Wrong Impression

Chương 46: "Anh muốn xử ai?" Chung Vị Thời hỏi

Edit: Dờ

Bạn cùng nhà nết na hiền thục đã ra ngoài, Cố Lễ Châu về phòng mở máy tính chuẩn bị cào phím.

Tay trái của hắn không thể dùng, đành tải một phần mềm chuyển giọng nói thành văn bản. Sau khi liên kết với di động thì lấy chính di động làm micro để đồng bộ nội dung lên máy tính.

Hắn biết đến tính năng này từ năm trước, nhưng cho tới giờ chưa từng dùng, một mình ngồi trong phòng tự đối thoại rất kỳ quái.

Đặc biệt là sau khi biên tập khuyên nên thêm tình huynh đệ, lời thoại trở nên rất đắm đuối.

Có những chữ gõ ra đã thấy xấu hổ, đọc lên thì ngại hơn gấp mấy lần.

"Bước chân của cậu dần nhanh hơn, theo sát Vu Hạo: "Đội trưởng Vu, em đã nắm được địa điểm giao dịch của bọn chúng rồi, ngay tại cảng Nam Loan, em nhất định sẽ xử lý được chúng! Anh phải tin tưởng em! Nếu không thành công, anh xử lý em thế nào cũng được!"."

"Thân phận nằm vùng đã bại lộ từ lâu, Vu Hạo bỗng quay người lại: "Cậu xử chúng? Cậu có tin tôi xử cậu luôn bây giờ không".............Ặc!"

Cửa phòng đột nhiên mở ra, chữ "không" cuối cùng của hắn bị biến điệu run rẩy.

Tim nảy mạnh lên.

Chung Vị Thời đứng ở cửa, ngớ người nhìn hắn, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ.

Bị người ta bắt gặp khi đang đọc thoại, cảm giác này xấu hổ không kém gì xem phim heo bị người nhà bắt gặp, cảm giác nghẹt thở bao trùm hắn.

"Anh đang làm gì vậy? Anh muốn xử ai?" Chung Vị Thời hỏi.

Cố Lễ Châu sững người một giây mới tắt màn hình điện thoại đi, lắp bắp nói: "Tôi, tôi.....đang tập kể chuyện."

Nói xong hắn đã hối hận, cái cớ này không thể miễn cưỡng hơn được nữa.

Chung Vị Thời nhìn hắn với vẻ mặt "cmn chắc chắn anh có tật giật mình", cậu nói: "Anh tâm thần phân liệt đấy à? Tự mình nói chuyện với mình?"

Cố Lễ Châu không chắc cậu đã nghe được những gì, nhớ lại hai câu thoại vừa rồi mình nói, xấu hổ đến mức muốn tìm cái khe mà chui vào, hắn lảng tránh sang chuyện khác: "Cậu đi casting cơ mà, sao đã về rồi?"

"Tôi quên thẻ tàu điện." Chung Vị Thời nói.

"Ờ." Cố Lễ Châu bình tĩnh lại, nâng tay nhìn đồng hồ, "8 giờ, cậu bảo hẹn người ta 8 giờ 30 mà?"

"Chết rồi chết rồi chết rồi........" Chung Vị Thời bỏ chạy.

Cố Lễ Châu bò ra ban công, nhìn thấy một bóng người lao ra khỏi chung cư ở dưới tầng, hắn có một linh cảm rằng có lẽ Chung Vị Thời sẽ quay đầu lại.

Quả nhiên, thằng nhóc vừa chạy về hướng 301 vừa vẫy tay với hắn.

Cố Lễ Châu phất tay, nở nụ cười.

Quay về phòng, hắn đăng nhập vào Tinh Hà Thế Kỷ nhìn thử, văn án mới đăng lên tối hôm qua đã có hơn 1.5 vạn lượt sưu tầm, dù sao biến mất nhiều năm như vậy, số liệu này đã đạt tới mong đợi của hắn.

Hắn ghi vào bio: "Lâu rồi không gặp".

Chụp ảnh, đăng status Weibo kèm link truyện mới, khu bình luận nổ tung trong nháy mắt.

Một tiếng sau, số lượt sưu tầm tăng hơn 2 vạn.

