Editor: White Silk-Hazye

Hàn Tử Minh lắc đầu thở dài nói: “Quốc vương bệ hạ thật là già hồ đồ.”

Mặc kệ là bởi vì lớn tuổi, mềm lòng, hay là không muốn buông tha cho quyền lực trong tay nên muốn tìm người kiềm chế Cung Thiếu Thần, người sáng suốt đều nhìn ra được, đây tuyệt đối không phải là cách làm sáng suốt.

Nội đấu trong gia tộc, mặc kệ ai thua ai thắng, cuối cùng tổn thương cũng là lợi ích của toàn bộ gia tộc.

Huống chi, Hoàng thất còn liên quan đến cả nước.

“Nhưng mà, cậu vẫn luôn không chịu kết hôn, trước sau vẫn là một cái nhược điểm. Mặc dù không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng sẽ khiến cho bọn hắn nắm lấy điểm này mà làm ầm ĩ, cũng sẽ rất phiềm.” Hàn Tử Minh nghiêm mặt nói.

“Chuyện này không cần lại nói.” Cung Thiếu Thần nhìn thoáng qua đồng hồ, cầm lấy một phần văn kiện, đứng dậy đi ra ngoài.

Hàn Tử Minh bám riết không tha đuổi theo sau anh, khuyên nhủ: “Nếu như cậu không thích đính hôn, vậy kết hôn được không? Chỉ là cái danh phận thôi, sau này nếu như thật sự gặp được người mình thích thì đặt tới bên cạnh bao nuôi……”

Anh còn chưa nói xong, Cung Thiếu Thần bỗng nhiên xoay người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào mặt anh.

Hàn Tử Minh vội vàng giơ tay đầu hàng: “ Được rồi được rồi, là ta nói sai được chưa.”

Sao anh lại quên, Cung Thiếu Thần chán ghét nhất là loại hành vi bao nuôi tiểu tam tiểu tứ này chứ.

“Chỉ là, có Tiểu Hiên ở đây, cậu nhất định sẽ không cưới phụ nữ ở bên ngoài đúng không? Vậy cấu tính độc thân lãnh phí cả đời như vậy à? Cậu phải biết rằng, chuyệ này đối với việc cậu đạt được vương vị mà nói sẽ vô cùng bất lợi.”

“Chờ.” Cung Thiếu Thần xoay người tiếp tục đi ra ngoài: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng thôi.”

Chính anh cũng không biết rốt cuộc mình đang đợi cái gì.

Năm đó anh rõ ràng vội vàng muốn tìm được người phụ nữ đêm đó ở cùng với mình, nhưng mà, lúc người phụ nữ kia thật sự tìm tới thì trong lòng anh lại là vô cùng bài xích.

Anh từng hoài nghi người phụ nữ này này là kẻ lừa đảo, nhưng mọi chứng cứ lại đều cho thấy cô ta chính là người phụ nữ đêm đó.

Cung Thiếu Thần cau mày đi vào phòng họp, cả người lạnh lẽo dọa một đám giám đốc quản lý sợ đến mức thiếu chút nữa biến thành chim cút, lúc báo cáo đều là nơm nớp lo sợ, sợ nói sai một câu sẽ bị đuổi.

Cuối cùng là ai chọc giận Vương tử điện hạ? Thật muốn cho người đó đến đây làm bao cát ma!

Hàn Tử Minh đầu sỏ gây tội đang đứng ở ngoài phòng họp, không hề báo trước mà hắt xì một cái.

“Ai đang chửi ta vậy? Chỉ là, những người đó khẳng định là đang ghen ghét Bản thiếu đẹp trai phong lưu phóng khoáng.” Hàn Tử Minh lắc đầu, xoay người trở về phòng làm việc của mình.

Trong nhà Doãn Tiểu Mạt, Cung Khải Hiên ngơ ngác sàn nhà bừa bãi hỗn độn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có biểu tình, mày gắt gao nhíu lại.

Bé làm đổ bữa sáng mẹ làm cho mình xuống đất rồi đem, sàn nhà cũng bị sữa bò làm dơ, làm sao bây giờ?

Trước nay chưa làm qua bất kỳ công việc nhà nào, năng lực tự lo liệu là bằng không, nên Tiểu Hiên Hiên bối rối rồi.

Ngơ ngác đứng một hồi lâu, mới nhớ ra là nên gọi điện thoại tìm người giúp đỡ.

“Này, Hiên Hiên thối kia, cậu còn dám gọi điện thoại cho tớ sao.” Doãn Thiên Nhạc ôm điện thoại phồng má, hiển nhiên còn chưa có nguôi giận.

“Mình làm vỡ chén đĩa rồi, khắp nơi khắp nơi đều là sữa tươi, làm sao bây giờ?”

“Cái gì?” Doãn Thiên Nhạc sửng sốt một chút mới phản ứng lại, lập tức không khách khí mà chế giễu Cung Khải Hiên: “Cậu ngốc ghê, này đơn giản thôi mà.”

“Không đúng, tớ không nói cho cậu biết đâu, trừ phi cậu đồng ý để chúng ta lập tức đổi trở về. Tớ không muốn ở nhà của cậu nữa.”

“Nhưng mà, bây giờ cậu có thể ra ngoài sao?” Cung Khải Hiên gãi đúng chỗ ngứa nói.

Doãn Thiên Nhạc lập tức buồn bực.

Buổi sáng sau khi rời giường, bé xác thật có ý đồ chuồn êm ra ngoài, nhưng lần nào cũng bị vệ sĩ bắt trở về.

