Tư Mã Nhuệ có chút khó xử. Đối với hắn, nữ nhân này dường như có chút ấn tượng lại như không có ấn tượng gì. Chỉ là nhắc đến tên người này liền khiến cho hắn cảm thấy chán ghét. Thoạt nhìn bộ dáng nàng cũng không tệ, nhìn qua ánh mắt cũng thấy được nàng là người đoan trang nhưng thân thể nàng thật mỹ lệ thướt tha, khó trách trước đây nàng dụ hoặc hắn đã không thể chống cự.

Đến chỗ ở mới, ngay cả tên cũng không có, cửa lớn tuy có cánh cửa nhưng cũng chẳng có bảng hiệu gì. Mộ Dung Phong trong lòng đang khổ sở, tuyệt vọng cái gì cũng chẳng màng đến.

“Xuân Liễu, ngươi khóc gì chứ?” Đến lúc này Mộ Dung Phong còn có thể gượng cười với Xuân Liễu, “Ta là tội thần chi nữ, đãi ngộ như thế cũng đúng thôi. Hơn nữa, Tư Mã Nhuệ cũng từng nói ta sẽ không liên lụy tới ngươi. Sớm biết như thế trước đây đã gả ngươi sang Ô Mông quốc đỡ cho ngươi phải đi theo ta chịu nhiều ủy khuất. Hoặc là sớm tìm cho ngươi một phu quân tốt gả ngươi ra cửa.”

“Tiểu thư.” Xuân Liễu mắt lệ chan hòa.

“Đừng khóc nữa. Chúng ta tạm thời cứ ở lại nơi này, dù sao cũng cần phải thu xếp một chút. Không biết hoàng thúc hiện đang ở nơi nào, có lẽ người có thể giúp ta. Còn nữa, ngươi có biết Tư Mã Cường sao rồi không? Ta nghe nói hắn tự sát nhưng rất may đã kịp thời phát hiện được thái y cứu chữa?” Mộ Dung Phong cố ý nói lảng sang vấn đề khác, đứng dậy đánh giá chung quanh, tự nhủ thầm: “Bạch Mẫn, là tự ngươi gây họa. Còn làm ra vẻ không muốn cưới Đoạn Chi Sơn mà tìm về nơi này giờ còn có thể trách ai.”

“Hình như đã được cứu nhưng vì thương thế quá nặng nên còn phải tĩnh dưỡng một thời gian.”

Mộ Dung Phong nhỏ giọng kinh hô một tiếng, tránh né con chuột trên mặt đất nói tiếp: “Hy vọng còn có cơ hội cảm tạ hắn. Nếu không phải lúc ấy hắn thay ta đỡ thanh xà gỗ kia thì giờ người nằm trên giường chính là ta. Xuân Liễu ngươi đừng khóc nữa. Ngươi còn khóc ta sẽ khóc theo ngươi, như vậy không phải rất thảm sao? Ngươi có mang theo đá lửa không?”

“Có mang theo nhưng rất ít. Đức công công nói Tứ thái tử phân phó chỉ cho chúng ta mang theo ít quần áo tùy thân ngoài ra không được đem bất kỳ cái gì ra ngoài.” Xuân Liễu uể oải đáp.

“Tốt, trước mắt chúng ta đốt lửa lên đã. Ta thấy đình viện này cùng những nơi khác có chỗ bất đồng. Cả đình viện toàn những khối đá lớn, hầu như chẳng có cây cối gì. Tuy nhiên, nơi này nhiều cỏ khô lại nhiều chuột, không tốt chút nào. Đốt lửa lên, dọn dẹp sạch sẽ, mang hết cỏ khô thiêu rụi. Lát nữa hẵng vào cũng không muộn, như vậy còn có thể làm chút chuyện.” Mộ Dung Phong cười mỉm cố giấu đi nét u uẩn trên mặt. Giờ đây nàng chỉ có thể liều mạng khiến mình không nghĩ đến Tư Mã Nhuệ thêm nữa.

