Cửa sổ phòng mở toang, bên ngoài kia là một bầu trời tối đầy sao. Một làn gió khẽ thổi, tấm rèm cửa tung bay. Bị một làn gió đột nhiên thổi qua người, Điềm Vân Lạc run nhẹ, những giọt nước mắt vẫn còn đọng nơi khóe mắt. Cũng đã 6 năm rồi, cô vẫn không quên được cái ngày đó. Điềm Vân Lạc khoát thêm một cái áo khoát rồi lên sân thượng. Bầu trời hôm nay thật đẹp.

“Hàn Dương à có phải bây giờ anh cũng đang ngắm sao không?” Cô tự hỏi một mình. Mấy năm trước, cô thường cùng anh ngắm sao, nhưng có lẽ bây giờ người ấy đã không phải cô nữa rồi. Cứ mãi nghĩ về Hàn Dương, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Cô quay người, thì ra là Vương Tuấn Khải.

“Anh lên lúc nào thế? Tại sao lại lên đây?” Cô hỏi.

“Sân thượng này là của riêng nhà cô à?” Anh hỏi ngược lại.

“Tôi có nói là của riêng nhà tôi à? Anh nghĩ cho kĩ nhé? Tôi đơn giản chỉ là hỏi anh mấy câu.” Điềm Vân Lạc cũng chẳng thua kém.

Những lời Vương Tuấn Khải định nói cũng chỉ biết thầm lặng thu hồi trở lại, im lặng đứng sang một bên. Còn cô, thấy anh im lặng cô cứ tưởng anh giận.

“Này, sao anh im lặng thế? Tôi chỉ nói vài câu, anh giận thật à? Này... này, anh có nghe...”

“Tôi không bị lãng tai, tôi muốn an tĩnh.”. Tuấn Khải lạnh lùng nói.

Anh cứ thế nhìn về phía bầu trời xa xăm tối mịt kia. Còn cô, lúc này đang nghĩ xem anh bị gì. Một lúc sau cô cảm thấy buồn ngủ liền chào anh rồi quay về, đang định quay người thì nghe anh gọi:

“Cô cảm thấy tôi thế nào?”

“Làm sao mà tôi biết được, tôi và anh gặp nhau chưa đầy 24 giờ nữa là.”

“Ngại quá, tôi quên mất, làm phiền cô rồi, tôi về trước đây.” Anh nói rồi quay người bước đi.

“Thật ra, tôi cảm thấy anh cũng là người tốt, biết quan tâm người khác, nhưng mà đó chỉ là nhận xét tạm thời, còn sau này tôi cũng chẳng biết..” Cô đột nhiên nói.

“Cảm ơn, chúc cô ngủ ngon!” Anh nói rồi đi đi khỏi. Bỏ cô ở đó ngây ngốc một hồi.

“Tên này sao thế nhỉ? Có phải có bệnh không? Sau này nên tránh xa..” Điềm Vân Lạc vừa đi vừa lẩm bẩm một mình.

Trở về nhà, Vương Tuấn Khải vò đầu, nói nhảm một mình:

“Mày sao vậy Tuấn Khải, tự nhiên lại hỏi cô ấy như vậy? Không phải là định hỏi tên sao? Haiz...thật là..?”

Anh nói nhảm một lúc thì tiếng chuông điện thoại vang lên:

“Way, Thiên Tỉ, có chuyện gì mà gọi nữa đêm vậy?”

“Đại ca, ngày mai anh rảnh không, lên Bắc Kinh chúng ta cùng đi chơi, em mới biết được một nơi hay lắm, em đã nói với Nhị Nguyên rồi? Mà thôi, em chắc là anh rảnh, quyết định vậy nha, anh đặt chuyến bay sớm, em sẽ ra sân bay đón anh. Đại ca, bye bye, ngủ ngon...Moah moah...” Thiên Tỉ nói một hơi dài rồi tắt máy.

“Này..này...Thiên Tỉ...Thiên Tỉ!” Tuấn Khải quăng điện thoại ra một bên rồi nằm xuống giường. Thằng nhóc này, lúc nào cũng vậy, hỏi anh rồi tự mình trả lời luôn, có phải anh hiền quá rồi không? Vậy mà suốt ngày lại dùng cái dáng vẻ cao lãnh lừa người.