Mạn Tâm không biết chạy bao lâu, dù sao chung quanh cũng không một tia sáng. Trong rừng cây, chỉ có ánh trăng chiếu sáng mờ nhạt, lúc này mới dừng lại, dựa vào cây thở hổn hển, “Nếu do Phó Vân sai ngươi đến bảo vệ ta, vì sao lúc ban ngày ngươi không xuất hiện?”

“Bởi vì ta biết võ công của mình không thể đánh lại bọn hắn, chỉ có thể bí mật tìm cơ hội.” Hắc y nhân nói xong, đột nhiên hét lớn một tiếng: “Ai?”

Mạn Tâm lập tức khẩn trương, chẳng lẽ bọn hắn đuổi tới rồi sao?

“Đừng sợ, ta sẽ không đả thương người, ta cùng chung mục đích với ngươi.” Trong bóng tối đột nhiên một nam nhân bước ra, vừa chắp tay vừa nói: “Thuộc hạ, tham kiến Vương Phi.”

“Ngươi là……” Mạn Tâm đoán hắn do Mộ Dung Ưng phái tới.

“Thuộc hạ do Dương công tử phái tới bảo vệ Vương Phi.” Nam nhân đó nói.

“À.” Mạn Tâm khẽ lên tiếng. Hắn thật thông minh, từ theo dõi liền biến thành bảo vệ, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, ngày hôm đó người giúp ta là ngươi sao.”

“Đúng là thuộc hạ.” Hắc y nhân gật đầu.

“Tốt rồi, nếu chúng ta có chung mục đích vậy bây giờ không phải lúc nghỉ ngơi. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nói không chừng bọn họ ngay lập tức đã đuổi đến rồi.” Nam nhân kia nói.

“Đúng, chúng ta nên chạy hướng nào?” Hắc y nhân hỏi, hắn đối với địa hình nơi này không thông thuộc.

“Chạy hướng Đông.” Nam nhân dứt khoát nói, nhưng vừa dứt lời, liền nhìn thấy một vạt ánh lửa phía sau, lập tức nói: “Không ổn, bọn họ đã đuổi tới rồi.”

“Trữ An, đứng lại, muội thật sự muốn bỏ đi sao?” Phía sau là tiếng la hét của Hạ Duẫn Ngân.

Mạn Tâm không phải không nhận ra hắn thật sự yêu thích Trữ An, nhưng nàng thật sự không phải là Trữ An.

“Bây giờ trời tối đen, chúng ta cố gắng ẩn núp, không di chuyển, nếu không, bọn họ thật dễ dàng phát hiện ra dấu vết.” Hắc y nhân nói. Trời thì tối đen, nàng lại không biết võ công, nếu di chuyển sẽ rất dễ làm cho cả nhóm bọn họ bị bại lộ.

“Ngươi bảo vệ Vương Phi, ta đi đánh lạc hướng bọn họ.” Nam nhân nói dứt lời đã phi thân đi, nhưng cố ý trên đường đi để lại dấu vết.

“Tiểu thư, xin đắc tội,.” Lúc này hắc y nhân mới ôm nàng bay lên một cành cây đại thụ bên cạnh, hạ thấp giọng, nói: “Tiểu thư, cố gắng nín thở.”

Mạn Tâm gật gật đầu, liền nhìn thấy dưới tàng cây đã có một vạt ánh lửa, sắc mặt Hạ Duẫn Ngấn được chiếu sáng có vẻ cực kỳ âm u.

“Thái tử, nơi này dường như có dấu vết có người từng đi qua.” Một thị vệ tay cầm đuốc nói.

Hạ Duẫn Ngấn nhìn kỹ, chính xác là dấu vết có người vừa mới đi qua, lập tức hét lên: “Đuổi theo.”

“Dạ.” Thị vệ cầm lấy đuốc đuổi theo.

Ưm, Mạn Tâm như muốn ngừng cả thở, nghe được câu này, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng chính tiếng thở nhẹ rất nhỏ này, lại bị hắn nghe thấy, lập tức khoát tay nói: “Dừng.”

Hắc y nhân biết xong rồi, đã bị phát hiện, nhưng may mắn bây giờ là buổi tối, lập tức ôm nàng hướng vào sâu trong rừng nhanh chóng chạy đi…. . . .

“Đứng lại.” Hạ Duẫn Ngân đuổi theo.

Giờ Mạn Tâm mới biết mình đã phạm sai lầm lớn.

Hắc y nhân biết võ công mình không bằng thái tử Hạ quốc, trong ngực còn ôm một người, cho nên nhất định chạy không thoát, thoáng buông nàng ra rồi nói: “Tiểu thư, tự người chạy đi, ta sẽ cầm cự một thời gian.” Nói xong, liền phóng ra một loạt ám khí…

Mạn Tâm biết có ở lại chỗ này cũng không giúp đỡ được gì? Nhất quyết xoay người bỏ chạy, cũng không để ý xem phía trước là nơi nào?

“Trữ An, đứng lại.” Để thị vệ đối phó với Hắc y nhân, Hạ Duẫn Ngân mau chóng đuổi theo.

Mạn Tâm hấp tấp chạy thẳng một mạch nhưng đột nhiên ngừng lại, bởi vì nàng thấy trước mặt đã là vách núi…. .

