“Bạch Mẫn, nghe tớ một câu, Tư Mã Nhuệ kia cùng Mạnh Uyển Lộ, là những người cùng cậu không có quan hệ, bọn họ có thế giới của chính bọn họ, ngay cả cậu không muốn buông, cũng không có cách lại trở về. Hiện tại cậu có Đoạn Chi Sơn, tớ xem hắn là thật sự thích cậu, quý trọng thật tốt đi, có thể có người đàn ông nguyện ý vì cậu nấu cơm, cho cậu vui vẻ, ở hiện tại, thật sự là rất trân quý, cậu tuy rằng mất đi Tư Mã Nhuệ trong lòng, nhưng chiếm được một Đoạn Chi Sơn trong hiện thực, không bằng, cậu liền đem hắn trở thành Tư Mã Nhuệ kiếp này để yêu thật nhiều đi, nếu Tư Mã Nhuệ biết, nguyện vọng duy nhất của hắn nhất định là, cũng nhất định chỉ có thể là, hy vọng cậu có thể có cuộc sống hạnh phúc, cậu vui vẻ hắn liền vui vẻ, cậu hạnh phúc hắn liền hạnh phúc.” Đổng Vi Vi nhìn Bạch Mẫn, thật sự nói.

Phải không? Nàng từ tận trong đáy lòng hy vọng Tư Mã Nhuệ hạnh phúc sao?

Đúng vậy, nàng từ tận trong lòng hy vọng Tư Mã Nhuệ hạnh phúc, nhưng nàng lại hy vọng, hạnh phúc này là nàng cho hắn, mà không phải nữ nhân khác ngoài nàng.

Đây chắc là ích kỷ đi, nàng thầm nghĩ một mình một người có được Tư Mã Nhuệ, chẳng lẽ Tư Mã Nhuệ hy vọng nàng gả cho Đoạn Chi Sơn sao? Làm ột nam nhân khác cho nàng hạnh phúc sao? Nàng không biết, nhưng nàng biết, nàng không hy vọng là nữ nhân khác cho Tư Mã Nhuệ hạnh phúc, nếu có khả năng, nàng nguyện ý buông tha cho sinh mệnh trở về bồi hắn, chỉ cần chính mình còn sống một khắc, liền cho hắn một khắc hạnh phúc.

“Đoạn Chi Sơn đêm nay cầu hôn với tớ.” Bạch Mẫn thản nhiên nói.

“Tốt! Đáp ứng đi nha, không đáp ứng chính là đứa ngốc.” Đổng Vi Vi cười nói, “Chuyện tốt như vậy, thật sự là từ trên trời rơi xuống, ha ha, tớ rất thay cậu cao hứng, mau mau từ trong ảo giác tỉnh lại đi, chạy nhanh cùng tiểu tử Đoạn Chi Sơn này cùng nhau sống thật tốt đi.”

Bạch Mẫn lẳng lặng nhìn Đổng Vi Vi, hơn nửa ngày không nói gì, trong lòng lại đau, Tư Mã Nhuệ cùng Đại Hưng vương triều giống như là một giấc mộng đẹp, ở trước mắt thế nhưng đã không còn dấu vết gì, đột nhiên tan thành mây khói, chỉ để lại một lòng bất lực cùng bi ai.

“Được rồi, nếu trong vòng 3 ngày, hình ảnh Tư Mã Nhuệ không có xuất hiện, tớ đáp ứng gả cho Đoạn Chi Sơn, có lẽ theo như lời cậu nói, tớ chỉ là một người lầm nhập vào cái thời không kia, chính là một người xâm nhập vào giữa Tư Mã Nhuệ cùng Mạnh Uyển Lộ.” Bạch Mẫn thở dài ra một hơi, hạ quyết tâm nói.

Đổng Vi Vi trong lòng nhỏ giọng cầu nguyện: Phiền toái chư thần hỗ trợ, làm cho Tư Mã Nhuệ từ nay về sau từ sinh mệnh Bạch Mẫn biến mất đi, không bao giờ lại xuất hiện nữa!

Ba ngày, suốt ba ngày, ba cái hai mươi tư giờ, ba cái ban ngày cùng đêm tối, cái gì cũng không phát sinh, không nhìn thấy Tư Mã Nhuệ, không có phủ Tứ thái tử, không có Đại Hưng vương triều, giống như hết thảy thật sự chính là mộng, thậm chí ở trong lòng Bạch Mẫn, dấu vết bi ai cũng trở nên chẳng phải chân thật. Chỉ có Đoạn Chi Sơn mỗi ngày cùng nàng, cùng nàng chuẩn bị chuyện đính hôn.

Đổng Vi Vi nhiệt tâm khấn trước khấn sau, thật sự là cảm tạ ông trời, đa tạ người kia, nếu không phải người kia ra chủ ý, nàng thật đúng là không biết phải như thế nào giúp Bạch Mẫn né qua Đại Hưng vương triều mà nàng lầm nhập kia, người kia không phải là bán tiên, nhưng lại xem như một cái 80% bán tiên.

Một đạo bùa hộ mệnh mới kia lặng lẽ hóa thành bụi, bỏ vào trong cà phê mời Bạch Mẫn uống, nàng không biết, uống xuống.

