra một loại cảm giác vặn vẹo khó chịu làm cho người ta không thể nào hình dung được.

“Thật là lớn...... Xem như là tôi đang nằm mơ đi......” A Quân lầm bầm lầu bầu.

“Hắc hắc...... Ông trời a ông cũng không cần khách khí đối đãi tôi tốt như vậy a......” A Quân nở nụ cười (khổ).

“Khụ khụ.” Xà quân khụ hai tiếng, cũng đứng lên.

“Anh, anh muốn làm gì?” A Quân cảnh giác đứng lên.

“Ngươi buổi sáng rõ ràng còn rất bình tĩnh mà.”

“Buổi sáng anh không có chạy đến nhà tôi dọa tôi sợ a!”

“Xin hỏi, có giường chiếu chăn mền không?”

“Anh không phải vạn năng sao? Biến ra a!”

“Ta là không thể khi không biến ra đồ vật được.”

“Phải không? Tôi đây không còn cách nào khác nha.”

“Ân nhân, ta nói thật cho ngươi biết, ta rất sợ lạnh. Ta cũng không phải là không biết lễ độ mà chôm đồ của ngươi đâu. Nếu không có gì đắp, ta nói không chừng buổi tối sẽ chui vào trong ổ chăn của ngươi đó, chỉ là bất quá khi đó ta sẽ không có thể cam đoan ta là đang trong hình dạng gì.”

“Cái phòng bên cạnh có một cái tủ áo ấm rất dày, anh muốn lấy bao nhiêu thì lấy! Anh buổi tối không được lại gần đây!” A Quân liền chui vào phòng mình khóa trái cửa lại.

Đẩy cái bàn tới.

Lại đẩy thêm cái giá sách nữa.

Đem mọi thứ loạn thất bát tao trong phòng mà chặn cửa lại.

Cuối cùng cũng chắc chắn rồi.