Xa Anh Em Có Nhớ???

Chương 17: Đừng quên thỏa thuận!

Sáng hôm sau, ánh mặt trời nắng chói đã rực sáng từ bao giờ, Hạ vẫn nằm trên giường ngủ say sưa, có lẽ do không quen uống rượu nên tối qua chỉ uống nhấp một chút rượu cũng khiến Hạ say sỉn. Từ từ dụi đôi mắt còn ngái ngủ, mở mắt nhìn ra bên ngoài, một ánh nắng chói đập vào mắt khiến đôi mắt chưa kịp thích nghi vội lấy tay che lại, khẽ xoa xoa mắt cho tỉnh ngủ. Khi quay sang người đầu tiên đập vào mắt cô là Lâm, Lâm vẫn ngồi trên thành giường, mắt nhìn cô, im lặng không nói:

Sao anh dậy sớm vậy? Bây giờ là mấy giờ rồi?

Khẽ đỡ Hạ ngồi dậy dựa lưng vào gối:

Ui ra đầu em đau quá!

Em ý! Đã không biết uống rượu mà còn uống nhiều như vậy, xem kìa say sỉn như vậy mà được à? Ngồi một chút sẽ đỡ thôi!

Hạ mang máng nhớ lại chuyện hôm qua, lúc ở bờ biển về họ còn đi ăn khuya ở một quán nhỏ ven đường, mặc dù quán nhỏ nhưng thức ăn thì tuyệt quá, thế nên Hạ đã không kìm lòng được mà uống hết mấy ly rượu đặc sản ở đây, kết quả đã say mèm ra, Lâm cũng vậy cũng say nhưng vẫn đưa được Hạ về.

Với tay lấy một cốc nước đưa cho Hạ:

Em uống đi!

Nhấp một ngụm nước:

Sao rồi đỡ hơn chưa?

Ừm!

Em mau thay đồ rồi xuống ăn sáng đi, cả tối qua em không ăn gì chắc bây giờ đói lắm phải không?

Lâm giục Hạ thay đồ:

Vâng!

Hạ bước chân xuống giường, do chưa tỉnh ngủ, hay do vẫn còn say lên chân cô lảo đảo, suýt ngã nếu không Lâm đỡ:

Ấy! Cẩn thận chút đi!

Không sao đâu!

Hạ vẫn lảo đảo đứng không vững, Lâm đành đặt cô xuống giường:

Ngồi chút đi!

Đầu em đau quá, chân tay rụng rời, như chẳng còn sức sống nữa, cũng tại anh cho em uống thứ rượu đó!

Ý! Là do em tự uống chứ anh đâu có ép!

Thôi không nói nữa, hay để anh kêu người ta mang đồ ăn tới phòng mình nha!

Hạ không nói gì, sau khi Lâm gọi người mang đồ ăn lên, anh quay sang Hạ:

Em sao rồi đứng lên được chưa?

Ừm!

Thôi kiểu này chắc không được rồi, em ngồi yên ở đây đi, để anh giúp em thay đồ nha!

Không!

Hạ nắm chặt áo, vẻ mặt ấp úng, đôi má ửng hồng, thấy vậy Lâm thừa nước chêu chọc:

Em sao vậy? Sao lại ngại ngùng như vậy chứ? Chúng ta chẳng phải vợ chồng sao, hơn nữa tối hôm qua...

Tối hôm qua sao? (Hạ hỏi)

Thì chính anh là người thay đồ cho em chứ còn ai vào đây nữa.

Hạ cúi xuống nhìn, quả đúng vậy, bộ váy sang trọng tối qua đã được thay bằng một bộ quần áo ngủ.

Anh!( Khuôn mặt ngượng ngùng, đỏ chín cả mặt), sao anh dám làm vậy?

Hạ nắm chặt tay đấm vào ngực anh, Lâm không nhịn được cười, anh vội đè cô xuống giường:

Anh muốn làm gì? Buông em ra!

Lâm chống tay lên:

Em có biết khuôn mặt này khiến anh rất khó chịu không?

Khó chịu sao lại vậy( Hạ cong môi rất quyến rũ)

Thì anh không thể nào kìm nén được!

Anh ta vừa nói, đôi tay vừa mân mê khắp cơ thể Hạ:

Em có biết không! Anh có một tật xấu!

Tật xấu gì?

Tật xấu đó là, anh không thể cưỡng được sức hấp dẫn của các cô gái, em càng làm vậy càng kích thích thế nên em phải tự chịu thôi!

Khẽ cúi đầu xuống hôn nhẹ vào môi Hạ, Hạ vội đẩy anh ta ra:

Buông ra! Anh đừng vậy?

Sao lại không?

Em.. em..không là không!( Hạ nói cứng)

Lâm như không thể khống chế khát dục của mình, đôi tay nhanh chóng luồn vào bên trong lớp áo, sờ nắn bầu ngực tròn trịa, căng đầy. Hạ vẫn cứ giãy giụa:

Không anh đừng làm vậy?

Sao lại không chứ? Chẳng phải anh là chồng em sao, em là vợ anh, chúng ta là vợ chồng thì sao lại.

Anh ta vừa nói đôi tay vừa đưa đôi tay luồn sâu vào phía dưới kích thích vùng bí mật của Hạ.

Đừng làm vậy!

Lâm đưa mắt nhìn Hạ bằng một ánh mắt nhẹ nhàng, đưa tình:

Ngoan! Hãy để tôi hôn em.

Không!( Giọng điệu dứt khoát)

Đừng quên thỏa thuận của chúng ta, tôi sẽ không để anh hôn tôi đâu!.