Kim Bảo Nhi đau đầu nhìn phu thê Kim Khoáng bên trái, lại nhìn phu thê Kim Chuyên bên phải, cúi đầu, tiếp tục tính toán gạch gạch xóa xóa trên sổ kế toán, coi như bốn người kia không tồn tại.

Cái gọi là là phu thê Kim Khoáng và Kim Chuyên là bốn người Kim gia là cho người ta đau đầu, cũng là hai người đệ đệ và em dâu của Kim Bảo Nhi nàng, không học vấn, không nghề nghiệp, cả ngày chỉ nghĩ muốn tiếp quản quyền lực tài chính của Kim gia, đối với nàng thì vừa đấm vừa xoa, mới đem Kim gia giao vào tay bọn họ một ngày, Kim Bảo Nhi lập tức đoạt lại sổ kế toán, cơ hồ gào bọn họ cút đi!

Nếu không phải mình là do chính thất sinh ra, là “Đại ca” của bọn họ thì có khi đã sớm bị bọn hắn cho xuống đài rồi.

Từ nhỏ để bảo vệ vị trí chính thất của mình,mẫu thân đã cho nàng giả dạng làm nam nhi, may mắn rằng phụ thân ngày ngày ra ngoài cướp đoạt mồ hôi nước mắt của dân chúng chưa từng phát giác, mà tiểu thiếp tuy là sinh nam nhi nhưng khí thế không sánh bằng mẫu thân xuất thân danh môn, cũng không dám lỗ mãng.

Nhưng từ lúc nàng mười tuổi, phụ thân mang theo mẫu thân và tiểu thiếp xuất môn nhưng không ai còn sống trở về, nghe nói là phụ thân tự mình điều khiển xe ngựa vì nhặt một đồng tiền bên cạnh vách núi đen, mà khiến cho mọi người toàn bộ chôn cùng dưới khe núi. Mà nàng, cũng phải gánh vác cái gia đình này.

“Đại ca, tướng công đã qua tuổi 17, cũng tới lúc học quản lý mọi việc, huynh làm sao có thể để chàng cả ngày không có việc gì ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, bại hoại thanh danh của Kim gia chứ.” Giọng nói của em dâu cả Y Đình sắc bén, nhưng lại tỏ vẻ chim nhỏ nép vào người phu quân.

“Lần trước chỉ cho hắn trông giữ hậu viên, đã cơ hồ thiêu cháy hết phòng bếp, các ngươi muốn đi gặp cha mẹ, ta cũng không ngăn cản đâu.” Kim Bảo Nhi thản nhiên trả lời, nhìn thoáng qua sổ kế toán của Liễu thôn, sao còn có nhà chưa nộp thuế? Mười ngày đầu tháng đã qua, cơ hồ kéo dài tới mười ngày.

Kim Khoáng tự biết chính mình gây chuyện, không khỏi lôi kéo cổ tay áo Y Đình, hai người bất đắc dĩ bại trận đầu tiên.

“Đại ca, lúc tướng công của ta cai quản hậu viện cũng không xảy ra hỏa hoạn gì, vì sao không cho chàng tiếp tục cai quản chứ?”Nghĩ rằng phu quân của mình lúc này khác với nhị ca, em dâu thứ Vân Tinh đẩy Kim Chuyên lên phía trước.

Dừng bút lại, Bảo Nhi hiểu rằng nếu hôm nay không cho bọn hắn một lời giải thích thì phòng chừng sẽ gây sóng gió, không phải phạt nha hoàn của mình thì cũng cố ý phá nát thư phòng.

“Kim Chuyên, thật ra đệ cai quản quả thật sự tốt hơn Kim Khoáng một chút, nhưng mà, cho đệ cai quản hậu viên, đệ lại đem gạo vừa mua vào giảm giá rồi bán ra ngoài, không xảy ra án mạng, nhưng lại lấy của chung cho vào túi riêng!”Kim Bảo Nhi nghiến răng, tay vỗ bịch một cái xuống bàn, bút mực văng lên hạ xuống, tóe mực nhuộm đen giấy trắng bên cạnh, “Các ngươi với bọn giá áo túi cơm(*) có gì khác nhau? Đã không có khả năng thì ngoan ngoãn làm sâu gạo cho ta, muốn học đông học tây thì hãy học thứ cơ bản nhất cho ta!”

(*)Giá áo túi cơm: kẻ bất tài, vô tích sự.

Bị nàng quát nhảy dựng người lên, Kim Chuyên vừa bị đẩy lên một bước, lập tức xoay người trốn sau phu nhân của mình.

“Nhưng mà đại ca, huynh để bọn họ cả ngày đi khiêng gạo, không phải là mệt chết người sao, nương tử chúng ta nhìn thấy đều đau lòng, nói thế nào thì bọn họ cũng là Nhị công tử và Tam công tử của Nhị gia chúng ta, ra ngoài bị người ta chỉ tay năm ngón làm sao chịu được đây.” Vợ của nhị đệ Y Đình rụt rè nói, nhuệ khí nhất thời hạ xuống không ít.

Ngày thường lúc đại ca không tức giận thì bọn họ còn có thể thuyết phục mấy câu, ngẫu nhiên có thể làm chưởng quầy nào đó, nhưng bây giờ, ngoài trừ làm người khuân vác thì đại ca đúng là không muốn đưa ra một chút thực quyền nào, chẳng lẽ, Kim gia về sau chỉ có thể do đại ca quyết định sao?

“Chịu không nổi? Chịu không nổi thì cút ngay, không tin các ngươi thử rời khỏi Kim gia thử xem, xem các ngươi có thể tự nuôi sống chính mình không.”Kim Bảo nhi cười lạnh, cầm sổ kế toán lên, đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.

Kiểu cậy thế này cơ hồ mỗi ngày phải chịu một lần, bọn họ không khó chịu nhưng chính mình lại sức cùng lực kiệt, không có chút bản lĩnh nào lại muốn là đại tổng quản, nếu não mình có vấn đề hay bị lừa đá thì mới có thể đáp ứng.

“Đinh tổng quản, đi Liễu thôn thu sổ sách.” Nàng vung tay lên, gọi người ở bên ngoài, nàng cũng không quản ánh mắt oán độc phóng tới từ phía sau, lập tức đi ra khỏi cửa.