Nàng đặt tay lên mảnh vải bao bọc bộ ngực, hơi do dự, vẫn không chịu cởi bỏ nơ bướm đang cột, cũng không chú ý tới người đằng sau hoàn toàn không có bộ dáng của tiểu oa nhi năm tuổi, Lộ Nhi đang dùng ánh mắt tham lam đánh giá người nàng từ trên xuống dưới.

Đúng đúng, không sai, không hề lường trước được điều này.

Đôi môi mỏng phấn nộn của hắn hơi há ra, đưa lưỡi nhẹ nhàng liếm láp môi dưới, nhìn nàng vẫn quay lưng về phía mình, có vẻ như đang xấu hổ, đôi mắt ngập nước đảo tròn, thổi yêu khí ra nhà tắm chưa hun nóng, từ từ toát ra hơi nóng.

“Bùm!”

Nghe được tiếng nước văng tung tóe, Kim Bảo Nhi quay đầu lại, nhìn giữa bồn tắm, đứa nhỏ đang cố trồi lên, hai tay giơ lên kêu cứu, không phải Lộ Nhi thì là ai!

Rốt cuộc nàng bất chấp xấu hổ, nhanh chóng nhảy vào, hơi nước không biết từ lúc nào đã tràn ra cả phòng tắm, ở giữa bồn tắm, lại nhìn thấy cái đầu nhỏ nhô lên. Nàng cuống quýt nhảy vào trong bồn tắm, nhìn nước ngập tới phần eo của mình, đúng là so với đứa nhỏ thì mực nước hơi cao một chút.

“Lộ Nhi, Lộ nhi, đệ ở đâu? Đừng dọa tỷ tỷ!” Hai tay nàng mò mẫm ở trong nước, không nghĩ tới bồn tắm dài hai thước mà lại có khả năng làm đứa nhỏ chết đuối, hơn nữa, nếu không phải vì mình không coi trọng nó thì cũng sẽ không xảy ra việc ngoài ý muốn này.

“Lộ Nhi, là tỷ tỷ không tốt, không có coi trọng đệ, đệ mau ra đây, đừng dọa tỷ tỷ, mau ra đây…” Nàng sợ tới mức tay chân lạnh cóng, giờ phút này cũng cảm thấy tình cảm ấm áp.

Đột nhiên, nàng dừng tay lại, ngơ ngác nhìn chăm chú vào dưới cơ thể mình, một bàn tay nhỏ nhỏ đang ôm lấy một bên chân của nàng từ từ đi lên, ngay tại lúc muốn chạm đến nơi tư mật thì nàng đột nhiên chụp tới, tiểu oa nhi kia không phải Lộ Nhi thì là ai?

Đang định trách cứ hắn không nghe lời, lại bị hai cánh tay mềm mại ôm lấy cổ, oa oa khóc.

“Tỷ tỷ, khủng khiếp quá, Lộ Nhi thiếu chút nữa đã bị chết đuối rồi… Hu hu hu hu.” Vừa rồi ở dưới nước đã nhéo vào đùi mình mấy cái, thừa dịp còn đang đau, hắn chảy nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể.

Nàng đau lòng vỗ vỗ lưng nhỏ của hắn, giúp hắn thở đều, nhất thời cảm thấy mình không nên trách Lộ Nhi, đó đều là lỗi của mình không trông giữ hắn cẩn thận.

“Đừng sợ, đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây, Lộ Nhi sẽ không bị chết đuối, chỉ cần ôm tỷ tỷ, đệ xem, nơi này tuyệt đối không đáng sợ, còn có thể rải hoa ở trong thuyền nhỏ chơi đùa nữa.” Nàng đùa với hắn, cầm rổ hoa ở bên cạnh, vẩy một chút vào giữa bồn, rồi cẩn thận ngồi xuống, để cho hắn đứng ở trên chân mình, còn phía sau thì áp vào thành bể.

“Vâng, đúng là chơi vui nha.” Hắn giơ bàn tay nhỏ bé ra cầm lấy đóa hoa, đôi mắt ngập nước cười tươi thành vầng trăng, đôi má hồng hồng vừa khóc xong ở trong hơi ẩm càng thêm hồng, giống như hai quả đào đáng yêu động lòng người.

Kim Bảo Nhi bất giác hung hăng ôm chầm hắn, hôn một cái vào má, ngửi được mùi sữa mẹ, cảm giác như tiểu đệ đệ trước kia đều do nàng nuôi lớn lên.

“Lộ Nhi cũng muốn hôn tỷ tỷ, hôn tỷ tỷ, hôn tỷ tỷ, hôn tỷ tỷ”. Hắn nhẹ nhàng lặp lại mấy câu đằng sau.

Phút chốc làm Kim Bảo Nhi vui vẻ cười khanh khách, giơ mặt ra phía trước, chỉ chỉ vào đôi má phấn hồng.

Nhưng mà, Lộ Nhi lại nhắm nghiền mắt, chớp chớp lông mi, trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, cảm giác mềm mải kích thích thần kinh, nàng mở to hai mắt, không thể tin nổi nụ hôn đầu tiên của mình lại dành cho tiểu oa nhi năm tuổi!

“Oa? Tỷ tỷ, mặt của tỷ thật mềm, lại hôn cái nữa, lại hôn cái nữa được không?” Sau khi hôn, hắn lại giả bộ vô tội mở to mắt, ôm cổ nàng lắc lắc.

Hóa ra hắn cho rằng hôn ở mặt sao? Nàng cười khổ gật đầu, để tránh sai lầm lại tái diễn, nàng trực tiếp đưa má dán lên môi hắn, chờ nghe một tiếng chụt rồi mới đứng lên.

“Ô, đây là cái gì? Tỷ tỷ, vì sao tỷ không cởi hết y phục, không muốn tắm sao?” Tay nhỏ của hắn lần mò trên tấm vải trắng bao bọc bộ ngực của nàng, hai mắt mờ màng nhìn nàng.

“Cái này, cái này…” Muốn nói như thế nào đây? Nàng ấp a ấp úng không giải thích được.