Dưới ánh mặt trời sáng ngời, rõ như ban ngày, một hồi thảm kịch kẻ yếu bị cường giả khi dễ sắp trình diễn.

Đứa trẻ nhỏ yếu nhất bị bốn đứa nhỏ lớn tuổi hơn cậu, thân thể cũng cường tráng hơn cậu bao vây lấy, mà phía sau lại là lùm cây rậm rạp, có trốn cũng trốn không thoát.

Đứa trẻ đại khái là rất sợ hãi, vẫn luôn rũ đầu, không rên một tiếng, ánh mặt trời chiếu đến một thân da thịt trắng trắng nộn nộn kia, hơn nữa bộ dạng tay nhỏ chân nhỏ nhu nhu nhược nhược đó, thoạt nhìn thật sự là rất nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực.

Vì thế, nhìn bộ dạng nho nhỏ đáng thương của đối phương, mấy đứa nhóc ranh kia càng thêm có cảm giác thỏa mãn lúc khi dễ người tự nhiên là phải không ngừng cố gắng, cả đám hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà nhào tới. Trong đó đứa có vóc dáng lớn nhất duỗi tay muốn bắt lấy mái tóc của đứa nhỏ tóc vàng, định ấn cái đầu ngu xuẩn có nhìn thế nào cũng khiến người cảm thấy không vừa mắt kia xuống đất, cũng giống như ngày hôm qua không chút khách khí mà hung hăng thu thập giáo huấn một trận vậy.

Nhưng mà, tay vươn ra, không bắt được.

Đứa nhỏ kia né tránh, sau đó, bọn chúng nhìn thấy đứa nhỏ kia ngẩng đầu lên, nhìn bọn chúng cười.

Đúng vậy.

Đứa trẻ nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực kia ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười dữ tợn hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt đáng yêu kia về phía chúng.

Không biết vì sao, lồng ngực mấy đứa nhỏ bỗng nhiên run lên, có dự cảm điềm xấu.

............

Ngay tại thời điểm mấy đứa nhóc lớn kia nhào lại đây, rắc một tiếng, bàn tay Gallan vẫn luôn đặt ở phía sau lưng đã hái xuống một nhành cây từ trong lùm cây ra.

Tay cậu giấu ở phía sau đã sờ soạng một hồi lâu, rốt cuộc mới chạm tới một cành cây vừa lòng đẹp ý, đại khái lớn chừng cánh tay cậu.

Mềm dẻo, rắn chắc, dễ dùng.

Cảm thấy mỹ mãn cậu liền ngẩng đầu, hé rộng cái miệng nhỏ, lộ ra hàm răng sữa sáng choang, nở một nụ cười dữ tợn với mấy con gấu con đang nhào đánh về phía cậu.

Sau đó, cậu vung nhánh cây trong tay lên cao cao.

—— ta không trị được Heymos chẳng lẽ còn không trị được mấy thằng ranh con các ngươi hay sao?

Bạch bạch bạch, bạch bạch bạch, bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch!

Trong không khí vang lên một trận tiếng bạch bạch vui sướng.

Đó là thanh âm phát ra khi cành cây mềm dẻo quất đánh từng cái từng cái lên da thịt.

Trong tiếng bạch bạch kia, còn lẫn kèm cả tiếng hô to quỷ khóc sói gào của đám gấu con bị quất đánh.

Phong cách thay đổi 180 độ, vốn là tình cảnh một đám đại lão khi dễ một đứa nhỏ nhu nhu nhược nhược, nay lại biến thành tình huống một đứa nhỏ không chút khách khí mà đuổi theo quất đánh mấy đứa nhỏ cao hơn cậu tráng hơn cậu.

Chỉ thấy tiểu hài nhi tóc vàng kia chạy nhảy thoăn thoắt, nhánh cây trong tay vung lên, bang một tiếng liền đánh lên trên mông nhóc lớn trước mắt cậu, đối phương đau đến ngao ô gào to một tiếng, che mông lại nhảy cẫng lên.

