Tư Mã Nhuệ không nói gì chỉ xoay người bước đi. Trong lòng cảm thấy thật rối rắm. Tổ mẫu làm sao vậy? Sao đột nhiên lại không chịu nói lý lẽ gì lại còn muốn ép hắn kế vị? Hơn nữa còn bắt hắn phải rời xa Mộ Dung Phong? Cứ như đột nhiên tổ mẫu biến thành người khác vậy.

Nhìn Tư Mã Nhuệ rời đi, Thái hậu cũng chỉ có thể lặng lẽ thở dài. Bà cũng không muốn như vậy nhưng có thể làm khác đi sao? Chuyện đã thành ra thế này rồi, Mộ Dung Thanh Lương trong thọ yến của bà đã gây ra chuyện tày đình dẫn đến hậu quả đáng sợ nhường này.

Tuy rằng chuyện cũng đã trôi qua vài ngày.

Toàn bộ Tường Phúc cung như một bãi chiến trường. Hoàng thượng trọng thương vẫn chưa thể rời giường. Rất nhiều phi tần cùng nô tài đã chết. Mộ Dung Tuyết cùng Xuân Đào cũng đã không còn trên đời nữa. Mộ Dung Thiên bị thương nặng, Tư Mã Triết bị truất ngôi Thái tử đang bị giam lỏng trong Tư Quá Uyển. Tư Mã Cường thương tích nghiêm trọng lại đang hôn mê, Lưu thị đã treo cổ tự vẫn. Tam thái tử cùng Tam thái tử phi cũng thụ thương đang tịnh dưỡng ở phủ Tam thái tử.

Người duy nhất có thể kế thừa ngôi vị lúc này là Tư Mã Nhuệ, hắn lại cố tình không đáp ứng.

Mộ Dung Thanh Lương sớ m đã sum họp với ái thê dưới cửu tuyền, chỉ có hắn là được yên nghỉ. Mộ Dung vương phủ bị niêm phong, tất cả những người trong phủ bị sung quân hoặc đày đi làm nô lệ, chỉ còn mình Xuân Liễu theo hầu bên Mộ Dung Phong còn ở lại Hợp Ý Uyển.

Những người khác, bà thực sự không có tâm trạng để nghĩ tới.

«Hoàng hậu, lời nói của Nhuệ nhi đã chỉ cho ta biện pháp. Con lập tức sai người đưa Lệ phi đến đây. Ta có chuyện muốn bàn bạc với nàng.» Thái hậu nói với Hoàng hậu trước mặt, «Nay chỉ còn một cách duy nhất là dùng dược của Lệ phi làm cho Nhuệ nhi quên đi Mộ Dung Phong, khiến cho hắn cam tâm tình nguyện lên làm Hoàng thượng. Nha đầu Mạnh Uyển Lộ kia tuy không được yêu thích bằng Mộ Dung Phong nhưng dù sao cũng là người Mạnh phủ, so ra thì cùng với Hoàng tộc cũng có chút quan hệ. Nó đối với Nhuệ nhi lại si tâm như vậy. Nếu như Nhuệ nhi quên đi Mộ Dung Phong, nói không chừng còn có thể thích nha đầu Mạnh Uyển Lộ kia, cũng coi như là giúp nối một mảnh duyên phận.»

Hoàng hậu khẽ đắn đo nhẹ giọng nói: «Mẫu hậu, kỳ thật Nhuệ nhi nói cũng rất có đạo lý. Sự tình là do một tay Mộ Dung Thanh Lương tạo nên, Phong nhi cũng đâu có liên can gì? Phong nhi vốn chỉ là một tiểu cô nương đơn thuần lương thiện, bình thường đối với chúng ta rất ngoan ngoãn hiếu kính. Dù là có chuyện gì chúng ta cũng không nên đối đãi với nó như thế!»

Thái hậu thở dài: «Ta nào muốn đối xử như thế với nó, nhưng nó là nữ nhi của tội thần, làm sao có thể tiếp tục làm phi tử của Nhuệ nhi. Nhuệ nhi lên làm Hoàng thượng, nó càng không thích hợp ngồi lên ngôi Hoàng hậu. Nay chỉ còn cách duy nhất là dùng dược của Lệ phi làm cho Nhuệ nhi quên Mộ Dung Phong đi. Lừa hắn uống thuốc xong chúng ta cũng không cần giết Mộ Dung Phong nữa. Nhuệ nhi là đứa nhỏ cố chấp. Nếu hắn không biết tới Mộ Dung Phong tự nhiên sẽ không lại thích nàng. Nói không chừng hắn còn thích Mạnh Uyển Lộ. Không phải nha đầu kia từng nói nếu không phải Nhuệ nhi gặp Mộ Dung Phong trước thì chưa chắc người Nhuệ nhi thích bây giờ là Mộ Dung Phong sao?»

Hoàng hậu khẽ thở dài, trong lòng có chút ý nghĩ chua xót, nghĩ đến đoạn thời gian Mộ Dung Phong mất tích kia, lại nghĩ đến chuyện của con mình. Nếu như hắn mất đi trí nhớ, Mộ Dung Phong làm sao đối mặt được với người đã quên mất mình được? Càng nghĩ càng thấy không đành lòng.

Thái hậu làm sao vậy? Hôn mê tỉnh lại liền trở nên lạnh lùng nghiêm khắc như thế? Vừa tỉnh dậy đã sai người truyền Tư Mã Nhuệ đến ép hắn kế vị?

Không biết nói thế nào nhưng chung quy vẫn thấy có chỗ nào đó không ổn.

