Gallan không dám dừng lại ở trên đường nữa, sợ lại gặp thêm chuyện xui xẻo gì, nhanh như chớp mà chạy về trong cung điện chứa đầy các bạn nhỏ kia.

Bởi vì dọc theo đường đi chạy trốn quá nhanh, mệt vô cùng, cậu đứng bên cạnh một cái cột hình trụ thật lớn màu xám trắng, một tay chống trên cây cột, hơi hơi cong eo thở dốc, mồ hơi chảy ra đầy gương mặt hơi hơi đỏ lên.

Cậu đang thở phì phò, lúc này vừa lúc có hai thiếu niên đang nói chuyện đi ngang qua bên người cậu, vừa nhìn thấy cậu, liền dừng nói chuyện với nhau. Một người trong đó dùng khóe mắt liếc nhìn cậu, lộ ra thần sắc khinh thường, cao ngạo mà quay đầu đi, tựa hồ như lười nhìn đến cậu. Mà một thiếu niên mặt tròn khác thì lại tốt hơn một chút, đi tới nhìn cậu, lộ ra ánh mắt đồng tình.

Đồng tình?

Gallan có chút không thể hiểu được mà cúi đầu nhìn theo tầm mắt của thiếu niên mặt tròn, sau đó liền thấy được nửa cái dấu chân trên quần áo của mình, tức khắc bừng tỉnh đại ngộ.

Đúng rồi, mấy thằng ranh con vừa rồi bị cậu đánh chạy ngay từ đầu đã nhân lúc cậu không chú ý mà đạp cậu mấy đạp, cho nên mới để lại dấu chân trên quần áo cậu. Nghĩ thế, hẳn là trước kia mấy con gấu con kia cũng thường xuyên khi dễ cậu lắm đây, trong lòng tất cả mọi người ở nơi này đều biết rõ ràng, hơn nữa nhìn bộ dạng thở dốc hiện tại của cậu, vừa đổ mồ hôi vừa chật vật, vào trong mắt người ngoài, đại khái là cậu lại bị khi dễ, cho nên khi thiếu niên mặt tròn này nhìn đến cậu mới lộ ra cái loại thần sắc đồng tình như thế.

"Tal bọn chúng lại khi dễ ngươi à?"

"......"

Không, lần này là bọn chúng bị ta khi dễ.

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Gallan thật sự rất lười giải thích, cũng không có tâm tình ứng phó với người qua đường này, dứt khoát cúi đầu, làm bộ khổ sở không hé răng.

Thiếu niên mặt tròn nhìn đứa nhỏ lùn hơn mình hẳn một cái đầu này cúi đầu không nói lời nào, lại càng thêm cảm thấy cậu đáng thương. Đứa nhỏ này tuy rằng cũng là sinh ra cao quý, thuộc về huyết mạch chi thứ vương thất, nhưng lại bởi vì màu da mà biến thành dị loại bên trong bọn họ.

Tuy rằng trắng trắng nộn nộn nhìn rất đáng yêu, làm người vừa nhìn liền lòng sinh hảo cảm, nhưng từ sau khi đứa nhỏ này đến nơi đây, những đứa nhóc tới trước đều ở sau lưng khinh thường cậu, cảm thấy huyết thống quý tộc hạ cấp trên người cậu đã lẫn lộn với huyết thống vương thất, cơ hồ là trong tối ngoài sáng đều cô lập cậu. Mà có những người đến trước dẫn đầu, những thiếu niên khác sau này lục tục tới đây cũng theo đó mà khinh thường cậu.

Lại thêm đứa nhỏ này cũng quá quật cường, bị người khi dễ ngược lại còn lộ ra thần sắc cao ngạo không để ý tới người khác, càng thêm chọc giận người ta, vì thế cũng càng bị khi dễ lợi hại hơn.

