“Là bạc thật đây mà!” Một nha hoàn cầm trong tay nén bạc, kêu lên đầy vui sướng.

“Đúng đó, đúng đó, tôi cũng có, tôi rốt cục cũng có tiền cho mẹ đi xem bệnh rồi!” Một nha hoàn cũng cầm bạc trong tay.

“Chúng ta cũng có, toàn bộ người trong vương phủ đều có!” Hai hạ nhân đi tới, trong tay cũng cầm bạc, vẻ mặt vui mừng.

Mộ Dung Ưng mới vừa trở lại vương phủ, liền nghe cuộc trò chuyện như thế, uy nghiêm đi qua hỏi: “Sao lại thế này? Ai cho các ngươi bạc?”

Mấy hạ nhân nghe được thanh âm, hoảng sợ lập tức quỳ xuống đất quay về phía Vương gia hành lễ, “Là Vương phi phân phát cho chúng nô tì.”

“Vương phi?” Trong mắt Mộ Dung Ưng hiện lện một tia nghi hoặc.

“Dạ phải, hôm nay Vương phi đột nhiên sai Song Nhi phân phát cho hạ nhân trong vương phủ, mỗi người một thỏi bạc, nói là ban tặng.” Hạ nhân quỳ gối chỗ kia hồi đáp.

“Bổn vương biết rồi, các ngươi lui xuống đi.” Mộ Dung Ưng phân phó, hắn muốn đến xem nàng rốt cuộc lại giở trò gì nữa? Hay là muốn mua chuộc lòng người?

“Dạ, Vương gia.” Hạ nhân nhanh chóng rút lui.

Mạn Tâm ngồi trước gương đồng, nhìn vào khuôn mặt bị đánh sưng vài ngày trước bây giờ đã muốn lành, không khác lắm, ngón tay bị bẻ gãy cũng chẳng còn đau đớn, trải qua ngày kinh khủng ấy đến nay, ngẫm lại vẫn còn sợ, ngày đó nàng đều nếm trải qua hết một loạt những đau khố cùng tra tấn, chẳng qua nàng là người chịu thay, có lẽ đây chính là kiếp nạn của nàng.

“Công chúa, nô tì theo lời phân phó của người, đã đem bạc phát cho các nàng.” Song Nhi đi tới nói.

“Vậy ngươi vất vả rồi, mau đi nghỉ ngơi chút đi.” Mạn Tâm nói, kể từ khi biết những chuyện mà Song Nhi trải qua, nàng đặc biệt yêu thương cô, cũng coi như là Trữ An công chúa bồi thường cô đi.

“Công chúa, nô tì không…” Song Nhi vừa định nói không sao, liền nhìn thấy Mộ Dung Ưng đã đứng trước cừa, vội hành lễ, “Nô tì tham kiến Vương gia.” Sau đó biết điều lui xuống.

Mạn Tâm đứng dậy, nhìn thấy hắn, hắn tới làm gì? Đến thăm hỏi mình sao? Dường như không thể nào.

“Tại sao cho hạ nhân nha hoàn bạc, chẳng lẽ ngươi muốn bồi thường sao?” Mộ Dung Ưng nhìn nàng hỏi, vài ngày không thấy, thương thế của nàng đã lành lại, không khác biệt lắm.

Hóa ra là hắn hỏi chuyện này, Mạn Tâm lắc đầu, “Không phải, có một số thương tổn sâu đậm rồi thì không cách nào bồi thương được, ta làm vậy chẳng qua là hy vọng có thể làm chút gì đó cho họ, nhưng ta không biết họ cần gì nhất, nhưng ta nghĩ thứ họ thiếu nhất hẳn là bạc, mà thứ ta nhiều nhất chính là bạc, cho nên, sao lại không làm.” Nói xong, nàng ngẩng đầu lên trao cho hắn nụ cười mỉm.

Nụ cười tươi xinh làm sao, đôi mắt này trông thật đẹp, Mộ Dung Ưng chỉ biết nàng rất đẹp nhưng không biết nàng cươi lại xinh đẹp động lòng người như vậy, vào Vương phủ đã hơn một năm, cũng chưa từng thấy nàng cười qua, chẳng lẽ nàng thật sự bị mất trí nhớ, không được, coi như mất trí nhớ thì giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Hắn không thể bị vẻ ngoài của nàng mê hoặc, đè nén trái tim hơi mê loạn, lạnh lùng hỏi: “Ngươi nghĩ vậy thiệt sao?”

“Aizz.” Mạn Tâm cố ý khẽ thờ dài, ánh mắt ưu thương nhìn hắn, “Ta biết bất luận ta có nói như thế nào, ngươi cũng sẽ không tin, nhưng ta đây tận tâm làm điều đó, ta không hy vọng xa vời là lần này ngươi có thể tin ta, nhưng sẽ có một ngày nào đó ngươi sẽ tin, ta không phải là ta trước kia.”

“Ngươi cảm thấy sẽ có một ngày như vậy sao? Có lẽ ngươi sẽ sớm lộ ra bộ mặt thật hoặc sớm phục hồi lại trí nhớ rất nhanh!” Mộ Dung Ưng lạnh lùng nói, cứ coi như nàng có thể thay đổi, nhưng tất cả những chuyện xảy ra trước kia đều không thể thay đổi.