“Vâng.” Xuân Liễu đáp lời, nhanh chóng châm lửa.

Vì thời tiết ẩm ướt cộng với lửa nhỏ lại có mưa phùn nên sẽ không lo xảy ra hỏa hoạn.

Nhưng cả buổi chiều cũng chỉ nhóm được chút lửa leo lét thế này. Mộ Dung Phong lẳng lặng đứng đó nước mắt lặng lẽ tuôn xuống.

“Phong nhi!” Có người từ phía sau nhẹ nhàng kêu.

“Hoàng thúc.” Mộ Dung Phong không kịp lau đi nước mắt quay đầu nhìn thấy Tư Mã Minh Lãng. Ủy khuất trong lòng đột nhiên ào tới, nàng không giữ nổi vẻ mặt kiên cường như trước mặt Xuân Liễu nữa nhào vào lòng Tư Mã Minh Lãng khóc òa lên, “Hoàng thúc, Tư Mã Nhuệ sao lại nói con muốn dụ hoặc hắn, còn nói gì mà vì con là nữ nhi của Mộ Dung Thanh Lương mà không chịu thừa nhận quãng thời gian ân ái trước đây?”

Tư Mã Minh Lãng cố nuốt xuống giọt lệ chực trào nơi khóe mắt. Có một số việc hắn không thể nói ra. Chuyện mẫu hậu đã quyết định hắn cũng nghe Hoàng hậu nói qua. Bởi vì hắn là người biết rõ sự tình giữa Tư Mã Nhuệ và Mộ Dung Phong, nếu hắn làm trung gian giải thích chỉ sợ sẽ một tay hủy hoại kế hoạch mẫu hậu đã nhọc tâm an bài. Chính vì vậy mẫu hậu đã nhờ tẩu tử nói rõ tình hình Tư Mã Nhuệ với hắn, rằng Tư Mã Nhuệ đã uống phải thứ thuốc khiến hắn quên mất Mộ Dung Phong.

Mẫu hậu là nữ nhân đã từng kinh qua trăm trận nơi hậu cung, nếu người nói cho hắn biết có nghĩa người đang lo lắng hắn sẽ đứng giữa phân giải chuyện này. Bà nói với Tư Mã Minh Lãng, “Nếu con đứng ra giải thích, ai gia lập tức sẽ lấy mạng Mộ Dung Phong. Ai gia không cần sinh mệnh của nàng. Nàng cũng chỉ còn cách rời xa Tư Mã Nhuệ. Nếu nàng cố ý muốn làm Tư Mã Nhuệ yêu nàng lần nữa, nàng cũng chỉ còn một con đường chết!”

Cho nên hắn càng không thể nói.

Ôm thân thể run rẩy của Mộ Dung Phong trong lòng, tim Tư Mã Minh Lãng đau như dao cắt. Biết rằng Tư Mã Nhuệ không phải cố ý, mà do mẫu hậu an bài làm cho hắn uống phải thuốc khiến hắn quên đi Mộ Dung Phong, nhưng nay quả thật hắn không còn yêu Mộ Dung Phong nữa. Hắn còn cho rằng người mình thích là Mạnh Uyển Lộ, mà nữ nhân dụ hoặc hắn là Mộ Dung Phong, rằng Mộ Dung Phong là nữ nhân Mộ Dung Thanh Lương cố ý an bài bên cạnh hắn để âm mưu chiếm ngôi hoàng đế.

Tư Mã Nhuệ không cố ý nhưng hắn đã quên mất hắn cùng Mộ Dung Phong đã trải qua chuyện tình thế nào. Hắn cũng không nhớ hắn sao lại lấy nàng, sao lại yêu nàng. Hắn chỉ biết người hắn muốn cưới về là Mộ Dung Tuyết, nhưng Mộ Dung Thanh Lương lại an bài cho Mộ Dung Tuyết ra mặt câu dẫn Hoàng thượng, còn tam nữ nhi của ông ta dụ hoặc hắn, bắt hắn đi vào khuôn khổ.