Những số liệu này chứng tỏ, hắn chưa flop.

Người cũng chú ý tới số liệu như hắn chính là biên tập viên hói đầu.

[Mèo Vồ Chuông Gió]: Xem ra bảo kiếm của tác giả Vạn Lý Chu vẫn chưa già.

[Vạn Lý Chu]:...............

[Vạn Lý Chu]: Tôi xem status trên Qzone của anh, sắp có cháu thứ hai?

[Mèo Vồ Chuông Gió]: Đúng vậy, hê hê, chuẩn bị tiền lì xì đi ha.

[Vạn Lý Chu]: Chúc mừng, không ngờ anh đúng là càng già càng dai.

[Mèo Vồ Chuông Gió]:...............

Hiện thực dạy cho anh ta một bài học: Rảnh rỗi không có gì làm thì cũng đừng chọc ngoáy các tác giả.

Hai ngày trước, Trình Việt nhắn Wechat thông báo cho hắn về show tuyển chọn tài năng, vòng loại sẽ diễn ra vào giữa tháng 7, nếu bây giờ nhận đóng phim thì còn hơn bốn tháng, thời gian hơi eo hẹp.

Có điều hắn biết đây là lần đầu tiên Chung Vị Thời gặp được một cơ hội tốt, nếu lúc này đứng ra phản đối cậu đóng phim, hẳn là bạn nhỏ sẽ khá thất vọng.

Hắn về phòng gửi tin nhắn cho Trình Việt.

[Sắt Vụn Quật Cường]: Bao lâu mới biết được kết quả vòng loại?

[Trình Việt]: Có lẽ là tầm hai tháng, bởi vì chính thức phát sóng vào giữa tháng 10, đến lúc đấy tôi gửi đường link báo danh online cho anh, đừng quên đăng ký đấy.

[Sắt Vụn Quật Cường]: Cảm ơn.

[Trình Việt]: Có gì mà cảm ơn, chúc con trai bảo bối của anh tiền đồ vô lượng nhé.

Cố Lễ Châu cười, nhìn đồng hồ thấy đã qua kha khá thời gian, gửi tin nhắn cho Chung Vị Thời.

- Casting thế nào rồi?

Nửa tiếng mới thấy trả lời, Chung Vị Thời gửi luôn cho hắn một tấm ảnh chụp hợp đồng.

- Bọn họ muốn ký hợp đồng với tôi!!!!!!!!

- Nam chính!!!!!!!!!!!!

Chung Vị Thời không đợi Cố Lễ Châu trả lời, gọi điện thoại lại: "Anh đọc tin nhắn chưa? Bọn họ muốn ký hợp đồng với tôi!! Nam chính! Một vận động viên nhảy cao cực kỳ ngầu!"

Tiếng reo vui của cậu, tiếng tàu điện chạy và tiếng loa thông báo cùng truyền vào tai Cố Lễ Châu, hắn cười nói: "Chúc mừng nhé, tối nay mời cậu ăn cơm, chúng ta cùng ăn mừng."

"Không không không! Tôi mời anh! Tôi mời mọi người ăn cơm!"

Chung Vị Thời mang về nhà hai bản hợp đồng, một bản là hợp đồng thuê diễn viên, còn lại là hợp đồng ký kết với nghệ sĩ.

Nói cách khác, ngoài bộ phim này ra thì Thiên Hồng còn muốn Chung Vị Thời về dưới trướng làm nghệ sĩ.

Lúc nhìn thấy bản hợp đồng thứ hai, Cố Lễ Châu đã đoán được.

"Cậu có định ký với công ty họ không?"

"Tôi không biết nên mới về hỏi ý anh, nghe để tham khảo."

Chung Vị Thời rót một cốc nước.

Ký hợp đồng với công ty điện ảnh truyền hình thì đương nhiên sẽ thành nghệ sĩ thuộc công ty đó, ưu đãi là có ekip chuyên nghiệp hỗ trợ hoạt động, công ty sản xuất phim đương nhiên sẽ chọn gà nhà mình, bất cập ở chỗ là không tự do.

Rất nhiều công ty quản lý không cho phép nghệ sĩ nhận công việc bên ngoài, tất cả phim ảnh quảng cáo kiếm ra tiền đều phải ăn chia phần trăm với công ty.