Tất cả mọi người đều đem chuyện khi dễ đứa nhỏ này thành trò vui mà hi hi ha ha, chẳng ai thèm quan tâm đến cậu, ở chỗ này nhà ai mà không phải là vương thất quý tộc cơ chứ, căn bản là không sợ gây chuyện. Hơn nữa đứa nhỏ này còn nhỏ như vậy, cộng thêm màu da, vừa nhìn đã biết là chỉ tới để góp đủ nhân số, căn bản là không có khả năng được lựa chọn trở thành vương đệ, cho nên bọn chúng cũng liền khi dễ người càng thêm không kiêng nể gì.

Thiếu niên mặt tròn nhìn Gallan, ánh mắt y là một loại thần sắc thương hại cao cao tại thượng, một loại đồng tình bố thí từ trên cao nhìn xuống. Gallan chỉ nhìn thoáng qua liền đã nhìn ra, cho nên, thời điểm thiếu niên này tới đây biểu đạt thiện ý, cậu mới không có trả lời.

Thiếu niên mặt tròn thấy cậu không nói lời nào, càng thêm cảm thấy đứa nhỏ này quá yếu đuối, vừa chướng mắt hơn, lại vừa thương hại hơn. Y trực tiếp giơ tay đưa một cái bánh mì trong tay mình nhét qua tay cậu, nói: "Thời gian giờ cơm đã qua rồi, hiện tại ngươi đi qua cũng đã không còn nữa, đêm nay lấy cái này lót dạ trước đi đã."

Cái bánh mì này vốn là y ăn xong rồi thuận tay cầm đi, chuẩn bị trở về đem uy chim, thấy đứa nhỏ này đáng thương như vậy, liền cho đi.

Không có cơm ăn?

Gallan ngẩn ra một chút, lúc này mới chú ý tới, sau khi liên tục gặp phải vận rủi, mặt trời đều đã lặn xuống phía tây.

Nghĩ nghĩ, cậu cũng không có cự tuyệt, tiếp nhận bánh mì đối phương truyền tới.

Cậu bộ dạng đáng yêu, một đôi mắt lớn lớn tựa như đá quý, thời điểm mím môi không nói lời nào thoạt nhìn thì ngoan ngoan ngoãn ngoãn, đứng ở nơi đó, hai cái tay nhỏ nắm lấy cái bánh mì lớn cứ như tiểu sủng vật vậy, sợi tóc vàng kim nhiễm mồ hôi mềm mại mà dán ở bên má màu trắng sữa, bộ dạng nhỏ bé kia thoạt nhìn vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, ngay cả thiếu niên vừa mới bắt đầu còn chướng mắt cậu kia cũng nhịn không được mà nhìn cậu một cái, còn thiếu niên mặt tròn đưa bánh mì cậu thì lại sờ sờ đầu của cậu.

"Lại nhịn thêm vài ngày là sẽ tốt thôi, ngày mai kết thúc rồi, ngươi liền có thể về nhà."

Nói xong câu đó, y cũng không nhiều lời nữa, lập tức rời đi cùng đồng bạn.

Y là vậy, đồng bạn của y cũng thế, những người khác cũng đều giống nhau, căn bản là không hề coi trọng đứa nhỏ này. Bọn họ đều nhận định, danh hiệu vương đệ khẳng định sẽ không rơi xuống trên người đứa nhỏ mang huyết thống không thuần kia.

Nghe thấy lời này, trong lòng Gallan nhảy dựng lên.

Ý tứ trong lời người này nói là...... Ngày mai chính là thời điểm từ bên trong đám niên thiếu được đề cử này chọn ra vương đệ?

Cậu tức khắc trở nên nóng nảy.

Thế này cũng quá nhanh rồi đó, cậu căn bản là chưa kịp làm cái gì mà.

Ngày mai đã phải trực tiếp lên trường thi sao?

Hiện tại cậu không hề có chuẩn bị, căn bản là thi điểm không nha, đột kích trước khi thi cũng không tìm thấy phương hướng, cái dạng này thì sao có thể được lựa chọn trở thành vương đệ đây?

Tưởng tượng đến chỗ này, đầu cậu không khỏi căng lên.

