Mạn Tâm nhìn Song Nhi đấu tranh đầy thống khổ, sắc mặt chuyển từ hồng sang tím, Song Nhi chụp lấy tay hắn, dần dần mất đi sức lực, nàng lúc này mới phục hồi lại tinh thần một chút, vùng đứng dậy, bắt lấy cánh tay hắn, “Buông tay! Ngươi không thế giết nàng!”

“Ngươi nghĩ muốn thay nàng cầu xin tha thứ sao? Hay chính ngươi đã nghĩ đến biện pháp ác độc hơn đối phó nàng ta?” Mộ Dung Ưng buông tay, hắn còn không định giết Song Nhi bây giờ, chẳng qua hắn sẽ không tin nàng cầu xin để mình buông tha Song Nhi.

Song Nhi trong nháy mắt chiếm được tự do, thở phì phò, quỳ ở đó, không thể tin được nhìn lên nàng, công chúa lại có thể vì mình mà cầu tình!

“Ta không phải cầu xin cũng không phải vì đối phó nàng, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, Song Nhi là nô tì của ta, người nàng muốn hại cũng là ta, cho nên việc sinh tử của nàng hẳn là để ta quyết định.” Mạn Tâm nhìn hắn nói.

“Để ngươi quyết định?” Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nàng một hồi, xoay người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, “Được, để bổn vương nhìn xem ngươi xử trí nàng ta như thế nào?” Hắn muốn xem nàng giở thù đoạn gì, cũng muốn từ chỗ các nàng tìm ra chút đầu mối.

“Chỉ sợ Song Nhi rơi vào tay ngươi, còn khó chịu hơn so với cái chết!” Dương Tử Vân ở một bên cố ý trào phúng, cô ta mà tốt bụng như vậy sao?

Mạn Tâm trừng mắt liếc hắn một cái, đi tới Song Nhi, ngoài dự đoán của mọi người, lấy tay đỡ cô ta đứng dậy. “Song Nhi, ngươi đứng lên.”

Song Nhi nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, công chúa chuẩn bị đối phó mình như thế nào? Lập tức lại quỳ xuống, “Công chúa, nô tì giờ đây chỉ cầu được chết, xem như nô tì đã hầu hạ người lâu như vậy, xin công chúa niệm tình mà thành toàn.”

“Ta sẽ không cho ngươi chết!” Mạn Tâm lại kéo cô lên.

“Công chúa!” Thân thể Song Nhi nhịn không được khẽ run rẩy, không cho mình chết thì phải làm mình sống không bằng chết.

“Ngươi đừng sợ hãi, ta cũng sẽ không đối với ngươi như vây. Hôm nay ta mới biết được bản thân mình trước kia ác độc cỡ nào, mọi người trong vương phủ này hận ta, ngươi là nha hoàn của ta mà cũng muốn hạ độc ta, có thể thấy được trước kia ta nhất định làm ra những chuyện khiến ngươi không thể tha thứ được, cho nên ta không trách ngươi, bây giờ ta cũng cho ngươi lựa chọn, nếu ngươi còn muốn bỏ đi, ta đây sẽ thả ngươi đi, nếu ngươi nguyện ý ở lại, ta coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.” Mạn Tâm nhìn nàng, nói một cách vô cùng thành khẩn.

Song Nhi nhìn nàng một hồi lâu, mới không xác định mà hỏi: “Công chúa, người thật sự buông tha nô tì, để nô tì đi sao?”

“Đúng vậy, ngươi không cần hoài nghi ta, ngươi biết từ sau hôm tỉnh dậy, ta đã mất trí nhớ, sự tình trước kia ta hoàn toàn không nhớ rõ, cũng không biết bản thân mình là dạng người gì? Nếu trước kia thật sự ác độc như vậy, giờ đây coi như ta sám hối bù lại.” Mạn Tâm nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt nàng.

Mất trí nhớ? Lại là bộ dáng này, Mộ Dung Ưng ở một bên lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nàng diễn trò quả y như thật.

Song Nhi cắn môi, nhìn thấy ánh mắt trong suốt của nàng, suy nghĩ rất lâu mới hỏi: “Công chúa, người thật sự mất trí nhớ sao?”

“Hả?” Mạn Tâm ngây ngẩn cả người, hóa ra cô ấy cũng hoài nghi, vậy thì Mộ Dung Ưng cùng Dương Tử Vân sẽ không thể nào tin mình, không muốn giải thích, nàng hỏi lại: “Ngươi cùng ta sớm chiều bên nhau, sống với ta, hơn ai hết ngươi hẳn nên biết ta là thật hay không? Không phải sao?”

“Chuyện này…” Sông Nhi chần chờ một chút, “Từ sau khi công chúa tỉnh lại, từ thái độ, giọng điệu, ánh mắt đến động tác quả thật thay đổi thành một người khác. Nhưng dù vậy, nô tì vẫn thật cẩn thận sợ chủ tử thử nô tì, nhưng hiện tại nô tì tin rồi!”

“Vì sao?” Mạn Tâm nhìn cô, sao cô lại thay đổi nhanh như vậy?