Tỉ lệ của Thiên Hồng là 50-50.

Ký với Thiên Hồng, Chung Vị Thời không thể tham gia show tài năng, càng không còn cơ hội ký với Thiên Diệu, mà sức cạnh tranh thị trường của Thiên Hồng so với Thiên Diệu thì quả thực là như trứng chọi đá.

Thực lực chênh lệch quá xa.

Cố Lễ Châu nói cho Chung Vị Thời chuyện show tài năng, "Nếu bây giờ cậu ký với Thiên Hồng, lợi là con đường tương lai không còn mịt mờ nữa,, nhưng đồng thời cũng ít đi rất nhiều cơ hội. Chương trình này là do Thiên Diệu và một nền tảng phát sóng video rất nổi tiếng hợp tác sản xuất, đại khái là tháng 7 bắt đầu vòng loại, mục đích là tìm kiếm người mới. Cậu có cần suy nghĩ thêm một chút nữa không?"

"Không cần suy nghĩ."

Cố Lễ Châu sửng sốt.

"Tôi không ký." Chung Vị Thời nở nụ cười, "Anh khuyên tôi nhiều như vậy cũng chỉ đơn giản là hy vọng tôi có thể tiến xa hơn, bằng không bây giờ đã chúc mừng tôi, bảo tôi ký tên rồi. Tôi tin anh."

"Trẻ nhỏ dễ dạy." Cố Lễ Châu cười xoa đầu cậu, "Nhưng mà không phải tin tôi, tin tưởng chính cậu ấy."

Không thể không nói, trong giới giải trí, nhan sắc, thiên phú, nỗ lực đều là điều cơ bản, giống như thế chân vạc vậy. Nếu muốn tiến xa hơn, người đáp ứng được hai trong ba điều kiện sẽ có nhiều cơ hội hơn một chút, người đáp ứng đủ ba điều kiện đã ít lại càng ít, bởi vì may mắn cũng là một điều kiện không thể thiếu.

Đặc biệt là sau khi bước vào thời đại của lưu lượng, nghệ sĩ thế hệ mới mọc lên như nấm sau mưa, có thể kiên trì đến cùng hay không, sự may mắn giữ vai trò rất quan trọng.

Có người có nhan sắc và thực lực nhưng không có duyên người qua đường, liều mạng đến đâu cũng là phí công, ngoại hình đẹp mà nhân phẩm kém thì sớm muộn cũng ngã ngựa.

Vận mệnh của con người thoạt nhìn như thể rất khó đoán, thực ra lại là những mắt xích liên hệ mật thiết với nhau.

Cố Lễ Châu xem đi xem lại hợp đồng thuê diễn viên của Chung Vị Thời, không phát hiện ra lỗ hổng gì.

Đây là một bộ phim chiếu mạng 24 tập, khởi quay vào ngày 6 tháng 3, thời gian quay phim dự tính là 90 ngày.

Cố Lễ Châu thử tính thời gian, lại gọi điện cho Trình Việt.

"Bình thường một bộ phim chiếu mạng đóng máy rồi phải chờ bao lâu mới phát sóng?"

"Không cố định, phải xem là thể loại gì, tốc độ biên tập cắt nối của đội hậu kỳ ra sao, xong xuôi tất cả còn phải đợi xét duyệt, phim đề tài nhạy cảm có khi còn bị cắt chiếu luôn. Tôi từng thấy những ekip chỉ tốn 3 tháng, chậm nhất thì vài năm vẫn chưa được chiếu."

"Chỉ là một bộ phim thần tượng thanh xuân vườn trường, không có nội dung nhạy cảm."

"Vậy thì không vấn đề gì, tốc độ xử lý hậu kỳ cho phim vườn trường cũng rất nhanh, chủ yếu phải xem trình độ của ekip. Sao tự dưng anh lại hỏi chuyện này?" Trình Việt hỏi.

"Con trai chuẩn bị nhận một bộ phim, chuyện này không ảnh hưởng gì tới việc tham gia chương trình chứ?"

Tiếng gọi "con trai" này của Cố Lễ Châu quá trôi chảy, Chung Vị Thời ngồi bên cạnh trợn tròn mắt, dựng ngón giữa vào mặt hắn.

