Vượt Ngại Thân Phận

Chương 2: Những tia nắng vụn vỡ

Lan Hạ đang mê man ngủ trên ghế với bịt mắt tối tăm. Từ xa,một bà cụ đi đến ngồi cạnh cô xột xoạt như đang cố tình làm cô không tài nào chợp mắt được. Cài bịt mắt lên đầu nhìn sang bà. Người mái tóc bạc,đôi mắt bồ câu nếp nhăn đang chống gậy ngồi nhìn sang,nụ cười hiền hậu hiện lên làm cô bỗng trở nên thân thiết nhưng lại bùng phát lo lắng trong lòng,cảm giác điều xấu sẽ xảy ra.

Bà cứ nhìn cô mãi cho đến nữa tiếng sau mới cất giọng nói chào. Lan Hạ cũng lễ phép cúi chào lại. Ánh mắt nhu mì tỏ vẻ cẩn thận. Bà lần này lại bật cười thành tiếng lắc đầu nhìn ra phía cửa bên ngoài tầng mây.

-"Chúng ta sẽ còn gặp lại...ở một thế giới khác."

Lan Hạ nhìn theo hướng bà ở ngoài cửa sổ. Những tia nắng đang dần hé lộ,sao trông kì lạ đến tuyệt đẹp. Cô quay lại đang định hỏi bà ý muốn nói gì thì đã không thấy bóng dáng đâu,mọi người qua lại dường như không ai thấy bà ta. Cô sợ hãi nắm lấy tay mình thật chặt tự chấn an chỉ là mơ mà thôi.

Bất ngờ,bầu trời đen lại,mọi thứ dần mất kiểm soát. Không gian thay đổi đển lạ kì đến nỗi Lan Hạ có thể cảm nhận được những tia nắng đang xuyên qua bầu thảm xanh kia dần vụn vỡ chia mảnh trời ra làm nhiều mảnh vỡ toang,lớp mây đen,khoảng đặc vây kín,tia nắng đẹp đẽ giờ đã trở thành những tia sấm chớp kinh hoàng.

Ầm...bùng....

Chiếc máy bay phát nổ làm bập bênh hai bên. Lan Hạ nhắm nghiền mắt không dám la hét vì mọi người đang cố gắng bình tĩnh di dời đến phía trước. Nhiều trẻ em xung quanh đang khóc thét lên,nỗi lo sợ trên mặt mọi người đang lộ rõ. Lan Hạ cuối cùng cũng không thể không kiềm chế mà rơi nước mắt gọi ba mẹ mình. Mọi thứ đang chuyển biến xấu dần. Tiếng nhân viên vang lên lúc bé lúc nhỏ.

-"Xin mọi người mau di dời đến phía trước. Máy bay đang gặp sự cố."

-"Xin mọi người hãy giữ bình tĩnh,trấn an người thân ạ. Chúng tôi đang xử lí."

Lan Hạ ngồi lại một chỗ,không dám nhúc nhíc. Bỗng nhiên lửa ở mọi nơi bùng cháy,chiếc máy bay lao thẳng xuống vực,cô có thể cảm nhận được nền biển rộng sâu đang đón nhận mình. Thời gian này,cô đột nhiên cảm thấy xót thương vô tận,nghĩ đến người thân,mình còn chưa làm được điều gì cho họ. Cô chắp tay cầu nguyện,không vì tính mạng bây giờ mà là cầu nguyện cho ba mẹ,ông bà lẫn An Kỳ luôn bình an. Chiếc máy bay rơi thẳng xuống vực biển cách bờ khá xa,tuy nhiên vài cứu hộ và máy bay trực thăng đang đến,ảnh hưởng đến những nhà dân gần biển khá lớn với tiếng nổ vang. Thân hình Lan Hạ chìm đắm xuống vực sâu,một bàn tay to lớn ấm áp chỉa thẳng đến kéo cô dậy. Điều duy nhất mà cô thấy là tia chớp của những tia nắng giữa màn đen tối mịt. Bên kia,có một mặt trời khác.

-"Làm ơn tránh đường. Bệnh nhân cần cấp cứu gấp."

Một chiếc xe đẩy với thân hình lạnh ngắt đi nhanh vào phòng cấp cứu. Bác sĩ,y tá bận rộn nói lớn nhìn xung quanh,không màn đến người nhà đang gào thét,bây giờ họ chỉ nghĩ đến người nằm ở đó.

-"Nhịp tim..?"

-"Yếu dần."

-"Dùng áp điện. Dùng bình thở oxi cho cô ấy. Đẩy nước trong phổi ra."

Bác sĩ với tràn trề mồ hôi rơi xuống người đang ngàn cân treo sợi tóc đối diện. Bất ngờ,tim ngừng đập,hơi thở dừng,toàn thân lạnh ngắt xuống 23 độ,đôi môi tím nhợt. Người chưa kịp cấp cứu đã chết. Mọi người trong phẫu thuật bàng hoàng nhìn nhau. Tay cầm dụng cụ bất chợt thả lỏng. Mọi người lắc đầu chưa kịp kéo màn trắng lên khuôn mặt kiều diễm đang nhắm nghiền. Bỗng nhiên,toàn thân cô co giật mạnh mẽ làm ai cũng lo sợ đứng nhìn. Chỉ vài phút sau,nhịp tim đập lại,toàn thân ấm dần,hơi thở đểu đặn. Mọi người hết nỗi ngạc nhiên đến bàng hoàng lo sợ nhìn cô gái đang nằm.

-"Kì tích."-Tuy nhiên,sống lại nhưng vẫn trong trạng thái hôn mê của người thực vật. Không ai biết cô gái này đã bị làm sao,chấn thương như thế nào?