Vạn dặm trường chinh còn chưa kịp bước ra bước đầu tiên, đã phải trầm sa chiết kích* sao?

*Chiết kích trầm sa: Kích gãy vùi dưới cát

Gallan vẻ mặt khổ bức mà nghĩ.

Nếu không thể trở thành vương đệ, cậu sẽ không có quyền kế thừa vương tọa.

Nếu không có quyền kế thừa vương tọa, cậu liền không có khả năng bước lên vương tọa.

Nếu cậu không bước lên vương tọa, chỉ sợ vẫn sẽ là Heymos cướp đi vương tọa.

Cứ như vậy quỹ đạo vận mệnh sẽ không hề thay đổi, như vậy nhiệm vụ của cậu cũng sẽ thất bại, quốc gia này vẫn sẽ bởi vì lửa giận của chúng thần mà hủy diệt, mà cậu cũng vẫn sẽ bị chúng thần nguyền rủa, đời đời kiếp kiếp không có cách nào thành niên......

Cứ như vậy, cho dù cậu có trở lại thế giới ban đầu của mình, cậu cũng không sống được bao lâu.

Bởi vì trước mười tám tuổi đã chết rồi a.

Đứa nhỏ tóc vàng há mồm, a ô một cái hung hăng cắn một ngụm lên bánh mì dài trên tay, coi bánh mì cắn vào như là Heymos mà hung hăng nhấm nuốt.

Cậu một bên cắn bánh mì, một bên minh tư khổ tưởng mà đi về hướng phòng mình.

Bất kể có như thế nào, cậu cũng phải nghĩ ra cách trở thành vương đệ.

Một khi không bị lựa chọn......

Động tác cắn bánh mì của đứa nhỏ dừng một chút.

Cậu đột nhiên ngừng lại tại chỗ, không hề nhúc nhích, miệng cậu vẫn còn duy trì động tác cắn xuống vừa rồi, tư thế cổ quái cắn một ngụm không rớt.

Mà đồng tử cậu tại một khắc này co rút lại kịch liệt.

...... Nếu không bị lựa chọn?

............

Không bị lựa chọn, thì không thể trở thành vương đệ.

Không phải vương đệ, thì không có quyền kế thừa vương tọa.

Trong đầu hiện lên cái ý niệm khác thường này, Gallan cảm giác được trái tim của mình đang nhảy lên thật kịch liệt.

Theo bản năng, cậu ngừng hô hấp lại.

Nếu cậu không có quyền kế thừa vương tọa...... Heymos...... Còn có lý do giết cậu nữa sao?

Gallan dùng sức nắm chặt bánh mì dài trong tay, ngón tay cơ hồ sắp nắm đứt bánh mì.

Mắt cậu tại một khắc này sáng bừng lên, cậu phảng phất như thấy được tương lai vốn dĩ đã được chú định là ảm đạm không ánh sáng của cậu tại một khắc này đang bốc cháy lên một đạo ánh rạng đông.

Không còn nữa.

Không còn lý do để cần phải giết cậu nữa.

Cậu không phải vương đệ, không có quyền kế thừa vương tọa, thì Heymos sẽ không giết cậu nữa ——

Sau đó, cậu có thể sống sót rồi!

...............

Gallan hưng phấn mà cảm thấy cái cách này quá tuyệt vời.

Cái nguyền rủa gọi là sống không quá mười tám tuổi kia, là sau khi vương quốc huỷ diệt thì chúng thần mới đặt lên trên người cậu. Nói cách khác, cậu hiện tại, tại một đời này, trên người vẫn còn chưa có nguyền rủa.

Bốn lần trọng sinh trước kia sở dĩ cậu chết, là bởi vì tranh đoạt vương tọa với Heymos nên mới bị giết chết, mà không phải bị nguyền rủa giết chết.

Hơn nữa ngay từ đầu, cậu đã chẳng có hứng thú gì đối với chuyện tranh đoạt vương tọa này rồi. Nếu không phải thanh âm kia nói cho cậu, nếu không thể sửa lại quỹ đạo vận mệnh, cậu sẽ chẳng sống được bao lâu, cậu căn bản là sẽ không tới làm loại chuyện mà cậu chẳng am hiểu một tí nào này.