Đứa nhỏ bụ bẫm mắt nhìn cảm thấy không đúng nha, tại sao lại biến thành mấy đứa bọn chúng bị đuổi theo đánh vậy nè? Tức khắc gấp gáp, không quan tâm nữa, cúi đầu, tựa như một con trâu húc, chĩa sừng lao về phía Gallan mà đâm qua. Gallan nhẹ nhàng nghiêng người di chuyển sang một một, trốn thoát được, sau đó giơ chân đạp một cái lên mông nhóc béo theo đà lao qua người, đạp cho nhóc béo ngã nhào ra đất. Nhóc béo ngưỡng mặt nhìn lên trời nằm trên mặt đất, ngay sau đó cái bụng tròn vo đã bị nhánh cây quất cho bạch bạch hai cái, nó đau đến oa một tiếng rồi khóc lớn lên.

Trong lúc nhất thời, nhánh cây loạn múa, chỉ nghe được tiếng bạch bạch bạch không ngừng vang lên, cùng với tiếng la đau của mấy đứa nhỏ.

Mấy đứa nhỏ được mang tới đây đứa nào cũng đều là con nối dõi huyết mạch chi thứ vương thất cả, ở nhà toàn được nuông chiều quen rồi, hằng ngày vô pháp vô thiên, thường chỉ có bọn chúng khi dễ người khác, đời này đừng nói là bị người đánh, chỉ sợ ngay cả một ngón tay cũng chưa từng bị người chạm qua đâu.

Giờ phút này bị một đứa nhỏ thậm chí còn nhỏ hơn cả bọn chúng cầm một nhánh cây đuổi theo đánh, trong lúc nhất thời bọn chúng chỉ cảm thấy vừa tức lại vừa mất mặt, ném xuống một câu ngươi chờ đó cho ta sau đó liền khóc chít chít mà chạy đi luôn.

Nhìn mấy đứa nhóc khóc chít chít chạy đi xa, Gallan chỉ cảm thấy cả người sảng khoái.

Thần thanh khí sảng, tâm tình thoải mái.

Vốn dĩ bởi vì ăn mệt rất nhiều lần liên tục ở chỗ Heymos, mà đang nghẹn đến mức phát hoảng, đúng lúc có người đưa tới cửa để cậu trút giận.

Con gấu con không nghe lời là nên hung hăng quất mông.

Phát tiết thật sảng khoái Gallan nghĩ như thế.

Quả nhiên a, mặc kệ là ở chỗ nào, mặc kệ là ở niên đại nào, đánh con gấu con vẫn luôn là một việc vận động làm người cảm thấy vô cùng sung sướng a.

Nhìn theo bóng dáng đám gấu con kia bỏ chạy biến mất, Gallan cũng không đuổi theo. Cậu tùy tay ném nhánh cây đã bị đánh đến gãy kia xuống trên mặt đất, cong lưng chống đôi tay trên đầu gối thở phì phò từng ngụm từng ngụm, từng giọt mồ hôi lớn chảy ra từ vầng trán cậu, nhỏ giọt trên mặt đất.

Thân thể trẻ con vẫn còn quá nhu nhược, thể lực cũng kém cỏi quá cơ, nếu đám tiểu quỷ kia còn không chạy, cậu chỉ sợ sẽ sắp không chịu đựng nổi nữa mà lòi mất.

Mồ hôi ấm áp từ trên má trượt xuống dưới, nhỏ giọt trên cánh tay cậu.

Gallan một bên thở dốc, một bên nhìn cánh tay trắng như tuyết của mình.

Da nâu được coi là tượng trưng cho người cao đẳng, tượng trưng cho huyết mạch quý tộc thượng cấp, mà màu da của cậu......

Gallan lắc lắc đầu.

Không cần nghĩ cũng biết, thân thể này, gương mặt này, chỉ sợ đều là kế thừa từ vị mẫu thân quý tộc hạ cấp kia của cậu, mà không giống với vị phụ thân thành chủ thân là quý tộc thượng cấp kia.

Nói vậy khi còn nhỏ Gallan khẳng định là rất tự ti về điểm này, bằng không cũng sẽ không làm ra chuyện tự phơi đen chính mình, giả dạng thành trời sinh làn da màu nâu.

Như vậy xem ra, kiếp trước trước trước trước kia của cậu thật đúng là rất xui xẻo.

Vốn dĩ hẳn phải là một trưởng tử được thành chủ sủng ái, nhưng chỉ bởi vì màu da, cha không thương mẹ không yêu, còn luôn bị người cảm thấy huyết thống vương thất không thuần, bị người ngầm trộm trào phúng là tạp chủng, bị những quý tộc thượng cấp khác khinh thường.

