Xa Anh Em Có Nhớ???

Chương 20: Cảm nhận khác về anh!

Dậy đi! Con heo lười!( Tiếng Lâm gọi)

Sao vậy mẹ! Cho con ngủ thêm chút xíu đi!

Trong phút chốc Hạ bỗng quên mất là cô đã không còn ở nhà nữa. Khẽ kéo lấy cái chăn chùm lên, lũng lịu y như làm với mẹ. Lâm khẽ ngồi xuống thành giường, kéo nhẹ cái chăn, miệng cười tủm tỉm:

Không đâu mẹ! Cho con ngủ thêm đi( Hạ vẫn tưởng là mẹ)

Lâm ghé sát tai Hạ thì thầm:

Cô con gái ngốc ạ! Con nhìn xem con đang ở đâu đi?

Ở đâu chứ? Mẹ đừng làm phiền con nữa mà!( Cố kéo lấy cái chăn)

Lâm lại kéo cái chăn ra, Hạ ôm đầu, không để cho thứ âm thanh đó truyền vào tai mình. Lâm nói lớn nhưng không thể nào đánh thức cô. Khẽ cười một nụ cười ranh ma, anh khẽ nằm xuống cạnh Hạ, luồn sâu tay vào bên trong chăn, cù nách cô, bị buồn cười nên Hạ không thể ngủ được, Vội xoay người ra, đối diện với Lâm, thế là Lâm được nước hôn nên môi cô một nụ hôn dài, mở tròn mắt ra, hai mắt, hai người nhìn chằm chằm nhau, Hạ vội đẩy Lâm ra, choàng tỉnh dậy:

Anh.. anh làm gì vậy?( Hạ lúng túng, đôi má chợt ửng hồng rất đáng yêu)

Lâm không nói gì chỉ lăn ra giường cười khì, thấy Lâm như Hạ bực lắm:

Anh.. anh chết đi!

Hạ không ngừng lấy cái gối đập vào người Lâm, không phản ứng mạnh mẽ chỉ khẽ lấy tay che mặt lại, Hạ vẫn không buông tha anh:

Anh... ai cho anh dám vậy?

Vừa quát vừa đập gối vào mặt Lâm, vội chụp lấy cái gối, đẩy cô nằm xuống giường, hai tay chống lên:

Anh... ai cho anh làm vậy?( Hạ cong đôi môi lên có chút đanh đá)

Lâm không nói gì chỉ khẽ cười:

Anh cười cái gì?( Hạ muốn đẩy Lâm ra, nhưng bị Lâm đè chặt)

Buông ra!( Hạ hét lên)

Không!

Anh!

Lâm khẽ luồn tay vào bên trong áo Hạ, cười nụ cười ranh ma, khẽ cúi đầu xuống hôn nhẹ vào má Hạ:

Không! Anh!... anh không được làm vậy?

Hạ miệng lắp bắp, hành tung lúng túng, Lâm cười, đứng dậy:

Dậy đi, anh đưa em ra chỗ này:

Ừm!

Trong vườn nho cách đấy không xa:

Lại đây nhanh nào!

Ừm có thể không vào được không?( Hạ khẽ cắn môi, khuôn mặt có chút lo lắng)

Sao vậy?( Lâm đứng trước cửa)

Không, em không..

Kéo vội tay Hạ vào:

Đi nào nhanh lên!

Hạ cứ lững thững bám đuôi Lâm, Lâm đưa Hạ đi tham quan cảnh vườn nho, những trái nho căng mọng chín đỏ, rất thu hút:

Thấy sao?

Ừm! Cũng không tồi!

Không tồi sao? Phải nói là tuyệt mới đúng!

Ừm!

Lâm khẽ với tay lên với một chùm nho, lau qua đưa cho Hạ:

Anh! Ai cho anh hai vậy?

Sao lại vậy? Thích thì hái thôi!

Hứ! Bộ cứ cái gì anh thích anh đều làm vậy được sao, đúng là...

Đúng là gì?

Không!

Lâm cười, dường như anh hiểu ý Hạ.

Lâm đưa Hạ đi xem nhà máy sản xuất rượu của cha petter. Đây là lần đầu tiên Hạ được nhìn thấy một dây chuyền sản xuất rượu, những trái nho được những người nông dân, thu hoạch lựa chọn kĩ lưỡng mới cho vào dây chuyền, sau đó khi trải qua rất nhiều công đoạn, những hũ rượi được đem đi ủ trong một nhà kho khá lớn. Đi vào bên trong kho, Hạ không thể ngừng sự thích thú, cũng như tò mò. Lâm kéo tay Hạ đi xem mọi chỗ. Lâm cũng cho Hạ nhấp thử một chút rượu, thứ rượu được chảy ra từ những cái hủ, uống khác hẳn so với những chai thông thường. Nó khá nhẹ, rất ngon, không có mùi rượu nhiều, nó thơm thơm mùi nho tươi. Nhưng Lâm không muốn Hạ bị say, anh chỉ cho cho Hạ thử một chút cho biết mùi. Sau khi đi tham quan nhà kho, trời lúc này cũng đã khá chiều. Lâm kéo tay Hạ lên trên tầng lầu, một tầng lầu khá cao, rông lớn. Hạ vừa chạy vừa hét bởi vì cảnh vật quá đẹp:

Tuyệt không?