Nghĩ vậy nhưng bà vẫn theo lệnh Thái hậu phái người mang Lệ phi tới.

Lệ phi quỳ trên mặt đất. Ngày đó nàng cũng bị thương nhẹ bất quá không trở ngại gì. Đứa nhỏ Xuân Đào sinh ra cũng vạn hạnh, nàng cố ý ở lại chiếu cố cho nó, chờ ca ca trở về Ô Mông quốc thì gửi nó theo, có thể cho tiểu sinh mệnh này một con đường sống. Con bé là một tiểu oa nhi rất đáng yêu, không giống Xuân Đào lắm, có lẽ là giống với phụ thân nó hơn.

«Lệ phi, hôm nay ta tìm ngươi là có việc tối quan trọng muốn nhờ ngươi giúp đỡ. Cũng giống như lần trước, chỉ cần ngươi đáp ứng ta, ta sẽ không gây khó dễ gì cho đám người Ô Mông quốc. Nếu không ta sẽ khiến cho bọn họ chịu khổ một phen.» Thái hậu thẳng thắn tỏ rõ ý đồ, «Ta muốn ngươi đưa cho ta loại dược có thể khiến Tư Mã Nhuệ quên mất Mộ Dung Phong. Ta muốn Tư Mã Nhuệ lên ngôi Hoàng thượng Đại Hưng vương triều nhưng Mộ Dung Phong là nữ nhi của tội thần, có thể tha cho nàng một con đường sống nhưng không thể để cho nàng trở thành Hoàng hậu của Đại Hưng!»

Lệ phi sửng sốt không nói nên lời. Chẳng phải trước đây Thái hậu vẫn nhất mực sủng ái Mộ Dung Phong sao? Sao bây giờ lại thành ra thế này?

«Ngươi không cần hoài nghi lời nói của ta. Ca ca ngươi hiện còn lưu lại Đại Hưng vương triều, nếu ngươi đáp ứng ta, ta sẽ thả ca ca ngươi về Ô Mông quốc giúp hắn kế thừa vương vị. Nếu không ngôi vị Hoàng đế Ô Mông quốc cũng chỉ có thể để cậu ngươi làm thôi.» Thái hậu lạnh lùng nói, «Cũng không cần ngươi thương hại Mộ Dung Phong. Ta cũng thích nàng nhưng quốc sự trong tay không thể chậm trễ. Việc này cũng chỉ là bất đắc dĩ, nếu Tư Mã Nhuệ không thể buông tay Mộ Dung Phong thì không thể trở thành một Hoàng đế tốt được. Vì tiền đồ của Đại Hưng vương triều ta cũng chỉ có thể làm thế. Hơn nữa, nếu Tư Mã Nhuệ có thể quên Mộ Dung Phong ta cũng không cần ban cho nàng cái chết, nàng có thể còn đường sống, thậm chí còn có thể ở lại hoàng cung. Đến lúc mọi chuyện phai nhạt đi, còn có thể để Tư Mã Nhuệ sắc phong nàng làm quý nhân nhưng tuyệt đối không thể để nàng ngồi trên ngai Hoàng hậu.»

«Ý người là dùng trí nhớ của Tư Mã Nhuệ đổi lấy một mạng cho Mộ Dung Phong sao?» Lệ phi ngẩng cao đầu đường hoàng hỏi Thái hậu, «Việc này đối với hai người bọn họ mà nói có khác gì phải chịu tội chết đâu. Nếu Tư Mã Nhuệ quên mất Mộ Dung Phong, hắn bất quá cũng chỉ là một cái xác không hồn. Ngược lại khiến cho Mộ Dung Phong phải đối mặt với một Tư Mã Nhuệ đã mất đi trí nhớ còn không bằng ban cho nàng cái chết.»

« Đó không phải là chuyện ngươi cần quan tâm,» Thái hậu lạnh lùng cắt ngang, «Ngươi chỉ cần cân nhắc việc ngươi muốn ca ca ngươi bình an trở về Ô Mông quốc làm Hoàng đế hay muốn hắn vĩnh viễn không thể quay về!»

«Được rồi, ta cũng không cần nghĩ nhiều làm gì nữa. Ta đương nhiên hy vọng huynh trưởng của ta có thể đường hoàng trở về Ô Mông quốc làm Hoàng đế. Nếu vậy ta sẽ cho người dược. Nhưng mà ta nói trước, nếu khiến cho Tư Mã Nhuệ quên đi Mộ Dung Phong thì chính là các người đã hại cả hai người bọn họ. Nếu Tư Mã Nhuệ không thể nhớ ra Mộ Dung Phong mà yêu thương nữ nhân khác, Mộ Dung Phong tuyệt đối sẽ không còn đường sống. Đến lúc đó hãy đáp ứng ta trước khi Mộ Dung Phong phát hiện ra, trước khi nàng lâm vào tuyệt vọng hãy ban cho nàng cái chết. Dù sao đối với nàng khi Tư Mã Nhuệ không còn nhớ nàng nữa thì sống chết cũng không còn ý nghĩa nữa rồi. Chỉ cần các người có thể hàng đêm an giấc, cảm thấy việc mình đã hại chết nữ tử điềm tĩnh thuần khiết kia không có gì sai trái là được.» Lệ phi lạnh lùng nói một hơi.

Thái hậu sửng sốt một chút, tiện đà hờ hững đáp: «Nếu đã vậy thì ban cho cả hai người chúng nó loại dược này đi. Như vậy sẽ không ai phải chịu thống khổ nữa rồi.»