"Vậy phải xem chất lượng phim ra sao, chất lượng tốt độ phổ biến cao, có thể khiến đạo diễn và diễn viên cùng nổi tiếng, nếu chất lượng quá kém thì anh biết hậu quả rồi đấy, nghiêm trọng thì ảnh hưởng tới tương lai của nghệ sĩ. Trước khi ký hợp đồng nên tìm hiểu một chút về nội dung kịch bản, có chỗ nào thắc mắc thì thử bàn bạc với biên kịch xem."

Cố Lễ Châu lên mạng tìm nguyên tác, hai tiếng xem xong, tình tiết chặt chẽ, có thắt có mở, nam nữ chính đều là vận động viên nhảy cao, bầu bạn bên nhau suốt chặng đường mưa gió, một bộ truyện vườn trường ngọt ngào tràn đầy tinh thần nỗ lực.

Điểm trên mạng cao tới 9.2, đánh giá chủ yếu tới từ fan của nữ chính.

Cố Lễ Châu nhìn chằm chằm Chung Vị Thời hồi lâu, cậu ngượng ngùng tránh né ánh mắt, đi ra bật TV, "Anh cứ nhìn tôi làm gì?"

Giá trị nhan sắc này quá đỉnh, cứ nghĩ tới việc sau này thằng nhóc sẽ là người của công chúng, cha già cảm thấy rất chua xót.

"Ăn không?" Chung Vị Thời xiên miếng táo đưa qua cho hắn.

Cố Lễ Châu há miệng cắn, tiếp tục lên mạng tra tư liệu.

Tất cả những bộ phim ảnh dưới trướng Thiên Hồng đều tốn khoảng bảy tám tháng để sản xuất xong rồi phát sóng, chiếu theo tốc độ này thì có lẽ bộ phim mạng của Chung Vị Thời sẽ chiếu dịp cuối năm.

Nếu thời gian vừa lúc, đó sẽ là giai đoạn cao trào của chương trình tuyển chọn tài năng, dù gì cũng sẽ vớt được rất nhiều nhân khí.

Sức ảnh hưởng của công chúng đối với một nghệ sĩ mới quan trọng nhường nào, ngay cả người ngoài nghề như Cố Lễ Châu cũng hiểu, nếu nhân khí của bộ phim này tăng lên thì coi như đã giúp hắn một tay.

Chỉ mong vận mệnh độ Chung Vị Thời.

Chung Vị Thời quay người lại hỏi: "Anh nói, nếu tôi không ký với công ty họ, họ còn để tôi quay phim không?"

"Chắc là có chứ, không thì cậu gọi điện thoại cho Tạ Quân, tôi nói giúp cho."

"Anh muốn nói gì thế?"

Cố Lễ Châu hất cằm, "Cậu gọi đi, mở loa ngoài."

Liên quan đến tiền đồ của con trai, Cố Lễ Châu đã tra xét tư liệu về Thiên Hồng sạch sẽ từ trong ra ngoài, công ty này phụ trách đầu tư và sản xuất phim ảnh, nghệ sĩ ký hợp đồng với những công ty mới thành lập này chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Năm trước, một đôi nam nữ diễn viên nổi lên nhờ phim cổ trang cũng ký kết hợp đồng với một công ty quản lý khác.

Có kinh nghiệm của người đi trước, cộng thêm hiểu biết của một tác giả, hắn khá tự tin với cuộc điện thoại này.

Tất cả tác giả đều hy vọng tác phẩm của mình sẽ xuất hiện trước mắt người xem với trạng thái tốt nhất, bằng không Tạ Quân đã chẳng tự mình ra trận, tham gia vào quá trình sản xuất phim.

Một tháng trước khi khởi quay mà cô vẫn còn chọn vai chính, Cố Lễ Châu đoán, khả năng cao tình huống là: Cô đã đã chọn được người ưng ý, nhưng vẫn không giống lắm với nam chính lý tưởng của cô nên tạm thời cho vào hàng chờ, nếu gặp được người thích hợp hơn thì sẽ cân nhắc một trong hai.