Lâm đứng ngay bên cạnh, nở nụ cười tươi khi thấy Hạ vui vẻ như vậy.

Khẽ xoay người lại nhìn Lâm:

Đây là đâu vậy? Nó đẹp lắm! Có thể nhìn thấy hết moi thứ à, anh nhìn xem, cảnh phía dưới nó nhỏ xíu không à, hay thật.

Hạ vừa nói, ánh mắt hay háy, nụ cười tươi để lộ hai núm đồng tiền, trông Hạ rất đáng yêu:

Vậy sao!

Ừm!

Lâm khẽ ôm lấy Hạ, định hôn cô, nhưng Hạ đã né được:

Anh! không được làm vậy?

Sao lại không?

Lâm khẽ cúi đầu hôn nhẹ lên môi Hạ, Hạ giật ra, xoay người, chỉ về phía xa, khẽ hít một hơi sâu:

Tuyệt thật!

Lâm đã choàng tay ôm Hạ từ phía sau:

Anh làm gì vậy?

Hạ giãy lên, xoay người lại:

Buông ra mau!

Chụt! Khẽ hôn nhẹ vào má Hạ một cái. Hạ đấm nhẹ vào người Lâm:

Anh! Ai cho anh làm vậy?

Hạ giãy ra, nhưng Lâm lại ôm chặt Hạ đè ra phía thành hành lang:

Anh làm cái gì vậy? Buông ra mau( Hạ hét lớn).

Được nếu như em cho anh hôn em!

Không! Không bao giờ!

Vẫn còn nói cứng à?

Buông em ra!

Không trừ khi em nói có!

Không! Hạ vẫn nói cứng, Lâm cũng chỉ muốn chọc cô:

Em ý ngang ngạnh, cứng đầu.

****

Trời lúc này đã tối. Trên sân thượng Lâm ngồi cạnh Hạ, Hạ khẽ dựa đầu vào Lâm, Lâm nhấp nháp một chút rượu:

Anh nói đi! Anh là một gã đàn ông xấu phải không?

Sao em lại hỏi vậy?

Hạ không nói cười tủm, thái độ này khiến Lâm cũng không nhịn được cười:

Đúng! Anh là một gã đàn ông xấu!

Ừm!( Hạ cười).

Lâm quay sang nhìn Hạ:

Anh nhìn gì vậy?

Nhìn em!

Sao lại vậy?

Khẽ hôn nhẹ vào má Hạ:

Anh! Thôi đi!

Khẽ nhấp một chút rượu, Lâm thở dài:

Em rất giống cô ấy!

Cô ấy?

Băng di! ( Khẽ nói nhỏ gì đó)

Lâm chảy nước mắt, trong giây phút Hạ ngây người ra, đây là lần đầu tiên thấy anh ấy như vậy?

Băng di là chị của doãn băng, anh với băng di yêu nhau sâu đậm, hai người từng hẹn ước sắt son nhưng bố của Băng di, ông ta không phải là bố đẻ cô, ông ta đã làm chuyện táng tận lương tâm, cưỡng hiếp con gái vợ. Băng di khi bị chính bố dượng trà đạp đã cảm thấy vô cùng xấu hổ đã tự sát. Lâm đã khóc lóc như chết đi, khi ôm Băng di người toàn máu. Cái ngày mà làm tang cho Băng di, anh đã khóc như thể muốn chết cùng cô, trời hôm đó, mưa lớn, lầy lụt. Cố không cho băng di đi, anh đã đánh tất cả những người khênh ván. Sau khi xong rồi anh vẫn không bỏ cuộc, mà dùng bàn tay trần bới lên,. Chứng kiến cảnh đó không ai là không sợ, kể từ đó, anh trở lên buông thả bản thân, ăn chơi xa đọa, rượu chè liên miên, vì anh muốn quên đi hình bóng của Băng di, quên đi cái nỗi đau này.

Nhìn Lâm trầm tư, không nói gì khuôn mặt buồn rầu, chợt trong Hạ bỗng cảm thấy một con người khác của anh, nó có chút nhẹ nhàng, si tình, mang đầy nỗi đau đớn về quá khứ, đây thực sự là một cảm giác khác lạ về anh.