Sau khi Tiểu Hoa lên máy bay, Nhiên Hạo đưa Vân Lạc về nhà rồi cậu cũng có công việc nên đi trước. Điềm Vân Lạc buồn chán không có việc gì làm, cũng chẳng muốn ra ngoài. Cô nhốt mình trong phòng, một mình vừa đọc sách vừa nghe những bản nhạc quen thuộc.

Ở Trùng Khánh khoảng một thời gian dài, tâm trạng cô cũng khuây khỏa đôi chút. Hàn Dương trong lòng cô trước kia bây giờ đã không còn quan trọng, cô chỉ xem cuộc tình đó như một cơn gió lạnh thổi ngang qua đời mình, như một mảng kí ức buồn nhưng rồi cũng sẽ nhanh chóng quên đi. Hiện tại cô cảm thấy mình như thế tốt hơn rất nhiều trước đây, không còn phụ thuộc vào anh cũng không còn đợi anh chúc ngủ ngon như thói quen. 

Về phía Vương Tuấn Khải, hôm nay anh cũng không có lịch trình gì nên cũng rất buồn chán, một mình ở nhà xem ti vi, anh lại nhớ tới Vân Lạc, do dự một hồi anh cũng có can đảm gọi cho cô.

Vân Lạc: “Alo.”

Tuấn Khải: “Cô đang ở nhà à?”

Vân Lạc gấp cuốn sách đang đọc dở, vặn nhỏ âm lượng của bài hát.

“Tôi đang ở nhà, bây giờ thật buồn chán.”

Tuấn Khải: “Tôi cũng vậy, hôm nay tôi trống lịch trình, chẳng biết làm gì.”

Vân Lạc: “Vậy anh gọi tôi có việc gì?”

Tuấn Khải: “Nhờ cô giúp một chút chuyện, cô có nhớ chuyện tôi nói với cô lần trước không? Là cô gái kia.”

Vân Lạc: “À, tôi nhớ ra rồi. Anh muốn tôi giúp gì đây?” Vân Lạc đứng dậy ra khỏi phòng, vào bếp rót cho mình cốc nước.

Tuấn Khải: “Nói ở đây không tiện, tôi có thể qua nhà cô không?”

Vân Lạc: “Được thôi.”

Vừa nói xong đã nghe thấy tiếng chuông ngoài cửa. Vân Lạc cúp máy. Tốc độ cũng nhanh đấy.

“Anh bay sang đây à?” Vân Lạc trêu chọc anh.

“Chuyện đại sự mà.” Tuấn Khải đi ngang qua cô vào nhà, anh rất tự nhiên đi thẳng vào bếp rót cho mình một ly nước rồi ra ghế sô pha, anh nhìn chậu terrarium rồi mỉm cười.

Vân Lạc khoanh tay nhìn anh.

“Có vẻ tự nhiên nhỉ?”

“Như vậy không tốt sao? Dù gì sau này cũng phải làm phiền cô nhiều, tự thân một chút cũng tốt mà.”

“Xem như anh đúng.”

Vân Lạc nói rồi cũng lại ghế sô pha ngồi đối diện anh.

“Nói xem, anh muốn tôi giúp gì?”

Đợi tôi nghĩ một chút.

“Buổi sáng cô thích ăn gì nhất?”

“Chỉ cần nước trái cây hoặc thức ăn đóng hộp là đủ.”

Tuấn Khải rất nhanh nhăn mặt một cái.

“Cô thích uống gì nhất.”

“Nước cam.”

“Cô thích làm gì khi rảnh rỗi.”

“Nghe nhạc.”

Vân Lạc: “Này sao cứ như anh đang ép cung tôi thế hả?”

Tuấn Khải: “Cô đã nói là sẽ giúp tôi.”

Vân Lạc: “…”

Sau một hồi hỏi cung Vân Lạc thì Vương Tuấn Khải cũng hài lòng mà kết thúc.

Tuấn Khải: “Hình như cô không thích nấu ăn thì phải.”

Vân Lạc: “Không biết nấu!”

Tuấn Khải: “Thật sự không biết nấu?”

Vân Lạc lần này thực sự đã tức giận.

“Này sao anh nói nhiều thế hả? Có tin tôi một phát đá anh ra khỏi nhà không?”

Vân Lạc cô ghét nhất là bị người khác tra hỏi. Hôm nay Vương Tuấn Khải cũng là rất có phúc mới được như vậy a.

“Đừng tức giận, đừng tức giận, trưa nay tôi nấu cho cô một bữa xem như là trả ơn.”

“Tôi không phản đối.”

Vương Tuấn Khải đứng dậy đi vào trong bếp mở tủ lạnh. Sao toàn thức ăn đóng hộp không vậy. Anh quay sang nhìn Vân Lạc. Cô chỉ nhún vai một cái có ý tất cả như những gì anh thấy.

Anh đóng tủ lạnh, nắm tay Vân Lạc.

“Qua nhà tôi.”

Cô bất ngờ chỉ biết im lặng đi theo anh. Cái tên này lại nắm tay mình.

