Âm thanh già nua vang dội khắp khách điếm giống như chuông lớn dao động làm đau lỗ tai của mọi người, vô luận là người đang nói chuyện phiếm, người mới vừa đi vào, người muốn đi ngoài, cũng đều dừng bước không hề nói chuyện, lẳng lặng nhìn đến lão đạo sĩ bên kia.

Lão chủ điếm hoa mắt choáng váng, bên kia lại xảy ra chuyện gì?

“Vậy ngươi cho rằng bao nhiêu tiền?” Tiểu nhị không có bị hắn hù, một tay chống trên mặt bàn, rất bất mãn hỏi.

“Thì cho dù là một lượng, ngươi cũng phải mang lên cho chúng ta khoảng mười cái bánh màn thầu mới đúng, cửa hàng bánh màn thầu bên ngoài có bán thì cũng là bán như thế, sao đến lượt các ngươi lại bán đắt quá vậy, nhất định là hắc điếm.” Bị Bình Sinh kéo kéo vạt áo, lão đạo sĩ mới phát hiện ánh mắt quái dị của mọi người từ bốn phía bắn tới, nhất thời đè ép lời nói xuống.

“Thế nhưng lão gia ngươi còn biết bánh màn thầu bán ở bên ngoài một lượng mười cái, như vậy hẳn ngươi cũng biết bột mì khác nhau, cho nên làm ra bánh màn thầu đương nhiên cũng khác nhau, vậy ngươi nếm thử đi, bánh màn thầu ở đây so với bánh ở ngoài có phải giống nhau hay không, nếu giống nhau, bổn điếm tự nhiên sẽ đưa lên cho ngươi mười cái bánh màn thầu, như thế nào?” Đem một đĩa bánh màn thầu đẩy về phía trước, tiểu nhị nhàn nhã hóng mát, nhìn đến chỗ của lão chủ điếm có ý nói mình có thể giải quyết, cũng không nhanh không chậm đứng ở đó.

Chuyện này… trên mặt lão đạo sĩ đầy lúng túng , không cần nếm, chỉ cần nhìn màu sắc bên ngoài của bánh màn thầu cũng biết là thượng hạng rồi, mà vừa rồi vì nhất thời bị nộ khí làm choáng váng đầu óc nên không có xem tỉ mỉ, coi như, bị máu chó mực bắn phải, không ngờ mang lại nhiều vận đen đủi.

“Xin lỗi, chúng tathật không ngờ bổn điếm dùng loại bột mì khác, là chúng tađường đột.” Bình Sinh tất nhiên hiểu vẻ mặt lúng túng có chút không tự nhiên của sư phụ, vội vàng đứng lên nói lời xin lỗi.

Ngược lại, tiểu nhị thoáng liếc hắn hừ một tiếng.

“Tiểu nhị, chúng ta sẽ trả tiền cho bọn họ, coi như là nhận lỗi vì vừa mới làm bẩn áo của hắn.” Lộ Nhi vừa kéo y phục của tiểu nhị, vừa nháy mắt với Kim Chuyên, kêu hắn lấy tiền ra.

Bởi vì chính bản thân mình gây chuyện nên Kim Chuyên cũng không dám nói nhiều, dù sao chỉ có một lượng, hắn còn có thể bồi thường được, lấy bạc ra đưa cho tiểu nhị.

“Thế này mới được, không giống với ai đó.” Tiểu nhị lạnh lùng liếc lão đạo sĩ đang đỏ mặt một cái, vẫy cái khăn lau bỏ đi.

Không còn chuyện gì hứng thú, những người vốn đang đứng xem xung quanh cũng đều rời đi, lúc rời đi không khỏi cảm thấy đạo sĩ kia thật sự không phải là cao nhân…

“Bình Sinh, còn đứng đó làm gì, chẳng lẽ thật đúng là muốn cho bọn họ giúp chúng ta trả tiền hay sao?” Trừng mắt đồ đệ từ trước đến giờ như gỗ mục, khuôn mặt lão đạo sĩ đều đỏ bừng, gói bánh màn thầu lại, tính mang trở lại phòng ăn, tránh nhiều tầm mắt quái dị ở đây.

“Không cần, chúng ta coi như kết giao bằng hữu, huống hồ ta thật sự là phải trả tiền cho ngươi.” Lộ Nhi ra hiệu, Kim Chuyên vội vàng xua tay cự tuyệt.

Bằng hữu? Nhớ lại vùa rồi bọn họ cũng không có ác ý, lại còn giúp mình nói đỡ vài lời, lão đạo sĩ cũng không thể chối từ nữa, nếu lại chối từ, có lẽ sẽ trở thành người không biết điều.

“Lão phu cung kính không bằng tuân mệnh, nếu có thì giờ rảnh thì tới ngồi xuống, những chuyện về yêu ma quỷ quái, lão phu cùng đồ đệ biết được không ít, ngươi có vấn đề gì, cũng có thể tới tìm chúng ta.”

Yêu ma quỷ quái? Lại nhớ đến chuyện cửa hàng, Kim Chuyên lại lắc đầu tựa như lắc trống.

“Đừng, ta sợ nhất là nghe những thứ ly kỳ cổ quái này, hai người chúng ta còn có việc, xin cáo từ.” Nói xong, cũng không đợi lão đạo sĩ phản ứng, hắn nhanh chân lôi kéo Lộ Nhi vọt ra khỏi khách điếm, thấy không có ai đuổi theo, hắn mới thở dài một hơi.

“Thật là vô dụng, Tam cữu tử, số ngươi chính là cả đời sợ nương tử.” Rút bàn tay non nớt nhỏ bé của mình ra, Lộ Nhi mở mắt to sâu thẳm như nước nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, bất đắc dĩ lắc đầu, đi trước trở về nhà.

Hắn làm sao biết mình sợ nương tử? Trong lòng bàn tay Kim Chuyên đầy mồ hôi, quay đầu lại nhìn khách điếm, chỉ sợ lão đạo sĩ kia đuổi tới, cuống quít chạy theo sau Lộ Nhi.

“Lộ Nhi, chờ chút, đợi ta với…”