Nguyên Phùng Lập ngồi cười một mình ở hang của mình, thật khó tin là chuyện này lại thành công tốt đẹp như vậy, cũng không hề tốn công sức xíu nào, uống một ngụm sâm panh rồi tiếp tục công việc của mình.

Cắm nhẹ cây kim vào ngực nó và bắt đầu hành động tiếp, sau đó nó giống như một người khác, cười mỉa mai hắn, cũng như trước mặt mọi người nó thẳng thắn nói.

“Tư Mã Thành Khang, chính anh phản bội tôi, vậy nên tôi làm chuyện này cũng đáng lắm, nếu anh muốn lấy lại hồ sơ đó, thì hẹn anh tối nay, tại địa chỉ này, tôi sẽ trả anh thứ anh muốn.”

Sau đó nó nhanh chóng rời khỏi đó, mọi người không khỏi bất ngờ, nhìn vào ánh mắt nó lúc đó, giống như không muốn sống nữa, ánh mắt lạnh băng, dám chống chọi lại với hắn.

Hắn cảm thấy vô cùng tức giận, nó vừa mới nhận tội đó sao, nếu như lúc đó nó cố chống cự, thì có lẽ hắn sẽ cho người tìm hiểu lại, thế nhưng trước mặt đông người, nó dám làm mất thể diện với hắn, nhìn sơ qua địa chỉ trên điện thoại, hắn cười nhếch miệng.

Liên Kỳ được một vài người đỡ dậy, và còn trách móc vì không nên bênh con người độc ác như nó, cô hài lòng vì đạt được mục đích.

Địa chỉ mà nó hẹn hắn chính là khách sạn YZY, sau khi nó đến địa điểm và lên phòng được đặt sẵn, mở cửa ra thì đã có người con trai “lạ mặt” quấn mỗi chiếc khăn tắm thôi, nó cảm giác hình như mình nhầm phòng, quay mặt lại nhưng người con trai đó liền kéo nó lại, vì bị bất ngờ nên nó ngã ra giường.

“Song Đào… anh chờ em lâu lắm.”

Phùng Lập đã đặt một cái bẫy hoàn hảo, rồi làm việc tồi tệ này, hẳn là cậu ta muốn hắn thấy nó trong bộ dạng không trong sáng, nên mới cất công làm những việc kia.

“Cậu là ai, tôi không quen cậu”

Đầu óc nó không có hình ảnh nào của người con trai này, hơn hết là trong đầu nó còn lẫn lộn đủ hình ảnh khác nhau, đôi lúc nó làm việc này cũng hoàn toàn không biết mình đang làm gì, thời gian gần đây đầu óc nó rất lạ, cảm giác của nó giống như có nguồn lực rất mạnh ngự trị trong ngực và không kiểm soát được bản thân, đến lúc bùng cháy.

“Song Đào, em không quen, nhưng tôi quen em, nào… nhìn thẳng vào mắt anh”

Phùng Lập ghì chặt người nó ra giường, bộ dạng của cậu rất khiêu gợi, nhưng nó thì vô cảm và có ý muốn đẩy người này ra khỏi mình.

Ngay sau đó, dường như nó bị thu hút bởi ánh mắt của cậu ta, càng nhìn vào ánh mắt đó, nó càng bị cuốn sâu vào đó và rồi, đôi mắt nó trở nên vô cảm và không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Anh là…”Nó tự dưng tự cởi từng nút áo của mình ra, đôi mắt nó vô cảm, hành động nó làm cũng chẳng còn ý thức được việc gì, ngay lúc nó chuẩn bị hoàn thành xong thì… “Cạch”

Có tiếng mở cửa, là… là… Thành Khang, theo đúng lịch thì số phòng và mọi thứ đã chuẩn bị từ trước, chỉ cần hắn tới là có người đưa lên, nhưng vừa mở cửa phòng ra… cảnh mà hắn thấy, chính là nó đang cởi áo và nằm dưới người con trai chỉ quấn một chiếc khăn tắm.

