Mạn Tâm ngồi một bên, nhìn huynh đệ bọn họ xa cách đã lâu giờ rất vui vẻ khi gặp lại, không đành lòng qua quấy rầy bọn họ, ngồi dựa vào giường mệt mỏi muốn ngủ.

“Nhị ca, vậy là đã hơn một năm, huynh đã đi những đâu? Đệ và đại ca vẫn luôn cho người tìm kiếm huynh nhưng vẫn không tìm được tung tích huynh.” Dương Tử Vân vừa uống rượu vừa hỏi.

“Ta không phải đã viết thư báo cho đệ rồi sao. Ta ở biên ải đã một năm nay. Ta vẫn luôn chú ý động tĩnh ở biên ải. Mặc dù các nước lân bang vẫn luôn muốn vọng động nhưng vẫn còn có chút đắn đo. Hơn nữa Thiên Triều quốc chúng ta đã hùng mạnh hơn xưa, ngoài ra, bọn họ lại đều vì tư lợi cá nhân tuy rằng muốn đến xâm lấn, nhưng vẫn muốn để cho bản thân đường lui. Vì vậy lúc này đây thiên hạ vẫn còn đang được thái bình.” Tiêu Lăng nói.

“Nhị đệ, vất vả cho đệ rồi, một chén này, xem như đại ca tạ lỗi với đệ.” Mộ Dung Ưng cầm chén rượu trong tay uống cạn. Những chuyện trước kia không cần phải nói, hắn đều hiểu rõ.

“Đại ca, huynh đừng nói vậy. Thật ra đệ biết, lúc trước huynh là thân bất do kỷ, từ trước tới nay đệ chưa từng nghĩ sẽ trách huynh.” Tiêu Lăng nói.

“Cám ơn.” Mộ Dung Ưng nắm thật chặt tay hắn.

“Được rồi, đại ca, nhị ca, khó khăn lắm hôm nay chúng ta mới gặp lại nhau. Chúng ta hãy cùng nhau uống một chén rượu, mọi chuyện trước kia đều bỏ qua hết, ai cũng không được nhắc lại. Sau này, huynh đệ chúng ta sẽ ở cùng một chỗ, đồng tâm hiệp lực, vĩnh viễn không rời xa nhau.” Dương Tử Vân nâng chén rượu lên. Giờ khắc này, hắn đã đợi hơn một năm nay.

“Được, cạn chén.” Ba người giơ lên chén rượu đụng vào nhau, thiên ngôn vạn ngữ đều không thể nói hết.

“Nhị đệ, một năm nay đệ sống có tốt không?” Mộ Dung Ưng quan tâm hỏi.

“Đại ca, đệ sống tốt lắm. Làm một người tự do tự tại, không trói không buộc. Cuộc sống như vậy làm cho đệ thật không muốn từ bỏ.” Tiêu Lăng cười nói.

Nhìn thấy tinh thần hắn rất tốt, lúc này Mộ Dung Ưng mới yên tâm.

“Vậy cũng không được, nhị ca, bây giờ huynh nên quay trở về giúp đỡ đại ca, đến phiên đệ đi tiêu dao.” Dương Tử Vân nói.

“Đệ đi tiêu dao, đệ có bỏ được hồng lam lục tía của đệ hay không?” Mộ Dung Ưng cười nói.

“Đại ca, người ta chỉ là gặp dịp thì chơi, vả lại ở nơi khác cũng có hồng lam lục tía.” Dương Tử Vân nói, đương nhiên hắn cũng không phải thật sự muốn đi.

“Đệ cũng đừng có ba hoa với đại ca.” Tiêu Lăng nói. Ba huynh đệ ở cùng một chỗ cảm giác thật tốt.

“Đúng rồi, nhị ca, tại sao huynh lại ở cùng một chỗ với cô ta? Chẳng lẽ lúc cô ta bị rớt xuống vách núi, đã được huynh cứu sao?” Dương Tử Vân hỏi, nếu như là nhị ca, vậy thật sự là trùng hợp.

“Ừ, ngày đó đúng lúc ta đi suốt đêm đến Thái Bình trấn, muốn tìm xem là ai vì muốn tìm ta mà phân phát chân dung của ta. Đi đến chân núi, liền nhìn thấy một người từ trên trời rơi xuống, lúc ấy không hề nghĩ ngợi, liền ra tay cứu sống. Thật không ngờ lại chính là cô ấy.” Tiêu Lăng nói.

“Cô ta thật sự là mạng lớn. Đến vậy mà còn có thể được nhị ca cứu sống. Chẳng lẽ người tốt thật sự là sống không thọ, tai họa do trời.” Dương Tử Vân bất mãn lẩm bẩm.

“Tử Vân, không được nói bậy.” Tiêu Lăng nhìn thoáng qua đại ca, quát lớn. “Có lẽ đây chính là trời cao an bài.”

“Trời cao an bài, đây chẳng phải là trời không có mắt ư? Đừng trách sao đệ nói bậy, không phải huynh ở cùng cô ta hai ngày, đã bị cô mê hoặc chứ.” Dương Tử Vân lại bất mãn nói.

Tiêu Lăng trừng mắt liếc hắn một cái, trầm mặc nhìn qua, thấy nàng đã ngủ say, lúc này mới hỏi: “Đại ca, huynh yêu cô ấy sao?”