Từ lúc bắt đầu, mục đích của cậu đã chỉ là không phải chết mà thôi.

Nếu chỉ là vì không chết, như vậy, đổi một cách nghĩ khác, hiện tại, cậu đã có một loại biện pháp khác để có thể khiến bản thân sống sót.

Chỉ cần cậu không phải là vương đệ, không tranh đoạt vương tọa với Heymos.

Như vậy, cậu có thể ở lại thế giới này, làm Gallan, lấy một thân phận huyết mạch chi thứ vương thất thật bình thường mà sống sót an ổn.

Cậu không phải là đối thủ của Heymos.

Gallan rất rõ ràng điểm này.

Không phải bởi vì năng lực, mà là bởi vì dục vọng.

Cậu khuyết thiếu cái loại dục vọng đáng sợ của Heymos.

Cậu không biết lý do, nhưng cậu có thể nhìn ra được, Heymos đối với vương tọa có một loại dục vọng vô cùng mãnh liệt chẳng sợ hủy diệt hết thảy cũng nhất định phải có được vào tay.

Một loại chấp niệm gần như điên cuồng.

Cái loại chấp niệm điên cuồng này làm Heymos có thể không chút do dự mà dùng đôi tay nhuộm đầy máu tươi, dẫm đạp lên thi cốt tàn chi đoạn tí đầy đất, đi qua con đường do xương trắng phủ thành, đi đến phía trên vương tọa nhiễm máu kia.

Mà cậu, không làm được.

Cậu không thắng được kẻ điên này.

Cho nên, một lần rồi lại một lần, cậu chỉ có thể thất bại thảm hại.

............

Trong lúc miên man suy nghĩ, Gallan đã về tới nơi ở của cậu.

Cậu nằm ở trên giường, ánh mắt thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm nóc nhà phát ngốc.

Nói thật, cậu thật sự rất không rõ cái gọi là chư thần rốt cuộc đã suy nghĩ như thế nào, vì cái gì lại một hai phải bắt cậu ngồi trên vương tọa? Vì cái gì cái gọi là vận mệnh kia nhất định phải do cậu trở thành vương của vương quốc này mới được?

Cậu vẫn luôn cảm thấy, trên thực tế, Heymos càng thích hợp ngồi trên cái vương tọa kia hơn cậu......

Một vị vương cường đại, có dã tâm có dục vọng đối với vương quốc này mà nói cũng không phải là chuyện xấu.

Hơn nữa, tuy rằng người ngoài đều đồn đại Heymos rất tàn bạo, về sau nhất định sẽ trở thành một bạo quân, nhưng làm đối thủ Gallan lại biết, Heymos tàn nhẫn cùng thô bạo đều chỉ là nhằm vào kẻ địch, người kia trước nay chưa từng thương tổn qua dân chúng bình thường lần nào.

Trên giường rộng lớn, đứa nhỏ làm ổ ở trên giường đệm mềm mại nhắm mắt lại, phun ra một hơi thật dài.

Cứ như vậy đi.

Cậu nghĩ.

Cậu không thắng được Heymos, vậy thì, cách xa Heymos một chút đi.

Cậu không có năng lực sửa lại vận mệnh, cũng chỉ có thể để vị thần sử kia lại một lần nữa tìm kiếm chuyển thế khác của cậu để hoàn thành nhiệm vụ này thôi.

Heymos, sau ngày mai, ngươi thành vương đệ của ngươi, ta trở về quê quán của ta.

Cả đời này, ngươi ta sẽ không còn liên quan nữa.

............

........................

A, thời tiết thật tốt.

Đứng ở bên trong đình viện, ánh mặt trời sáng sớm sáng ngời mà lại không gay gắt, còn mang theo chút gió lạnh lẽo ban đêm thổi qua mặt nước ao hình trăng non, mang đến một chút hơi thở ướt át, mềm nhẹ mà xẹt qua dưới bầu trời.

