Sau khi nghỉ ngơi Lâm đưa Hạ xuống tầng, bên dưới là một nhà hàng lớn, khá sang trọng, ngồi bên một chiếc bàn nhỏ, nhưng vô cùng lãng mạn, trên bàn có một lọ hoa hồng, một ánh nến nhỏ lung linh đang tỏa sáng. Khi người phục vụ rót rượu vào ly của Hạ, một thứ rượu có màu đỏ quyến rũ, sóng sánh:

Cụng ly nào!

Lâm đưa ly của mình lên cụng ly với Hạ:

Em có thích không?

Đây có phải là chiêu anh dùng để dụ các cô gái?

Hạ như không nể tình nói thẳng vào tim đen của Lâm, mọi cô gái đều bị chiêu này của những gã đàn ông nắm của nhiều tiền dụ dỗ, mang lại những thứ hoàng nhoáng trước mắt rồi sau đó sẽ bị đẩy xuống đáy tận cùng của nỗi đau khi bị ruồng bỏ khi bị hết hứng thú, hay giá trị lợi dụng.

Em! Em có cần thiết phải nói thẳng ra như vậy không?

Hạ cười nhẹ, nhấp một chút rượu, giọng điệu thản nhiên:

Thì đó là sự thật, mà sự thật thì làm sao có nói khác!

Em! Em được lắm!

Lâm khẽ nhăn mày, nhưng rồi lại nhoẻn miệng cười, anh thích cái thẳng thắn này của Hạ:

Chúng ta nhảy một chút được không?

Ừm! Ok cũng đươc! Nhưng em nhảy tệ lắm!

Không để cho Hạ nói hết, Kéo tay Hạ đứng lên, một tay ôm vào vòng eo cô. Một bản nhạc du dương, nhẹ nhàng, hai người mắt nhìn mắt, Lâm không thể nào không nhìn Hạ được, hôm nay Hạ rất đẹp, một bộ váy dự tiêc khá sang trọng, bờ vai trắng ngần được bộ váy tôn lên thật quyến rũ, mái tóc búi nhẹ, trông rất nhẹ nhàng, một vẻ đẹp thanh tao, cao quý khác hẳn ở các cô gái khác:

Sao vậy? Sao anh cứ nhìn em hoài vậy?

Ừm! Anh thích nhìn em không được sao?

Đúng là miệng lưỡi ngọt như thế này thế nên.

Thế nên, anh mới có thể em khiến em kết hôn với anh được!

Lâm khẽ nháy mắt chêu Hạ, Hạ không nói gì, khẽ quay mặt đi, đôi môi khẽ cong lên cười nhẹ làm lộ ra đôi núm đồng tiền.

Đây có phải là điều anh luôn với những cô gái!

Sao anh lại nói vậy?

Thì đó! Mọi cô gái chắc chắn sẽ không thể cưỡng lại cái vẻ bảnh trai quyến rũ này của anh phải không?

Khẽ ghé sát tai Hạ:

Vậy em thì sao?

Hạ cười tươi, trên má liền nõm sâu vào hau đôi núm đồng tiền, ghé sát tai anh thì thầm:

Không!

Em!

Hạ vui lắm vì tối nay Hạ không công kích anh ta, những lời nói mới nghe chỉ biết là chêu đùa nhưng đầy ẩn ý sâu xa mà Hạ dành cho con người này.

Kết thúc bản nhạc hai người ngồi vào bàn, khẽ nhấp một chút rượu, Lâm cũng quay lại bàn, hai người cùng nhau uống rượu.

Em vào nhà vệ sinh một lát.

Ừm!

Hạ đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh, Hạ đang đứng rửa tay, một cô gái ăn mặc cực kì nóng bỏng, với chiếc vay ren, để lộ đôi chân dài, đứng bên cạnh Hạ tô lại son môi, Hạ không quan tâm rời đi. Ra ngoài bàn chỗ Lâm đang ngồi uống rượu:

Ra rồi sao? Đi nào!

Đi đâu, anh muốn đưa em đi đâu vậy?

Suỵt!

Khẽ đặt tay lên môi Hạ:

Cứ đi theo anh!

Ôm sát eo Hạ, định ra về thì họ chạm chán một cô gái ăn mặc nóng bỏng, son môi lòe loẹt:

Cô! Trùng hợp quá chúng ta vừa gặp nhau trong nhà vệ sinh phải không?( Cô gái bắt chuyện)

Ừm! Trùng hợp thật!

Đây là chồng cô sao? Trông hai người thật là sứng đôi!

Cô gái nói chuyện với Hạ nhưng mắt lại liên tục liếc về phía Lâm:

Ồ! Cô quá khen rồi, nếu không có việc gì, vợ chồng chúng tôi xin phép đi trước,

Ừm! Vậy hẹn gặp lại cô sau!

Khẽ ghé vào tai Hạ thì thầm gì đó rồi quay mặt rời đi hòa vào đám đông.

Về thôi em!

Ừm!

Hạ cứ ngây người ra nhìn theo bóng cô gái.

Kéo Hạ lên xe, chiếc xe mui trần nhanh chóng rời khỏi nhà hàng bằng tốc độ xe gió.