Trong phòng bếp nhà Vương Tuấn Khải.

Điềm Vân Lạc thảnh thơi uống nước còn anh thì chăm chú thái đồ ăn. Cô cũng mấy lần quay sang quan sát anh, nhìn anh rất tỉ mỉ a. Cô đôi khi cũng mỉm cười nhưng không biết tại sao. Bỗng nhiên Vương Tuấn Khải trước mắt lại biến thành Hàn Dương, cô lắc đầu một cái lập tức đứng dậy. Vương Tuấn Khải nhận ra sự bất thường, quay qua nhìn cô.

“Làm sao thế?”

Điềm Vân Lạc nhanh chóng trả lời: “Không sao, anh có cần tôi giúp không?”

“Có đấy, mau sang lấy giúp tôi cái này!”

“Được thôi!”

“Này anh thật khéo a. Sau này cô gái đó chắc rất hạnh phúc.”

“Tôi sẽ làm cho cô ấy trở thành cô gái hạnh phúc nhất.”

Điềm Vân Lạc mỉm cười.

“Anh quá tự tin rồi.”

Hai người cùng nhau xử lí hết thức ăn trên bàn, ăn xong, người rửa chén tất nhiên là Vương Tuấn Khải. Cái này là anh tự chủ động không liên quan tới cô. Cô ra phòng khách ngồi xem ti vi. Lúc nãy Vương Tuấn Khải kéo tay cô nhanh quá nên không để ý, trên bàn anh cũng có một chậu terrarium, lại giống như cái của cô.

Vân Lạc: “Này, anh cũng có hứng thú với terrarium à?”

Vương Tuấn Khải nghe cô hỏi mà chột dạ một cái.

Tuấn Khải: “Fan tặng thôi, tôi thấy đặc biệt nên để ở đó.” Vương Tuấn Khải đang rửa chén trong bếp nói vọng ra.

Vân Lạc: “Thì ra là vậy. Thật trùng hợp.”

Vân Lạc ngồi ở phòng khách chẳng biết làm gì bèn nghịch điện thoại. Bỗng nhiên có tiếng chuông cửa vang lên, cô nhìn vào trong bếp.

“Này, nhà anh có khách.”

“Cô giúp tôi mở.”

“Được.” Vân Lạc đi về phía cửa.

“Ây da, Tiểu Khải sao anh để em đợi lâu thế hả?” Cô gái vừa bấm chuông nhà Vương Tuấn Khải cứ tưởng anh ra mở cửa thì liền cằn nhằn.

Một khoảng im lặng giữa hai người. Cô gái kia thấy có điều khác thường, đang bận rộn với túi đồ và va li liền ngẩng đầu.

“Này sao không…” Cô gái trợn tròn mắt nhìn Vân Lạc. “Chị… Xin lỗi có lẽ tôi nhầm nhà rồi.” Cô gái vội quay sang nhìn số nhà. “Không đúng, chắc chắn là nhà này.”

Lúc này Vương Tuấn Khải cũng rửa chén xong, thấy Vân Lạc nãy giờ vẫn chưa vào.

“Vân Lạc, có chuyện gì sao?” Anh vừa nói vừa đi về phía cửa.

“Tiểu Lan.” Anh ngạc nhiên.

…Ở phòng khách.

Vương Lan ngồi trên sô pha uống nước nhìn hai người với ánh mắt dò xét.

“Tiểu Khải ca, mau giải thích.”

“Đây là…” Lời còn chưa kịp nói hết thì Vương Lan đã cướp lời. “Chị dâu em phải không? Chị dâu, chị có biết em chờ chị lâu lắm rồi không? Cuối cùng chị cũng đến.”

Điềm Vân Lạc bình thản lên tiếng.

“Không phải như em nghĩ, chị và anh ấy chỉ là hàng xóm.”

“Chị không cần phải ngại. Em hiểu mà.”

“Chị đã nói là không phải, chị dâu em không phải chị.”

Vương Lan quay sang Tuấn Khải.

“Anh còn không nhận. Em mách với hai bác bây giờ?”

“Thật sự không phải.” Vương Tuấn Khải thật nhức đầu với đứa em họ của mình.

Vương Lan thấy không thu hoạch được gì từ Tuấn Khải liền quay sang Vân Lạc.

“Chị và anh ấy quen nhau lâu chưa.”

“Khoảng một tháng.”

“Nhanh thế sao? Anh của em thật sự giỏi như vậy sao?”

“Thế nên mới nói không phải như những gì em nghĩ.”

“Em vẫn không tin.”

“Em có quyền không tin.” Vân Lạc nói xong điềm tĩnh đứng dậy. “Tôi về trước đây.” Nói xong cô quay người đi thẳng ra khỏi nhà.

“Này chị dâu..” Tiểu Lan gọi theo. “Ây da, sao anh cốc đầu em.” Tiểu Lan oan uổng xoa đầu.

Tuấn Khải: “Suốt ngày chỉ biết gây chuyện.”