Trời chuyển sang thu, xà cũng phát phì.

Động vật phải tích trữ năng lượng để qua mùa đông, A Quân phát giác mỗ Xà bên người cũng thèm ăn đến béo phì lên.

Đối với xà mà nói, việc đứng thẳng mà đi có một chút khó khăn chính là bụng không thể duy trì liên tục được, khi Xà Quân rốt cục phát giác bụng mình dần dần hở ra, A Quân cũng không  thể tránh đụng phải một cái miệng thô to như chén của con mãng xà màu trắng đang ở trong nhà quay xung quanh phòng khách bơi qua bơi lại, bơi qua bơi lại......

“Anh làm cái gì vậy?”

Xà Quân không có trả lời hắn.

“Bạch nương tử người ta cũng không có giống như anh đâu!” A Quân nhịn không được nói.

“Mấy câu chuyện thần thoại cũ rích đó mà ngươi cũng tin sao?” Xà Quân khinh thường đáp lại.

Kỳ thật cho dù không có Pháp Hải, sự thật tàn khốc này cũng khiến cho người ta giận sôi.

Mãng xà màu trắng kia vẫn đang ở xung quanh A Quân bơi qua bơi lại, bơi qua bơi lại, bơi qua bơi lại......

“Tôi đi ra ngoài!” A Quân”Phanh” một tiếng đóng sầm cửa lại.