Từ lúc trở về từ cánh đồng hoa cải đến giờ, Điềm Vân Lạc như người mất hồn. Cô thực chất không dám tin những lời anh nói, hay là vì đã lâu không nghe những lời như thế nên cô bất giác cảm thấy không quen. Anh nói anh thích cô gái ấy có lẽ là từ lần gặp mặt đầu tiên, cô rất đơn thuần, rất thánh thiện. Cô ấy luôn biết cách làm anh đau lòng, cô ấy không biết chăm sóc bản thân khiến anh phải bận tậm, thế nhưng những điều ấy đều là anh nguyện ý, anh nguyện ý đau lòng vì cô, anh nguyện ý quan tâm, chăm sóc cô. Cũng chẳng biết tại sao anh lại nói với cô nhiều điều về cô gái kia đến vậy. Hóa ra không ai khác cô gái ấy chính là cô.

Điềm Vân Lạc ngẩng ngơ hồi tưởng lại chuyện lúc sáng.

“Điềm Vân Lạc, anh thích em!” Tuấn Khải mạnh dạn nhìn vào mắt cô nói lên điều anh luôn ấp ủ.

Cô im lặng, có phần ngạc nhiên.

“Anh không cần biết quá khứ em đã trải qua những gì. Nhưng hiện tại anh sẽ chăm sóc em thật tốt.”

Cô vẫn tiếp tục trầm ngâm, một lúc sau mới lên tiếng.

“Có phải anh đùa tôi không? Tại sao lại thích tôi” Cô nói.

“Anh là thật lòng. Anh cũng không biết tại sao mình lại thích em?”

Vân Lạc im lặng không đáp lại.

“Anh không cần em trả lời bây giờ, anh sẽ đợi.”

Vân Lạc không biết tại sao lúc đó mình lại không trả lời anh, cũng không biết mình nên nói gì. Vấn đề này quá phức tạp, cô cũng không biết bản thân mình rốt cuộc là muốn gì. Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, Vân Lạc tự nhủ với bản thân. Chuyện gì tới cũng sẽ tới.

Những ngày tiếp sau đó, hai người tuy vẫn thỉnh thoảng gặp mặt, thỉnh thoảng nhắn tin, anh không nhắc đến chuyện mấy hôm trước, cô cũng chẳng đụng đến. Nhưng dường như cô cảm nhận được giữa hai người xuất hiện một thứ cảm giác rất lạ, cô tạm thời gọi nó là ngại ngùng. 

Gần đây Vương Tuấn Khải luôn xuất hiện trên trang báo đầu tiên với tiêu đề “Trưởng nhóm nhạc TFBOYS Vương Tuấn Khải vừa bước sang tuổi hai lăm đã bí mật hẹn hò”. Trên đó là hình chụp của anh cùng với một phụ nữ trẻ không rõ khuôn mặt, hai người cùng nhau bước ra từ một nhà hàng sang trọng ở Thượng Hải. Bức ảnh tiếp theo anh đang mở cửa xe cho người phụ nữ kia bước vào sau đó cũng vào theo. Vân Lạc gấp tờ báo lại, thở dài rồi bất giác lại giật mình vì hành động vừa rồi của mình. Uống một ngụm cà phê để tỉnh táo, cô trở lại với công việc của mình.

Vương Tuấn Khải im lặng xem tin tức trên báo viết về mình, khóe môi rất nhanh cong lên một chút. Vương Nguyên ngồi bên cạnh cũng đang xem tin đó, anh quay sang nhìn Vương Tuấn Khải.

“Cô ấy dạo này khỏe không?”

“Khỏe, rất khỏe nữa là đằng khác. Trút được gánh nặng kia rồi nên bây giờ có thể tự do tự tại.”

“Vậy là tốt rồi.”

Lúc này Thiên Tỉ bước vào mời hai người họ cùng đi ăn. Vương Nguyên hình như chỉ đợi có nhiêu đó, liền đứng dậy lấy áo khoát không quên hối thúc Vương Tuấn Khải nhanh chóng thu dọn.

Sau khi đi ăn xong ai về nhà nấy, còn Thiên Tỉ về nhà Vương Nguyên vì anh không thể chịu nổi cái tính cung Xử Nữ của Đại ca. Vương Tuấn Khải bước đến trước nhà Vân Lạc thì dừng lại, nghĩ gì đó rồi anh bấm chuông cửa. Một lúc đã có người ra mở, Vân Lạc nhìn thẳng vào anh, im lặng không nói gì.

“Không mời tôi vào nhà à?”

Vương Tuấn Khải ngồi trên sô pha, ra vẻ mệt mỏi.

Vân Lạc đặt cốc nước xuống bàn, “Anh không khỏe?”

“Cô không xem tin tức à?”

“Có xem qua một chút, cũng không chú ý lắm!”

Vương Tuấn Khải có phần thất vọng, “Cô cảm thấy như thế nào về nó?”

“Tôi cũng không quan tâm lắm, những tin tức ấy bao nhiêu là sự thật, bao nhiêu là bịa đặt.”

“Cô có tin không?”

“Tôi không biết, chuyện cũng chẳng phải của tôi.” Vân Lạc chầm chậm nói, ánh mắt nhìn về phía xa xôi.