Doãn Tiểu Mạt phí mất hai giờ, rốt cuộc làm xong tất cả thủ tục đưa tin, đưa tin cho Mạc Lam Lam, liền vội vàng chạy vào trong nhà.

Vừa vào cửa, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai bảo bối đứng ở cửa, mắt to tròn long lanh, dáng vẻ đang chờ đợi khen ngợi.

Trong nháy mắt Doãn Tiểu Mạt trở nên cảnh giác lên: “Con lại làm ra chuyện tốt gì rồi?”

Mặc dù phần lớn thời gian con trai rất ngoan, nhưng con gấu đứng lên cũng là mười thước (Ý nói nếu đã phá phách rồi thì là banh nóc đó)

Mỗi lần con trai bảo bối nảy ra ý tưởng gì, trong nhà đều gặp phải tai ương.

Không biết nội tình trong này Cung Khải Hiên ngay lập tức ngây dại, bé…… be cái gì cũng chưa nói, sao mẹ lại biết bé gây rắc rối?

“Con làm đổ bữa sáng rồi.” Mắt to của Cung Khải Hiên trở nên ảm đạm, ngay sau đó lại vội vàng giải thích nói: “Nhưng mà, con cũng quét tước sạch sẽ rồi.”

“Vậy con có bị thương hay không?” Doãn Tiểu Mạt nơi nào còn có tâm tình quan tâm đến vấn đề chén dĩa, trong lòng tràn đầy đều là con trai bảo bối của mình.

Kéo tay nhỏ bé của Cung Khải Hiên nhìn nhìn, quả nhiên trên ngón tay nhỏ nhắn trắng nộn bị đỏ một mảng, thậm chí nổi lên vài cái bọt nước.

Doãn Tiểu Mạt đau lòng thiếu chút nữa không nhịn được mà khóc lên: “Con, tiểu ngu ngốc này, mẹ không phải đã nói với còn, lúc lấy đồ từ lò viba ra ngoài, phải mang bao tay cách nhiệt trước hay sao?”

“Mau tới đây, mẹ cho bôi thuốc cho con.”

Cung Khải Hiên ngơ ngác bị Doãn Tiểu Mạt kéo đi, mắt to chậm rãi sáng lên.

Hóa ra, mẹ ruột là cái dạng này sao?

Coi như là làm sai chuyện, mẹ cũng sẽ vĩnh viễn quan tâm bé có bị thương hay không trước, mà không phải là không quan tâm rồi quở trách hay là lạnh nhạc làm lơ.

“Mẹ, ngài làm mẹ của con được hau không?”

Doãn Tiểu Mạt không biết là nên khóc hay nên cười: “Bảo bối là đói đến choáng váng rồi sao? Mẹ vốn dĩ là mẹ của con mà không phải sao?”

“Được rồi, bảo bối ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chờ mẹ, mẹ làm đồ ăn ngon cho con. Cẩn thận một chút, không cần làm thuốc mỡ rớt nha.”

Cung Khải Hiên nhìn bóng lưng xoay người của Doãn Tiểu Mạt, ủ rũ cúi đầu nhỏ xuống.

Bé không thể nói cho mẹ biết sự thật, nếu không nhất định sẽ bị đuổi đi.

Phải làm sao bây giờ?

Cùng lúc đó, một người khác cũng chính lâm vào thật sâu mà thấp thỏm lo âu trung.

“Mẹ, hôm nay hình như con nhìn thấy Doãn Tiểu Mạt. Cô ta tới Ninh Quốc rồi, làm sao bây giờ? Nếu như bị cô ta phát hiện ra chuyện……” Thần sắc của Doãn Thiến Thiến tràn đầy nôn nóng.

Cô vốn là tâm tình tốt cầm thẻ tín dụng mà Cung Thiếu Thần cho cô đi trung tâm thành phố dạo.

Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn hướng tới loại cuộc sống muốn mua cái gì thì mua cái đó.

Bây giờ, rốt cuộc được trải qua cuộc sống đúng như ước mơ mà cô luôn tha thiết này, ngoại trừ Cung Thiếu Thần không chịu kết hôn với cô ra, chuyện này khiến cho cô có chút bất mãn cho nên tất cả đều không khiến cho cô hài lòng được.

Điểm tì vết nhỏ này cô cũng không thèm để ý, dù sao bây giờ cô là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Cung Thiếu Thần, còn có “Con trai” vũ khí sắc bén ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày vị trí Vương tử phi sẽ thuộc về cô.

Nhưng làm thế nào cũng không nghĩ tới, nguyên bản nên là ở trong nước - Doãn Tiểu Mạt lại đột nhiên xuất hiện ở Ninh Quốc.

Mặc dù chỉ là một cái bóng lưng thoáng qua, nhưng trực giác nói cho cô biết người đó chính là Doãn Tiểu Mạt.

Bên kia điện thoại Triệu Duyệt Dung cũng luống cuống lên: “Sao cô ta lại đến Ninh Quốc, chẳng lẽ cô ta đã biết?”

“Không có khả năng.” Doãn Thiến Thiến quả quyết nói: “Lúc trước cô ta ngất xỉu, chúng ta lại mua chuộc bác sĩ hết rồi, cô ta không có khả năng biết được.”

Chuyện sáu năm trước, bất ngờ hiện ra tới.

Lúc trước sau khi biết Doãn Tiểu Mạt mang thai con của Cung Thiếu Thần, phản ứng đầu tiên của cô chính là lợi dụng Doãn Tiểu Mạt để lấy một khoản tiền từ trong tay Cung Thiếu Thần.

Lại không nghĩ rằng, không đợi cô tìm tới cửa, Cung Thiếu Thần đã vội vàng trở về Ninh Quốc.