Dựa theo kí hiệu đặc biệt của Xà tộc đi xuống, tới giữa lưng chừng núi liền nhìn thấy bẫy rập bị bụi đất và lá cây che lại, giống như là đường núi bình thường, người bình thường căn bản không thể phán đoán ra đây là bẫy rập.

"Sư phụ, ta một mình tự đi được. Được rồi, người không cần phải đi, thân thể của người chưa hoàn toàn hồi phục... " Ở xa bên ngoài truyền đến một âm thanh mờ nhạt.

Trúc Hồng mặt liền biến sắc, vội trèo lên một cây đại thụ, núp trong cành lá rậm rạp bất động thanh sắc.

"Thân thể của lão phu rất tốt, ngươi một mình đi? Không sợ tè ta quần mới là lạ." Lão đạo sĩ quật cường đẩy ra sự nâng đỡ của đồ nhi, hơi dùng lực cầm mộc côn trong tay, lại tiếp tục đi về phía trước

Bình Sanh bất đắc dĩ theo ở phía sau, ró ràng la bệnh cảm nắng của sư phụ vừa mới bớt một chút, người chính là kiên trì tự mình lên núi bắt yêu, mà mình căn bản chính là không có năng lực năng cẳn.

Hừ, đúng là một đồ đệ vô dụng, Trúc Hồng cười thầm trong lòng, chỉ bằng bọn họ như vậy mà vọng tưởng bắt được Công tử, cũng quá si tâm vọngtưởng rồi, để cho mình đùa giỡn bọn họ một chút.

"Sư phụ, cẩn thận!" Nghe được thanh âm huyên náo, Bình Sanh phi thân lên phía trước đụng ngã sư phụ đang khổ cực leo núi, nâng lên một mảnh tro bụi.

"Ngươi, cái thằng nhóc này... " Vừa mới mắng ra mấy chữ, thì kinh sợ cảm thấy trên trán có cái hì xẹt qua, "Đồng" tiếng động quái dị dừng ở trên phát quan.

Nhất thời hai người yên tĩnh không phất ra âm thanh, chờ mấy khắc không có bất kì biến động nào, lão đạo sĩ mới ở bên cạnh Bình Sanh đứng lên.

"Sư phụ, trên đầu của người!" Bình Sanh inh sợ hét lớn.

Lõa đạo sĩ mới đưa tay cầm cây trúc cắm ở phát quan xuống, vứt ở trênđất, dùng lực dẫm máy cái mới trút hết hận.

"Những thứ này là xà yêu, lạidám đùa bỡn chúng ta!" Hắn nhíu mày thành chữ bát, ánh mắt hơi trầm xuống. "Không tốt, xem ra chúng đã biết chúng ta lên núi…… Đồ nhi, từ thời khắc này trở đi, chúng ta cần đề cao cảnh giác, con đường này nhất định là nguy hiểm trùng trùng. ngươi yên tâm, vi sư nhất định bắt được những con xà yêu đó." Hắn vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh vừa nói, hoàn toàn không nghĩ đến mới vừa rồi là do đồ nhi đẩy ngã mới bình an vô sự.

Không nghĩ đến mấtđạo hạnh, nhĩ lực của sư phụ lại khiếm khuyết như vậy. Xem ra nguyên do là thân thể cốt, sư phụ tuy là tuổi đã lớn nhưng mà do thường xuyênbôn ba khắp nơi bắt yêu, xương cốt ngược lại luyện được khỏe mạnh, nhưng trước mặt là rất nhiều bẫy rập được thiết lập, cũng không biết bằng hai người họ có thể lên đến đỉnh núi hay không.

Lão đạo kia thật đúng là sẽ mở miệng nói đùa! Trúc Hồng nấp ở trongcành lá cười thầm trong lòng, nghĩ thầm, không phải cho bọn hắn chút màu sắc cũng không phải thật xem thường công tử.

"Đi, chúng ta theo hai bên con đường nhỏ này đi, ngàn vạn lần không nên đi ở giữa." Xem xung quanh con đường nhỏ này có dấu vết của thân rắn lướt qua, lão đạo sĩ nghiêng đầu nói với đồ đệ, đạp lên những dấu vết kia chậm rãi đi về phía trước.