Lão nam nhân gầy kia nói, “Đây là biện pháp duy nhất có thể giúp nàng, nàng nhất định gặp được một người buông tha tánh mạng cũng muốn yêu, nàng là bị một loại cảm tình mong mỏi dẫn dắt, đến cái thời không xa lạ kia, bám ở trên người một người kia, cô nói người kia là nàng cũng tốt, không phải nàng cũng được, linh hồn của nàng cùng thân thể người kia dung hợp cùng một chỗ, thành một cái sinh mệnh hoàn toàn mới, sáng lạn mê người, có một người yêu nàng. Người này ở sinh mệnh của nàng để lại dấu vết xóa không đi được, nếu không bỏ xuống được, chung quy có một ngày nàng phải đi trở về, trừ phi nàng quên, cũng chính là cái gọi là lại mất trí nhớ, không nhớ rõ lần ngoài ý muốn này của chính mình, thì có thể ở lại.”

Vì hạnh phúc của Bạch Mẫn, nàng tình nguyện thử một lần, dù sao cũng độc không chết người.

May mắn là… cảm xúc của Bạch Mẫn mỗi ngày một tốt lên, khí sắc cũng chậm chậm tốt hơn.

Buỗi lễ đính hôn định tổ chức vào tám giờ buổi sáng ngày mai, buổi tối đi lấy quần áo ngày mai phải mặc, pha nước tắm, sấy khô tóc, thay áo ngủ thoải mái, Bạch Mẫn muốn nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai sợ là một ngày thực phiền toái, một cái nghi thức đính hôn đã phiền toái như vậy, nếu thật sự kết hôn, sẽ phiền toái thành cái dạng gì nữa?

Nằm ở trên gối, thực thoải mái, mơ mơ màng màng muốn ngủ, nghe gió thổi bên ngoài, ngày mai báo trước là một ngày trời mưa, không quan hệ, dù sao cũng chỉ là tiệc rượu đính hôn, chỉ có mọi người trong nhà của chính mình cùng Đoạn Chi Sơn tham dự, mưa cũng ảnh hưởng không lớn.

Dường như cảm thấy cánh tay bị cái gì kéo xuống một chút, nàng nâng cánh tay lên, thấy được một chuỗi nàng đã quên đi thật lâu, dây xích tay kia! Lão khất cái kia đưa cho nàng một dây xích tay bình thường, khi nào thì đeo ở chỗ này?

Chính là dây xích tay này, làm cho nàng có giấc mộng kì quái kia, trong mộng có nam nhân kêu Tư Mã Nhuệ, yêu nàng! Nghĩ vậy, nàng bỗng nhiên cười cười, lại cười một cái ra nước mắt, dường như đã muốn quên, như thế nào vẫn là lại rơi lệ.

Sờ tay lên sợi dây mang nơi tay cổ tay, người cũng có chút si ngốc, nhớ không nổi nhiều chuyện, dường như có một nam nhân yêu nàng, ở một cái thời không xa xôi.

Thật sự trời mưa, sáng sớm mưa, im lặng, trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhẵn nhụi, triền miên, mà không tiếng động.

Mặc vào quần áo xinh đẹp, Bạch Mẫn thoạt nhìn đẹp làm cho người ta kinh hãi, nhìn nữ tử trong gương, khuôn mặt thanh lệ, biểu tình uyển chuyển, khí chất tao nhã, thản nhiên tươi cười, là nàng sao? Hay là người nào khác? Như thế nào có thể đẹp thành cái dạng này?!

“Bạch Mẫn, cậu đẹp làm cho tớ không thể không ghen tị!” Đổng Vi Vi cười nói, “Cậu buổi sáng hôm nay đẹp có điểm tà môn!”

Bạch Mẫn mỉm cười, nói: “Xin cậu, đổi lời nói may mắn cho tớ nghe một chút được không? Tớ hôm nay đính hôn, như thế nào cùng tà môn có liên quan?”

“Hì hì, đùa vui một chút thôi mà, bất quá, cậu hôm nay thật sự là xinh đẹp kinh người!” Đổng Vi Vi le lưỡi ra một chút, “Cho dù là cùng cậu quen thuộc đến độ này, tớ cũng lần đầu tiên nhìn thấy cậu xinh đẹp như thế, tớ sợ đợi lát nữa Đoạn Chi Sơn nhìn thấy, sẽ nghĩ là tiên nữ hạ phàm.”

Bạch Mẫn cười cười, không hề để ý tới nàng.

Xe của Đoạn Chi Sơn đỗ ở phía dưới, thay đổi một chiếc xe màu đen quý phái, chiếc xe màu ngân kia sau tai nạn xe cộ hắn liền đem xử lý.

Đoạn Chi Sơn mặc đồ tây, trên khuôn mặt anh tuấn hé ra hạnh phúc tươi cười.

Nhìn Bạch Mẫn đi xuống, đằng sau Đổng Vi Vi giúp nàng cầm một ô che tơ lụa màu hồng nhạt. Lễ phục đính hôn là chiếc váy dài màu trắng, ôm lấy dáng người xinh đẹp, tóc dài vấn lên, cài một chiếc trâm tinh xảo, đơn giản hào phóng, tao nhã cao quý, trên khuôn mặt thanh lệ, thản nhiên mỉm cười, ý xấu hổ nhợt nhạt, ánh mắt giống như làn nước mùa thu, lộ ra trong suốt cùng thâm thúy làm cho người ta say lòng.

Bạch Mẫn thật là xinh đẹp, so với hắn tưởng tượng còn xinh đẹp hơn.