Mẫu hậu một lòng suy tính vì Đại Hưng vốn là có ý tốt. Thương tổn tới Mộ Dung Phong kỳ thực mẫu hậu cũng không vui vẻ gì nhưng cũng là chuyện chẳng đặng đừng. Nếu Tư Mã Nhuệ vẫn nhớ Mộ Dung Phong, hắn tuyệt đối không chịu làm Hoàng đế, sẽ không chịu làm người mà từ trước tới nay hắn tối kỵ không muốn làm. Hắn hy vọng có thể cùng Mộ Dung Phong phỉ chí giang hồ sống nhàn tản qua ngày. Hắn thậm chí còn có kế hoạch mang Mộ Dung Phong rời khỏi hoàng cung. Hơn nữa, Tư Mã Nhuệ lên làm Hoàng đế, Mộ Dung Phong là tội thần chi nữ tuyệt đối không thể lên làm Hoàng hậu. Nếu Tư Mã Nhuệ không quên được Mộ Dung Phong chỉ sợ ngoài Mộ Dung Phong hắn sẽ không chấp nhận bất kỳ ai khác làm Hoàng hậu của hắn.

Mẫu hậu dặn hắn, “Mộ Dung Phong kia nay chỉ có thể tự sinh tự diệt, nếu con coi nàng là bằng hữu tuyệt đối không thể để nàng tiếp cận Tư Mã Nhuệ.”

“Đừng khóc, Nhuệ nhi không nghe lời ta sẽ giáo huấn hắn một trận,” Tư Mã Minh Lãng chỉ có thể “giả dối” an ủi, “Con ở đây tốt không?”

Mộ Dung Phong ngừng khóc, nàng nghe giọng nói của Tư Mã Minh Lãng thập phần xa lạ. Hiện tại có lẽ nàng quá mẫn cảm rồi, nhưng mà trực giác của nữ nhân không phải luôn rất chính xác sao? Nàng nghiêng người rời đi, thản nhiên cười nói, “Là Mộ Dung Phong không tốt, đã để hoàng thúc chê cười rồi.”

Phản ứng Mộ Dung Phong bình tĩnh đến thế làm Tư Mã Minh Lãng thấy xấu hổ. Nàng là một nữ tử thông minh, trước mặt nàng làm chuyện dối trá nàng há lại không phát hiện ra? Nhưng đồng thời phản ứng của nàng như thế cũng khiến Tư Mã Minh Lãng thấy nhộn nhạo khó chịu, nhất thời không biết nói gì cho phải.

“Mộ Dung Phong thấy nơi này nhiều cỏ khô lại nhiều chuột, sắp xếp có chút không ổn thỏa. Sau này không phải sẽ phải sống ở nơi này luôn sao?” Mộ Dung Phong nhích xa ra một chút, dịu dàng lễ phép đáp, trong giọng lại có chút thản nhiên bất đồng, “Cho nên mới sai Xuân Liễu nhóm lửa đốt chỗ cỏ khô này đi rồi mới thu dọn lại. Nhưng lửa thế này lại thiêu mất cả một buổi chiều. Cũng may nơi này hẻo lánh nếu không lại gây chuyện thị phi rồi.”

“Phong nhi.” Tư Mã Minh Lãng dợm muốn nói gì, nhưng tên nàng vừa thoát khỏi đầu lưỡi lại không biết nên nói gì tiếp.

“Vừa đốt một chút đã thoáng đãng lên không ít,” Mộ Dung Phong nói xong chậm rãi bước vào đại môn, đốt xong quả thật đã trống trải đi nhiều, “Chỉ cần thu dọn lại một chút là sẽ tốt cả thôi.”

Tư Mã Minh Lãng cũng dời gót theo sau.