Nếu diễn viên đã được chọn kia tình nguyện ký hợp đồng với công ty quản lý đứng tên cô, Tạ Quân sẽ so sánh giá trị của người đó và Chung Vị Thời, vì thế hắn ra một cái giá thấp để thuyết phục.

Hắn giảm mức thù lao của diễn viên trên hợp đồng.

Hai tay Chung Vị Thời ôm ngực, lòng đau như cắt.

Quả nhiên, sau một hồi thảo luận, Tạ Quân trả lời rất rõ ràng: "Tôi sẽ làm lại một bản hợp đồng mới rồi gửi vào mail cho anh, nếu không còn vấn đề gì thì ngày mai đến công ty tôi ký hợp đồng đi."

"Phần tiền bị trừ kia tôi sẽ trợ giúp cậu, coi như tiền ăn tiền ở." Cố Lễ Châu nói.

"Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Anh là phú nhị đại à?"

"Không, bố tôi là giáo sư đại học, mẹ tôi thì cậu cũng gặp rồi đấy, bởi vì quá ngốc nên làm ăn toàn không lỗ thì bị lừa. Tôi có tiền vì tôi thông minh."

".........."

"Không tin?"

"Vậy anh nói xem anh gây dựng sự nghiệp như thế nào?"

Cố Lễ Châu xoa cằm, "Tôi nói rồi đấy thôi, Vạn Lý Chu chính là tôi, tôi chính là Vạn Lý Chu."

"Xì, lại nữa." Chung Vị Thời không hề tin.

Cố Lễ Châu nhướn mày, "Tôi hỏi cậu, nếu phải chọn một trong hai người giữa tôi và Vạn Lý Chu làm bạn cùng nhà, cậu chọn ai?"

"Ừm.........." Mắt Chung Vị Thời đảo quanh, chìm vào suy tư.

"Cậu do dự rồi."

"Hả?"

"Cậu thích anh ta hơn chứ gì? Hừ, tình cảm bao nhiêu lâu cũng không sánh bằng một tác giả chưa từng gặp mặt."

Chung Vị Thời đột nhiên khôn ra, chỉ vào hắn, "Anh vừa nói hai người là một mà? Vì sao còn bắt tôi chọn?"

"........"

Thôi vậy.

Sao phải ghen tuông với chính mình.

"Tôi nghe nói làm game kiếm nhiều tiền lắm, không làm thì thôi, làm một lần đủ ăn ba năm, anh làm một game xong nghỉ ba năm à?" Chung Vị Thời hỏi.

"Đâu chỉ ba năm, đủ cho cậu ăn cả đời." Cố Lễ Châu thản nhiên đáp.

Chung Vị Thời rất hứng thú, "Làm game khó không? Tôi thấy Cường Tử còn live stream game ấy, cũng kiếm được kha khá."

"Không khó." Chung Vị Thời liếc mắt nhìn cậu, "Nhưng chỉ số IQ của cậu không được."

Chung Vị Thời đập bàn, thở hổn hển nói: "Tôi chọn ở chung với Vạn Lý Chu!"

"........."

Từ lúc Cố Lễ Châu chuyển tới 301, chất lượng sinh hoạt của Chung Vị Thời nâng cao rõ rệt, đầu tiên là tiền nhà giảm một nửa, tiền điện nước miễn toàn bộ, tiếp theo là cậu không cần câu trộm wifi nữa, đồ dùng hằng ngày cũng là do Cố Lễ Châu phụ trách bỏ tiền mua― Chủ yếu là vì hắn không muốn dùng đồ chất lượng kém và đồ nhái.

Thư Giai Giai trong phòng tắm biến thành dung dịch rửa tay khử trùng hương trái cây, Ánh Nắng Xanh biến thành Ánh Trăng Xanh, kem Cornetto quá hạn trong tủ lạnh thay bằng đủ loại thịt tươi ngon.

Mỗi ngày Chung Vị Thời mở tủ lạnh ra, nhìn thấy hoa quả đồ ăn đồ uống xếp thành núi thì cảm thấy còn sống thật là tốt.

Cậu còn bớt thời gian đi mua điện thoại mới.

Cố Lễ Châu đi siêu thị về, nhìn thấy cậu đang ngồi tải app.

