Chuẩn bị xong hết, cẩm bào màu lục cũng cởi ra khỏi người, biến thành tấm vải thật dài đem quây chung quanh giừong, tạo thành một không gian màu lục, da thịt tuyết trắng nổi bật trên nền màu lục, càng thêm tuyệt mỹ.

Như Mặc chậm rãi ngồi xuống, nhìn Bắc Dao Quang thở nhẹ một hơi, nàng vốn đang mê mang lập tức mở to ánh mắt đã trở nên mông lung, tràn ngập huyết sắc cùng tình dục, tứ chi chủ động quấn quanh thân Như Mặc, da thịt trần trụi bóng lóang, phát ra tiếng rên dài thỏai mái.

Máu trong người nàng cũng ảnh hưởng đến Như Mặc, tuy rằng trong đầy ý thức rất thanh tỉnh nhưng thân thể lại thích sự đụng chạm của Bắc Dao Quang.

Thời kì động dục của lòai rắn thường là vào tháng năm, tháng sáu, bởi vì đối với lòai rắn đây là mùa giao phối sinh sản, có điều để có lợi cho rắn nhỏ sống sót thì bọn chúng thường ngủ vào mùa đông. Như Mặc sau khi vượt qua kiếp nạn thứ nhất khi được một ngàn năm đã không còn chịu ảnh hưởng của thiên tính này nữa, hàng năm khi mùa xuân đến đối với hắn mà nói chỉ là máu có ấm hơn một chút mà thôi, chưa từng có ý tìm kiếm bạn tình để giao phối.

Nhưng mà hiện tại, tâm huyết của hắn đang trong cơ thể của Bắ Dao Quang kêu gọi, khiến cho dục vọng đã ngủ sâu gần vạn năm của hắn rốt cuộc có dấu hiệu tỉnh lại, nhiệt độ cơ thể ấm áp cũng không quá nóng là cho Bắc Dao Quang đang như sốt cao có cảm giác chạm phải một dòng suối mát trong ” ta, ta muốn”

” Ta gọi là Như Mặc!” Như Mặc nhẹ nhàng lấy tay nâng lên mặt nàng đang cọ xát vào người mình, nhìn vào ánh mắt mơ hồ của nàng, nói.

Thanh âm từ tính dễ nghe, tựa hồ như xuyên thấu tra tấn dục vọng của Bắc Dao Quang, tiến vào đại não của nàng, ánh mắt của nàng dù tán lọan nhưng lời nói lại rất rõ ràng ” Như Mặc, Như Mặc, cho ta”

Như Mặc thở dài một hơi, biết không giải dục vọng cho nàng, sợ là nàng sẽ không tỉnh lại được, chỉ mong nàng sau khi tỉnh lại sẽ không trách hắn là tốt rồi.

Không hề băn khoăn những việc sau này, Như Mặc cuối cùng cũng hôn lên môi Bắc Dao Quang, cảm xúc mềm mại cùng máu tinh ngọt làm cho nàng có cảm giác được giải thóat, làm cho Như Mặc vốn xanh biếc càng thêm ám trầm, nữ nhân dưới thân gắt gao dán chặt vào hắn, không ngừng cọ xát, hai tay vốn nhỏ nhung lại rất lớn mật, tham lam vuốt ve trên tấm lưng trắng nõn của Như Mặc.

Tiếng rên rỉ chưa thỏa mãn phát ra đã khiêu chiến ý chí của Như Mặc, đây là lần đầu tiên hắn ôm một thân thể khác phái, nhưng lại không phải là đồng lọai, điều này làm cho Như Mặc trong lòng có vài phần không xác định nhưng giờ phút này đâm lao thì phải theo lao, trừ bỏ hắn thì còn có ai có thể giải độc trong người nàng?

Bắc Dao Quang cảm thấy nàng đang rơi vào một giấc mơ rất đẹp, trong mộng nàng cùng nam tử không thấy mặt hoan ái, da thịt hắn trắng nõn, so với tơ lụa còn mịn màng hơn, nụ hôn cũng ôn nhu lại ngọt làm cho nàng hận không thể nuốt hết vào bụng, còn có vòm ngực rắn chắc, tinh mũy, làm cho nàng cảm giác thân mình đang ở trong một nửa băng, một nửa là lửa, không nói được là thỏai mái hay khổ sở, nàng muốn nhiều mà động tác của hắn lại chậm, điều này làm cho Bắc Dao Quang rất không vừa lòng.

Vì thế nàng quyết định không đợi hắn, nàng phải làm chủ tiến trình cùng tiết tấu, đây là giấc mộng của nàng, sẽ do nàng làm chủ.

Như Mặc kinh ngạc nhìn Bắc Dao Quang ánh mắt mê man, chủ động cuồng dã trên người hắn. Như Mặc cũng từ từ nhắm mắt lại, hưởng thụ ấm áp cùng cảm giác cực lạc vây quanh, thì ra đây là tình dục, khó trách nhân lọai từ xưa tới nay đều tránh không được…