“Trữ An, tại sao muội bỏ chạy?” Hạ Duẫn Ngấn thống khổ đi tới phía nàng.

“Huynh đừng qua đây, huynh mà tiến lại đây, ta sẽ nhảy xuống.” Mạn Tâm lui đến bên rìa vách núi.

“Muội thà nhảy vực cũng không muốn cùng ta trở về?” Hạ Duẫn Ngân dường như chịu nhiều đả kích.

“Ta đã nói rồi, ta sẽ không trở về, huynh đừng ép ta.” Mạn Tâm vẫn tiếp tục lui về phía sau.

“Tại sao? Muội nói cho ta biết tại sao đi?” Hạ Duẫn Ngân đã mất kiểm soát. Hắn không tin, Trữ An đối với hắn tuyệt tình như vậy. Hắn cũng không tin, nàng thật sự sẽ nhảy xuống, nên vẫn tiếp tục tiến tới từng bước…

“Huynh đứng lại.” Mạn Tâm thấy hắn không tin vẫn đi tới, trong lòng có chút hoảng sợ, nàng hoàn toàn không muốn chết, nhưng do hoảng loạn liền trượt chân cả người ngã ngửa về phía sau… …

“A… . . . .” Mạn Tâm kinh hãi hét to.

“Trữ An…” Ánh mắt Hạ Duẫn Ngân trừng to, vươn tay ra muốn bắt lấy nàng, nhưng chỉ có ngón tay là chạm vào nàng, liền trơ mắt nhìn nàng rớt xuống… . . . . .

Mạn Tâm cảm thấy thân thể mình rơi xuống càng lúc càng nhanh, bên tai là tiếng gió vù vù. Trên vách núi bóng người càng ngày càng nhỏ. Nàng chỉ còn nhìn thấy mặt trăng trên bầu trời đêm, nhắm mắt lại. Nếu vận mệnh đã an bài như vậy, không biết chừng nàng sẽ được trở về.

“Trữ An.” Hạ Duẫn Ngân không thể tin được nàng từ trong tay mình rơi xuống như vậy … . .

“Thái tử, nén bi thương, có lẽ công chúa sẽ không có việc gì. Thuộc hạ đi xuống dưới tìm xem.” Một tên thị vệ nói.

“Đi, lập tức xuống núi.” Hạ Duẫn Ngân phi thân chạy xuống chân núi …

Luôn trốn tại một nơi bí mật gần đó, người được Dương Tử Vân phái tới, đã tận mắt thấy nàng ngã xuống, mà mình lại không kịp đưa tay ra cứu. Mặc kệ dù sống hay chết, nói cho công tử biết trước đã.

Hắc y nhân càng hối hận không thôi, làm thế nào bẩm báo rõ ràng cùng Thiếu chủ đây? Có lẽ nên xuống núi xem xét một chút, nói không chừng nàng đã không chết? Tuy rằng khả năng này rất nhỏ.

Lúc nàyMạn Tâm không hề nghi ngờ rằng mình hẳn đã phải chết, lại đột nhiên được người đón được, vững vàng đáp xuống đất, mở to mắt không thể tin được… . .

“Cô nương, không sao rồi, đứng lên đi.” Một giọng nam nhân có âm lực rất vang dội truyền đến bên tai .

“Cám ơn, đa tạ công tử ra tay cứu mạng.” Mạn Tâm ngượng ngùng đứng dậy, nhờ ánh trăng nhìn thấy khuôn mặt hắn, kinh ngạc kêu ra tiếng: “Là ngươi?”

“Cô nương biết ta?” Tiêu Lăng kỳ quái quan sát nàng. Đột nhiên cảm thấy nàng rất giống Trữ An, nhưng khi nhìn đến vết bớt trên mặt nàng, lại cảm thấy không thể nào.

“Biết, ta đương nhiên quen biết ngươi.” Mạn Tâm có chút kích động, trời quả không phụ lòng người, cuối cùng đã tìm được hắn.

Tiêu Lăng cau mày, đột nhiên tỉnh ngộ. Mấy ngày nay, hắn nghe được tin tức có một nữ nhân tướng mạo rất xấu xí, tự xưng là nương tử của hắn cầm theo bức họa đi khắp nơi tìm kiếm hắn, cho nên hắn mới tới đây. Chẳng lẽ chính là nàng? Nhưng mình lại không biết nàng?

“Chúng ta có thể tìm một chỗ nói chuyện được không?” Mạn Tâm nói. Nàng sợ Hạ Duẫn Ngân đi xuống chân núi tìm thấy mình.

“Nơi này rừng núi hoang vắng biết đi nơi nào? Đúng rồi, đêm hôm khuya khoắt sao cô lại từ trên vách núi cao rơi xuống?” Tiêu Lăng ngờ vực hỏi.

“Ngươi biết không, có người muốn cướp bạc của ta, bắt cóc ta tới đây. Sau đó ta trốn thoát được. Ai ngờ khi tới vách núi không cẩn thận nên rơi xuống, may mắn gặp được ngươi. Ta sợ bọn họ sẽ xuống núi, cho nên chúng ta vẫn nên rời đi trước rồi nói.” Mạn Tâm nói.

Tiêu Lăng thấy nàng nói không có gì đáng nghi, gật đầu nói: “Được rồi, cô đi theo ta.”