Sau thật vất vả mới trở thành vương đệ, không ai dám lải nhải dài dòng ở trước mặt y.

Kết quả, mới qua được mười năm thì đã bị giết chết, vương tọa y vốn dĩ nên có được cũng bị Heymos giết chết y cướp đi.

Ngay sau đó, bởi vì không thành công ngồi lên vương tọa, khiến cho quỹ đạo vận mệnh bị biến động, vương quốc huỷ diệt, vì thế lại bị chúng thần tức giận nguyền rủa —— luân hồi chuyển thế, đời đời kiếp kiếp đều không sống được đến khi thành niên.

Sau đó người chuyển thế bị bắt trở về sửa lại quỹ đạo là cậu cũng xui xẻo theo, bị Heymos làm chết một lần rồi lại một lần......

............

Cho nên kỳ thật cậu căn bản không phải là đứa con thiên mệnh cái gì cả, mà là đứa con vận rủi đúng không?

Sủng ái cậu căn bản không phải là chúng thần gì hết, mà chỉ có một mình thần xui xẻo đi?

Gallan một bên phun tào như vậy ở trong lòng, một bên thở dốc, nhịn không được mà dùng cái mũi khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Đánh đám gấu con kia một trận xong, hiện tại tâm tình cậu đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Tuy rằng diện tích bóng ma tâm lý mà Heymos gây ra cho cậu vô cùng lớn, nhưng điều này cũng không đại biểu cho ai cũng có thể ức hiếp cậu được. Tuy rằng hiện tại thân thể của cậu có yếu chút, nhưng dù sao cũng đã trọng sinh rất nhiều lần rồi, làm người thừa kế vương vị thứ nhất, tri thức và võ kỹ đều cần phải học...... Được rồi, cậu thừa nhận thành tích của cậu trước nay vẫn luôn làm cho sắc mặt của người dạy dỗ cậu khó coi vô cùng.

Cho nên cậu như vậy vẫn xem như là ỷ lớn hiếp nhỏ sao?

...... Thôi, ỷ lớn hiếp nhỏ thì ỷ lớn hiếp nhỏ đi, dù sao đám gấu con thích khi dễ người kia vốn dĩ cũng đã rất thiếu dạy dỗ rồi.

Một hồi lâu sau, cuối cùng cũng hít thở lại bình thường, Gallan giơ tay lau mồ hôi chảy xuống dưới cằm một phen, ngồi dậy.

Tóm lại, đi về phòng của cậu nghỉ ngơi một chút trước đã, lượng tin tức đột nhiên phải tiếp nhận quá lớn, đầu óc căng chặt đến đau đớn. Cậu cảm thấy cậu đang rất cần một địa phương an tĩnh, hảo hảo phân tích cân nhắc tình cảnh hiện tại của mình một chút, làm rõ ràng bước kế tiếp rốt cuộc nên làm như thế nào.

Nghĩ như vậy, cậu liền cất bước định trở về.

Chân vừa nhấc lên, không nâng dậy nổi.

Giống như có thứ gì đó cuốn lấy chân cậu, nặng đến không nâng chân dậy nổi.

Cậu theo bản năng cúi đầu xuống nhìn qua chân trái.

Một cục lông màu vàng nâu lông xù xù đang ghé vào trên chân trái cậu, vo thành một đoàn.

Hai cái trảo thịt nhỏ ôm lấy mắt cá chân cậu, cục lông súc thành một đoàn kia nâng cái đầu nhỏ lông xù xù lên, đôi mắt tựa như hổ phách vô tội mà nhìn cậu, hai cái lỗ tai tròn tròn run run mấy hồi.

Sau đó, cục lông há mồm, hướng về phía cậu ngao ô một tiếng.

Gallan: "???"

Cái quỷ gì?

Tại sao lại sẽ có một con sư tử con chạy tới bám lấy chân cậu?

Hùng sư là thánh thú mà vương quốc này sùng bái, là tượng trưng cho đồ đằng của vương, ngay cả trên vương kỳ cũng có đồ án sư tử. Cho nên, lịch đại vương đô đều sẽ thử đi thuần dưỡng sư tử, dùng làm tượng trưng cho vương vị của mình, chỉ tiếc sư tử dù sao cũng là mãnh thú, có rất ít người cuối cùng có thể thuần dưỡng thành công.

Kamos vương chính là một trường hợp đặc biệt trong đó.