Ngồi một lúc Vương Tuấn Khải chào cô rồi trở về. Sau khi tiễn anh về, cô bật điện thoại lên mạng xem lại tin tức về khi sáng, tay cầm điện thoại nhưng mắt cô lại như không nhìn vào đó, ngẩng người hồi lâu Vân Lạc giật mình, dạo này làm sao thế này? Khi nảy trong thâm tâm cô có phần chờ đợi, chờ đợi anh giải thích việc đó, nhưng rất nhanh ý nghĩ đó đã bị cô ngay lập tức gạt khỏi đầu.

Buổi tối Vân Lạc muốn đi mua một ít đồ nên ra ngoài, đang ở trên đường thì nhận được điện thoại của Tiểu Hoa.

“Lâu rồi mới thấy cậu gọi cho tớ, lại gây ra chuyện gì rồi?” Vân Lạc nói có phần trách móc.

“Vân Lạc tớ có chuyện muốn nói, có liên quan đến Hàn Dương, cậu... cậu muốn nghe không?”

“Có chuyện gì?”

...

Vân Lạc thẫn thờ bước đi trên đường, về tới chung cư nhưng cô không lên mà đi vòng ra công viên nhỏ nằm trong khu chung cư. Tìm một chiếc ghế đá, cô ngồi xuống. Ánh mắt khó hiểu, ngày mai có lẽ phải trở về Hàng Châu một chuyến.

Tiểu Hoa đã chờ sẵn ở sân bay.

“Sao lại mang ít đồ vậy?”

“Không ở lại lâu đâu, công việc còn rất nhiều.”, thấy Tiểu Hoa vẫn chưa có ý muốn đi thì cô đã hiểu lí do, “Tên ngốc ấy không đến đâu.”

Tiểu Hoa mặt thất vọng nhưng vẫn cứng miệng, “Ai nói với cậu là tớ đang đợi tên ngốc đó. Đi thôi!” Cô kéo tay Vân Lạc đi về phía xe.

Chiều hôm đó, bầu trời âm u ảm đạm tựa như bầu không khí trong tang lễ của Hứa Giai Ngọc. Hàn Dương trầm mặc nhìn về phía linh cửu, không ai có thể đoán được lúc này anh nghĩ gì, cả cô cũng vậy. Trong tang lễ cô luôn nhìn về phía anh, thế nhưng anh một lần cũng chưa từng hướng mắt về phía cô. Tang lễ kết thúc, Vân Lạc chào hỏi ông bà Hàn một chút sau đó cùng Tiểu Hoa chuẩn bị ra về. Bỗng nhiên có tiếng gọi sau lưng.

“Lạc Lạc, anh muốn nói chuyện với em.”

...

“Em dạo này thế nào rồi?”

“Rất tốt!”

“Chuyện lúc trước...”

“Anh đừng nói nữa, em đã không còn vướng bận.” Vân Lạc không để anh nói hết câu.

“Anh... thật sự xin lỗi, người rời đi nên là anh chứ không phải em.”

“Anh không cần phải áy náy, em hiện tại sống rất tốt.”

“Khi nào em về Trùng Khánh.”

“Ngày mai.”

Hàn Dương không nói tiếp, giữa hai người là một chuỗi im lặng. Một lúc sau Vân Lạc mới lên tiếng.

“Nếu không còn chuyện gì, em đi trước đây.” 

Cô quay người định bước đi thì có một cánh tay níu cô lại, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Cảm giác quen thuộc này, đã bao lâu không được trải qua. Nhưng rất tiếc, thời gian là một liều thuốc rất hữu dụng, cô đã sớm chẳng còn vương vấn nữa rồi. Vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của Hàn Dương thì một tiếng nói khẽ vang lên bên tai.

“Cho anh một phút.”

Cảm giác nơi bả vai có gì đó âm ấm. Là anh đang khóc sao?

Phía xa bên kia đường một bóng đen lặng lẽ đứng nhìn hai người họ, thật lâu, thật lâu. Bóng đen thẫn thờ đứng lặng một mình, đầy nỗi cô độc. Đúng như lời đã nói, sau một phút sau Hàn Dương buông cô ra, cuối đầu che dấu biểu cảm của mình.

“Cảm ơn.”

“Em biết...”

Nói đến đây ánh mắt cô lơ đãng nhìn về phía bên đường. Người kia, người kia là Vương Tuấn Khải sao, tuy bịt khẩu trang nhưng hình dáng rất giống. Cô đưa tay dụi mắt để nhìn rõ hơn thì bóng dáng kia đã quay người đi mất. Người đó có phải là anh không? Vương Tuấn Khải. Trong đầu cô bây giờ là những câu hỏi luôn phiên nhau chạy nhảy. Tại sao anh lại ở đây? Anh làm sao biết cô ở đây? Có phải khi nãy anh đã thấy hết tất cả? Anh có phải đã hiểu lầm gì không? 

Vân Lạc bất giác quay người định đuổi theo anh thì bị Hàn Dương kéo lại.

“Lạc Lạc em bị sao thế? Khi nãy em định nói gì?”

Điềm Vân Lạc như bị kéo khỏi mớ hỗn độn trong đầu. Làm sao anh có thể ở đây được. Cô bình tĩnh lại rồi nói với Hàn Dương.

“Em biết bây giờ anh rất buồn, nhưng dù sao chị ấy cũng mất rồi, anh đừng quá đau lòng, cố gắng sống thật tốt.” Cô nói có phần vội vã rồi quay người bước đi.

Ngay tối hôm đó cô đã trực tiếp lên máy bay về Trùng Khánh.