Đứa nhỏ đắm chìm trong ánh mặt trời ngửa đầu nhìn không trung xanh thẳm vô biên vô hạn, mái tóc kim sắc nhạt tựa như tơ liễu mềm mại mà bay bổng, phản xạ ra ánh sáng vàng kim nhàn nhạt.

Nếu đã hạ quyết tâm từ bỏ vương tọa, Gallan tự nhiên cũng không còn áp lực nữa, cậu một chân đạp lên bậc thang, nhìn một mảnh hoa lục bình hoặc trắng hoặc tím nhạt bên bờ ao đang loạng choạng trong gió, cả người nhẹ nhàng cậu giơ tay duỗi cái lười eo, cảm thấy tâm tình tốt vô cùng.

Ngay cả khi bốn phía đầy những người hoặc là làm lơ cậu, hoặc là thần sắc ghét bỏ mà nhìn cậu, cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của cậu. Cậu cảm thấy chẳng cần thiết phải so đo với đám nít ranh đó, dù sao thì qua hôm nay, ngoại trừ người nào đó thì tất cả đại khái đều sẽ ai về nhà nấy, đời này cũng không biết có thể còn gặp lại nhau được nữa không đâu.

Đã bắt đầu cân nhắc sau khi trở vè cái "nhà" kia của mình cậu nên làm như thế nào để không làm bại lộ bản thân dị thường trước mặt những "người nhà" kia nên Gallan hoàn toàn không chú ý tới, đám thiếu niên nào đó sau khi nhìn thoáng qua phía sau cậu, liền lộ ra ánh mắt xem kịch vui.

Đột nhiên có người từ phía sau nặng nề đâm tới đây, đâm cho cậu lảo đảo một cái.

Mà dưới chân cậu lại vừa lúc là thềm đá, đột nhiên đứng không vững, cả người liền ngã xuống phía dưới.

Gallan vừa nhấc mắt liền nhìn thấy, tiểu mập mạp một thân thịt hô hô kia đang đứng ở trên bậc thang cười lạnh về phía cậu.

Tên mập chết tiệt.

Cậu ở trong lòng mắng một câu, nhắm mắt, ngồi chờ chết.

Nhưng mà, ngay tại thời điểm cậu đã chuẩn bị sẵn sàng, sắp mất mặt trước mắt bao nhiêu người mà ngã chổng vó, cậu lại không có ngã trên mặt đất.

Thời điểm cậu lảo đảo một cái đổ xuống phía bậc thang, phía sau lưng cậu đụng vào người nào đó.

Sau đó, một đôi tay nắm lấy hai vai cậu, đỡ cậu.

Gallan thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu lại muốn cảm tạ người đỡ lấy cậu.

Vừa chuyển đầu, nhìn thấy người ở phía sau, mắt cậu liền mở to, một câu cảm tạ kia cũng bị nghẹn ở trong cổ họng.

Đồng thời, không chờ cậu kịp phản ứng lại, thân thể nhẹ đi, cả người cậu đã bị ôm lên.

"Chân còn đang đau?"

Thanh âm thiếu niên trong thời kỳ vỡ giọng có chút khàn khàn, cũng không dễ nghe, nhưng ngữ khí lại ôn hòa.

Bị bế lên Gallan nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt này, còn có cặp mắt kim hồng dùng ánh mắt dò hỏi mà nhìn cậu, tâm tình trong lúc nhất thời rất là phức tạp.

Hiện tại, trong cặp mắt màu kim hồng này còn có ánh sáng, mà tám năm sau, đôi mắt này đã hoàn toàn sa vào trong hắc ám, âm trầm như địa ngục.

Gallan thật sự nhịn không được mà suy nghĩ.

Trong tám năm này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện như thế nào, mới có thể khiến cho thiếu niên trước mắt cậu biến thành một ác ma tàn bạo hung ác, làm người nghe tên đã biến sắc như vậy?