Thế nhưng, Phùng Lập biết trước sự việc, nên chỉ cười nhạt rồi chỉnh chu lại khăn tắm, cầm bộ quần áo rồi rời khỏi đó, đi tới cửa vẫn không rời mắt khỏi hắn, lần đầu tiên cậu được gặp người có vẻ đẹp lạnh nhạt lại vô cùng thu hút như hắn, đúng là Liên Kỳ không chọn lầm người.

Hắn đứng chôn chân tại chỗ, nhìn lại người con gái của mình đang trong trạng thái “không ổn định”

“S-Song Đào”

“T-Thành Khang, chuyện này… không phải, không phải như anh nghĩ đâu”

Đôi mắt nó trở nên bình thường, vội vã cài lại những cúc áo đó rồi giải thích cho hắn, nhưng dường như là quá muộn rồi, đôi mắt hắn rất hận, cứ tưởng nó hối lỗi nên mới kêu hắn tới khách sạn, hắn cũng tự nhủ là sẽ cho nó một bài học nhớ đời, thế nhưng… tất cả chỉ là viễn cảnh do hắn tự tạo ra mà thôi.

“Cô kêu tôi tới… là để chứng kiến chuyện này sao?”

Nó định giải thích, nhưng dường như không dễ như vậy, nếu hắn chỉ nghe mà không nhìn thấy, có khi hắn sẽ tin lời nó, giờ đây mắt thấy, tai nghe, sự thật rành rọt trước mặt, chẳng lẽ nào nó còn từ chối.

Lúc này một cảm giác đau ngực lại xảy đến, nhưng ngay sau đó nó trở thành một con người khác, vẻ mặt và giọng nói đều không phải là nó nữa rồi.

“Sao, cậu thấy thích chứ, đó là điều mà tôi muốn cho cậu thấy, tôi chẳng qua chỉ là người con gái lẳng lơ, những năm tháng chung sống với cậu, chỉ là sự giả dối của tôi, cố tình lấy lòng cậu và leo lên được vị trí như hôm nay.”

Nó cảm thấy đôi mắt hắn đang rất tức giận, nhưng trong cổ họng nó lại không thốt lên được câu xin lỗi, hoặc là sà vào lòng hắn cầu xin sự tha thứ, nó giống như một con rô bốt, một cái máy móc ở dạng người.

“C-Cô. Mau đưa tôi hồ sơ?”

“Những chuyện trước đây tôi làm cũng chỉ vì bản thân tôi, vì gia đình tôi nghèo hơn những người khác, nên tôi đành phải lợi dụng những người chức quyền mà làm việc này, cậu không thấy điều đó sao, thật không ngờ tài diễn xuất của tôi lại xuất sắc như vậy, ngay cả một người quyền lực như cậu mà không nhận r…”

Chưa hoàn thành xong câu nói, hắn liền tát mạnh vào má nó, tiếng kêu “CHÁT” chứa sự uất hận, khinh rẻ, bỉ ổi và vô liêm sỉ, hắn rất thản nhiên đi tới lấy tập hồ sơ trên chiếc bàn trong phòng rồi ra khỏi đó, nhưng không quên nhắc nhở nó.

“Đoàn Song Đào, từ nay cô không còn là nhân viên trong công ty, cũng không có bất kỳ mối quan hệ nào với Tư Mã Thành Khang này, với tôi, cô cũng chỉ là người con gái dơ bẩn, tôi không bao giờ muốn thấy mặt cô.”

Hắn rời đi trong sự ấm ức tận trong lòng, không thể nào chịu được chuyện này, hắn tới công ty nhưng cũng chẳng tập trung làm việc, có lẽ chuyện vừa xong làm hắn quá sốc.

“A-Anh Khang… em… em… xin lỗi.”

Nó ngồi đó ôm má mình, cảm giác tội lỗi do chính mình mang lại, nó ân hận, rất ân hận, nhưng hiện giờ tâm trí nó lại không cách nào thoát khỏi được sự suy sụp vừa rồi.

Phùng Lập và Liên Kỳ đang ở một căn phòng cạnh đó và làm chuyện mà cả hai đều muốn, cả căn phòng đầy mùi ma mị.