Mộ Dung Ưng nhìn y, y là huynh đệ của mình, hắn cũng không muốn lừa dối y, liền gật đầu,”Ư, từ mấy tháng trước sau khi tỉnh lại tính tình nàng đã thay đổi, tính cách cũng thay đổi, giống như tất cả mọi thứ đều thay đổi. Ta cũng không nói rõ là từ khi nào thì đã có cảm giác với nàng. Ta đã rất mâu thuẫn, đã tự đấu tranh với chính mình. Một nữ nhân như vậy có xứng đáng được ta yêu thích hay không. Nhưng ta cũng không muốn vì ta yêu thích nàng để các đệ phải nhượng bộ ta, đi làm điều trái với lương tâm mà chấp nhận nàng.”

Tiêu Lăng nghĩ một chút rồi lại nói: “Đại ca, cô ấy nói với đệ, cô ấy không phải là Trữ An. Cô ấy là Tá Thi Hoàn Hồn.”

“Tá Thi Hoàn Hồn?” Mộ Dung Ưng và Dương Tử Vân kinh ngạc nhìn hắn.

“Phải, cô ấy nói cho đệ biết, cô ấy đến từ một nơi rất xa. Một nơi chúng ta hoàn toàn không thể tưởng tượng ra. Cô ấy còn nói, cô ấy tên Mạn Tâm.” Tiêu Lăng đem việc nàng từng nói với mình, kể lại cho bọn họ nghe không sót một chữ.

“Đệ tin sao?” Mộ Dung Ưng hỏi, nhớ lại nàng cũng từng nói qua. Nàng không phải Trữ An nhưng chính mình đã không tin.

“Nhị ca, huynh sẽ không ngốc mà tin lời của cô ta chứ.” Dương Tử Vân không thể tin nhìn nhị ca.

“Tam đệ, đệ không cần ghi nhớ mãi tất cả mọi chuyện trước kia cô ấy đã làm. Đệ hãy bình tâm xem xét, không nên vì có lòng đố kỵ mà bài xích cô ấy. Tuy rằng, ta không biết có nên tin tưởng cô ấy hay không, nhưng ta có một cảm giác rất mãnh liệt rằng cô ấy đã nói sự thật.” Tiêu Lăng nói.

Mộ Dung Ưng thật không ngờ hắn sẽ có cảm giác này, nhưng trong lòng thật cao hứng. Ít nhất hắn đã không còn bài xích nàng.

“Nhị ca, huynh cũng bị cô ta bắt làm tù binh rồi, thật không biết cô ta có gì hấp dẫn, mà bắt được đại ca làm tù binh giờ lại bắt luôn huynh làm tù binh. Nhưng đệ sẽ không dễ dàng tin tưởng cô ta như vậy đâu.” Dương Tử Vân nói.

“Thật ra, ta cũng không phải chỉ dựa vào cảm giác. Ở biên ải hơn một năm, ta mới nghe được, Hạ quốc thái tử và Trữ An công chúa đã có loại quan hệ tình cảm mà không muốn người khác biết. Nhưng hai người xem thái độ của cô ấy đối với thái tử Hạ quốc, căn bản giống như đối với một người xa lạ, có thể nói là còn lãnh đạm hơn so với một người xa lạ.” Tiêu Lăng nói.

“Nhị ca, đó là bởi vì cô ta đã bị mất trí nhớ.” Dương Tử Vân vẫn không phục.

“Nhưng nếu mất trí nhớ sẽ chỉ làm người ta quên mọi thứ, chứ sao lại làm cho người ta biết làm điều mà trước kia đã không thể làm được? Hai người biết không? Cố ấy lại có thể biết nấu ăn. Ngoài ra cô ấy không hề biết phép tắc lễ nghi trong cách cư xử, cử chỉ hoàn toàn không giống như một nàng công chúa được nuông chiều.” Lần này Tiêu Lăng nói ra sự nghi ngờ của bản thân.

“Có lẽ do cô ta thích làm những việc này? Cũng không có ai quy định, công chúa thì không thể nấu ăn.” Dương Tử Vân nói, mặc dù bản thân cũng không mấy tin tưởng.

“Đừng nói bậy.” Tiêu Lăng bỗng cười khẽ, “Có thể đệ cũng đã từng nghe nói cô ấy là công chúa được sủng ái nhất, vì vậy mà được đến học đường đọc sách cùng các hoàng tử. Vậy thì làm gì có thời gian để học nấu ăn, dù cô ấy có muốn thì trong hoàng cung cũng không có cơ hội. Chính vì như vậy, cô ấy mới cùng thái tử có tình cảm sâu đậm, và đã phát triển đến mức không thể để cho người khác nhận thấy cảm tình đó.”

“Tử Vân, ta cũng giống như nhị ca của đệ, tin tưởng lời nàng nói. Đệ đã quên, nàng biểu diễn thế nào ở đại hội Thánh nữ sao? Nàng gọi đó là biểu diễn ảo thuật nhưng chúng ta cũng chưa từng thấy qua và tuyệt đối cũng không hề thấy ở Hạ quốc. Còn trong thọ yến của phụ hoàng, nàng vì không biết đánh đàn, lại không muốn bị mất mặt, cho nên đã giả vờ bất tỉnh.” Mộ Dung Ưng nói, nhớ lại những chuyện đã qua, thấy nàng thật sự có quá nhiều điểm kỳ lạ.

Dương Tử Vân cũng cẩn thận hồi tưởng lại, không khỏi gật đầu nói: “Chẳng lẽ cô ta thật sự là Tá Thi Hoàn Hồn.”

Mộ Dung Ưng và Tiêu Lăng đưa mắt nhìn nhau, có thể là như vậy hay không sau này cần phải chú ý xem kỹ, nếu là một người giả dối thì cuối cùng cũng sẽ lộ ra sơ hở, nhưng nếu như không phải, thì có lẽ là trời cao đã đối xử với bọn họ quá ưu ái……