"Ô, điện thoại mới đấy à?"

"Ừm." Chung Vị Thời mỹ mãn gật đầu, "Lần sau có đài hoặc di động cũ thì giữ lại cho tôi, đổi lấy cái chậu rửa mặt inox cũng tốt."

".........Được rồi." Cố Lễ Châu nâng túi đồ trong tay, "Tôi mua dâu tây, cậu muốn ăn không?"

"Có, tôi không kén ăn." Chung Vị Thời không ngẩng đầu lên.

"Vậy cậu đi rửa đi." Cố Lễ Châu đặt túi lên bàn.

Chung Vị Thời bĩu môi.

Có tiền là cha là mẹ.

Cố Lễ Châu cười, cầm điện thoại của cậu nhìn thử, vừa đăng nhập vào Weibo.

Hơn mười nghìn status, tất cả đều là "ha ha ha ha ha ha ha ha"........

Ngoài một số tài khoản người nổi tiếng, cho tới giờ hắn chưa từng thấy Weibo của người nào có hơn mười nghìn status......

Cố Lễ Châu lấy di động của mình ra tìm ID Weibo của Chung Vị Thời, lặng lẽ bấm follow.

Đầu ngón tay bất cẩn chạm vào mục tin nhắn riêng, lúc này mới phát hiện ra thằng nhỏ từng nhắn tin cho hắn.

Thời gian là từ năm kia.

[- Vị Thời ws -]: Cố lên nhé (๑•̀ㅂ•́)و✧, tôi sẽ mãi chờ bộ tiếp theo của anh!

Cố Lễ Châu cười.

Năm phút sau.

Hai người ngồi trên sofa vừa ăn dâu tây vừa xem phim.

Chung Vị Thời đột nhiên "đậu má" một tiếng, bật dậy khỏi sofa, giậm chân thét chói tai: "A a a a a a a a a a――"

Cố Lễ Châu nín cười, bình tĩnh thản nhiên hỏi: "Sao thế?"

"Vạn Vạn Vạn Vạn Vạn Vạn――" Chung Vị Thời nắm chặt điện thoại, nóng ruột đến độ xoắn cả lưỡi, "Vạn Lý Chu trả lời tôi! Anh ấy nhắn tin trả lời tôi!!!! Má của con ơi!"

Cậu ra sức dụi mắt, xác nhận mình không bị viễn thị, lại chạy vòng quay sofa thét lên, "Vạn Lý Chu viết truyện mới! Má ơi! Sao hôm nay tôi mới thấy! Tôi đúng là fan không đủ tư cách!"

Cậu sưu tầm, chia sẻ, đề cử truyện, sau đó lại ôm di động lăn lộn trên sofa, "Anh ấy trả lời tôi! Thế mà lại trả lời tôi! Anh ấy cũng xem tin nhắn! Anh nói xem, đây có phải là duyên phận không?"

"Nghiệt duyên đi."

Chung Vị Thời thấy hắn có vẻ thiếu hứng thú, ấn đầu hắn xuống, "Anh nhìn đi! Anh ấy trả lời tin nhắn của tôi!"

"Có hai chữ cảm ơn thôi mà phấn khích ghê thế."

"Anh không hiểu đâu! Anh ấy là nam thần của tôi, nam thần anh hiểu không? Bỏ đi, nói anh cũng đâu có hiểu." Chung Vị Thời hớn hở chụp màn hình tin nhắn khoe khắp các mạng xã hội.

Nhưng mà, giây tiếp theo, chỉ vì một quả dâu tây, cậu đã ra tay đánh đập tàn nhẫn nam thần của lòng cậu.

"Cố Lễ Châu đcm anh có buông ra không thì bảo! Tôi lấy quả này trước!" Cậu túm chặt lấy tóc Cố Lễ Châu.

Cố Lễ Châu vươn lưỡi ra liếm rồi trả lại, "Còn muốn không?"

"Anh tởm thật sự luôn, nam thần của tôi sẽ không bao giờ như thế này."

"Cố Lễ Châu không nhịn được cười, "Cậu thú vị đấy."

―――――

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi, Cố Lễ Châu, một khi điên lên sẽ ghen với cả chính mình.