Bình Sanh đôi mắt sáng lên đi theo phía sau của sư phụ.

Nói đến già cũng còn thông minh. Trúc Hồng không khỏi lè lưỡi rắn, đáng tiếc thường thường thông minh quá sẽ bị thông minh hại!

"Phù phù!" Lão đạo sĩ hiểm hiểm rút chân của mình về, nhìn cái kẹp của người thợ săn đặt trên mặt đất, nhất thời thở ra một hơi, không nghĩ đến những con rắn này thật giảo hoạt nhưng lại dẫn mình đạp lên bẫy rập! Thật là quá âm hiểm.

"Sư phụ, nếu không đồ nhi đi phía trước đi, đồ nhi mắt sáng nhìn kĩ có thể nẻ tránh bẫy rập." Bình Sanh kéo sư phụ đang đi ở phía trước lo lắng nói.

"Phi, lão phu sợ gì, con ở phía sau lão phu là được rồi, lại nói nhảm nữa thì con về đi, những xà yêu này cho là chúng ta biết sợ nên không đi theo dấu vết chúng để lại nhưng mà lão phu thì không." Lão đạo sĩ dù sao đúng là tính ương ngạnh, hơn nữa cũng là thật sợ xảy ra chuyện gì thì mình cũng thay hắn cản một đao.

Bình Sanh không dám nói thêm nửa câu, im lặng mà đi theo. Chỉ là thỉnh thoảng nghiêng người nhìn mặt đường, ngẫu nhiên dùng kiếm chém phía trước mở đường.

"Xà yêu, nạp mạng đi!" Đi được mấy bước, cuối cùng cũng nhìn thấy con rắn màu đỏ linh hoạt xuyên qua cỏ dại trợt về phía họ, lão đạo sĩ nhìn thấy đôi mắt màu xanh thẳm nhưng lại có màu sắc mã não, biết rằng con rắn này nhất định đã biến hóa thành người rồi, rút cây kiếm gỗ ở sau lưng ra đâm tới.

Ai ngờ con rắn này trong nháy mắt đã chui vào lỗ nhỏ ở trước mặt, nháy mắt biến mất bóng dáng.

"Sư phụ, nó chui vào động rồi, có muốn hun khói không ạ?" Bình Sanh dùng dây thừng treo trên vai ném đi, tiến lên dùng mũi nhọn đâm vào động xà, không nghĩ đến động xà khá sâu, một kiếm đâm xuống hẳn là không đâm đến cùng.

"Không, chỉ sợ là kế điệu hổ ly sơn, chúng ta tiếp tục tiến về phía trước, không cần để ý! Vừa rồi nó một đường trợt tới đây, cũng không có bẫy rập gì. Lần này chúng ta sẽ theo con đường này đi tiếp." Nói xong lão đạo sĩ thật là hưng phấn, dấu vết vừa nãy khẳng định bọn xà yêu vì dẫn dụ chúng ta mà thiết lập.Hiện tại, con rắn này từ con đường đó đi qua, vậy khẳng định là an toàn.

Bình Sanh cau mày, nhưng thật ra không có ý kiến gì, chỉ là kì quái nhìn động rắn, không biết là thông qua nơi nào?

Hướng chỗ để dây thừng chụp tới, không nghĩ đến, vừa mới để đây thừng ở chỗ này nhưng lại biến mất rồi, hắn lo lắng nhìn mọi nơi, nơi đó còn có bóng dáng của dây thừng.

Hỏng bét, bị lừa rồi!

"Sư phụ đừng đi lên phía trước nữa, chúng ta trở về đi, tam phục thiên còn chưa hết, chúng ta còn có cơ hội." Hắn thật rất bất an, nhưng biết sư phụ sẽ không nghe.

Quả nhiên, vừa nói hết, lại bị mắng một trận, chỉ đành cẩn thận bước theo.

Trong động rắn, Trúc Hồng kéo theo dây thừng dọc theo động ném ở nơi sâu nhất, đuôi rắn lắc lắc, lại tiếp tục trợt ra ngoài cửa động, ngược lại rất muốn nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của lão đạo sĩ kia.