……

Hơn một tuần trôi qua, nó không gặp cũng không liên lạc cho hắn, bố mẹ lên hỏi chuyện thì nó cũng chỉ nói qua là giận nhau, cũng nói họ không được gọi cho hắn.

Tâm trạng của nó hiện giờ rất ổn định, cũng không cảm thấy đau ngực như lúc trước nữa, nhưng cảm giác còn thiếu thiếu chuyện gì đó, nhưng nhất thời nó không thể nghĩ ra.

“Chị Đào ơi, chở em với chị mèo đi học, chú Tam chở bố mẹ đi siêu thị rồi.”

Nó ngồi thờ thẫn trên giường mình, hơn một tuần cả căn phòng, mọi ngõ ngách dường như nó đều biết rất rõ, bình thường nó tới công ty hoặc tới trường học, nếu là ở nhà thì nó ra vườn dạo mát.

“Ừm, chị xuống đây!”

Sau khi thay bộ quần áo, nó thời gian này rảnh nên chở hai em đi học, bố mẹ nó thì đi siêu thị mua đồ rồi, chú Tam là tài xế mà nó thuê chở mọi người trong gia đình mỗi khi ra ngoài.

Hai em nó đã tới trường, thì nó trở về nhà, chợt đi ngang qua nhà hắn, nó tự dưng muốn dừng lại nhìn một lúc, cũng đã một tuần, nó cảm thấy nhớ hắn, mà nó không dám vào nhà, nó đoán là hắn đã nói chuyện đó cho người nhà, nên giờ họ sẽ ghét mình, đứng nhìn một lát, nó định rời đi thì Liên Kỳ ở trong xuất hiện.

Còn cười nói rất vui với ông Thiết Cung là bố của hắn nữa chứ, mặc dù không nghe hai người nói gì, nhưng thấy cả hai cười rất tươi, nó khá chạnh lòng.

Ngay sau đó nó lái xe rời đi, nhưng lại vô thức không để ý xe của hắn chạy theo nó phía sau.

Dừng lại ở trước cổng thì hắn mới lên tiếng.

“Cô muốn gì, sao dám nhìn lén nhà tôi”

Một tuần, nó không tới làm, cũng không liên lạc, chỉ một tuần nhưng ngày nào hắn cũng muốn nó tới, chờ tin nhắn nó, mong cho người mở cửa bước vào phòng mình không phải là Liên Kỳ, hắn nhớ nó, nhớ mùi hương cà phê mà nó pha, nhớ những lúc ăn trưa với nó, thay vì ăn cùng Liên Kỳ.

“A-Anh Khang, em… em”

Nó bị giật mình, không nghĩ là có người theo dõi cũng không biết, nhưng nhìn lại là hắn, nó giống như nghẹn lại ở cổ mà không biết nói thế nào.

“Sau khi làm những chuyện bại hoại đó, cô vẫn còn giả vờ quan tâm tới tôi sao? Hay cô muốn bố mẹ mình không được sống ở đây nữa”

Mặc dù hắn không muốn nói, điều đó thực sự rất đau lòng, rời xa nó và mọi người, điều mà hắn không thể nào ngờ tới, chỉ vì nóng vội nên hắn mới phát ngôn ra câu tệ hại thế.

“T-Thành Khang… em… xin lỗi”

Đột nhiên nó lại cảm giác đau ở ngực, nhưng sau đó bình thường trở lại, cảm giác này cũng không xảy ra thời gian gần đây, nhưng mà nó lại có chút thắc mắc về việc này, mỗi lần ngực đau là nó cư xử khác lắm, vậy nên hiện giờ chắc nó đang “khác người” nên nhanh chóng đi vào trong nhà.

“Song Đào, cô đứng lại đó, tôi tới đây là có chuyện, tập hồ sơ lần trước cô đưa, giờ tôi mới phát hiện ra là thiếu mất mười phần trăm cổ phần, cô muốn có thì chỉ cần nói tôi, không cần giấu vậy đâu?”