Hắn tựa hồ cực kỳ được thánh thú ưu ái, do đó mới có thể thành công thuần dưỡng được sư tử. Mà sở dĩ hắn được xưng là Sư Tử Vương, chính là bởi vì mỗi lần hắn lên chiến trường đều sẽ có ít nhất hai đầu hùng sư trở lên đi theo bên người.

Gallan khom lưng, bắt lấy sau cổ nhóc sư tử con này xách lên, nhìn chằm chằm nó mà cẩn thận đánh giá.

Có lẽ nào đây chính là một trong những đầu hùng sư về sau sẽ đi theo Kamos Vương huynh nam chinh bắc chiến không?

Cậu nhớ lại mấy đầu hùng sư tông mao uy phong lẫm lẫm, cao ngạo vô cùng, đối với những người khác ngoại trừ Vương huynh đều làm như không thấy trong trí nhớ, lại nhìn nhìn lại con sư tử con bị cậu xách tựa như xách mèo con đang mở to cặp mắt nghiêng đầu vô tội mà nhìn cậu.

Sau cổ vừa bị xách lên, cục lông lập tức co rụt lại, tứ chi cuộn tròn súc thành một đoàn, mắt nhỏ nhìn cậu, há mồm, nãi thanh nãi khí mà lại ngao ô một tiếng.

Gallan: "............"

Ngươi là một con sư tử thỉnh đừng có bán manh có biết không?

Cậu nhìn chằm chằm cục lông nhỏ ngó trái ngó phải, có thế nào cũng không thể tưởng tượng ra nổi, tiểu nãi hóa bán manh đang bị cậu xách lên này về sau sẽ trưởng thành trở thành vạn thú chi vương trên chiến trường sẽ làm người vừa nghe tiếng thì đã táng đảm.

Tuy rằng trong lòng phun tào như vậy, nhưng Gallan vẫn không chống đỡ nổi một tiếng ngao ô làm nũng của sư tử con. Cậu rút tay về ôm lấy tiểu nãi sư vào trong ngực, một tay nhẹ nhàng xoa xoa bộ lông mềm mại kia. Cục lông nhỏ màu nâu ở trong lòng ngực cậu thoải mái dễ chịu mà vo thành một đoàn, híp mắt mặc cậu vuốt lông giúp nó, ngẫu nhiên còn dùng đầu lưỡi nhỏ nóng hầm hập liếm cổ cậu một chút.

Cũng may đây chỉ là một con sư tử con, gai ngược trên đầu lưỡi còn chưa có sắc nhọn, sẽ không làm người cảm thấy đau, chỉ là có chút ngứa, Gallan ngứa đến nhịn không được mà nở nụ cười, ngón tay gõ đầu nhỏ lông xù xù một cái bảo nó an phận chút.

Gõ xong đầu cục lông nhỏ, đột nhiên nghe được từ trong bụi cây cách đó không xa truyền đến tiếng vang sàn sạt, như là có người đang xuyên qua lùm cây đi tới.

Gallan ôm tiểu nãi sư trong lòng ngực, theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Mà vừa nhìn, cậu liền tức khắc cứng lại.

Chỉ thấy trong lùm cây cách tầm mắt cậu không xa, một cái đầu cực lớn từ trong đó xông ra, ngay sau đó, tứ chi thô to chậm rãi bước về phía trước, nện bước cao ngạo mà lại đầy uy áp, thân thể khổng lồ cũng dần lộ ra.

Gallan đã hoàn toàn hóa đá, một cử động nhỏ cũng không dám động.

Một đầu hùng sư màu nâu thể trạng khoẻ mạnh đang đứng ở trước người cậu, nhìn xuống cậu, một đầu tông mao màu vàng kim thật dài phiêu động ở trong gió, một đôi mắt sáng ngời hữu thần tựa như than lửa chỉ nhìn một cái cũng đủ khiến hai chân người nhũn ra, hung quang khiếp người.

Má ơi gia trưởng tới tìm bé con lạc đường nhà mình nè!

Tội phạm dụ dỗ ôm bé con đi lạc hư hư thực thực nào đó run bần bật.

Cảm giác chỉ một giây thôi là mình sẽ bị gia trưởng tìm tới kia một ngụm giải quyết luôn.

Gallan cả người cứng đờ đứng ở tại chỗ, cả một cử động nhỏ cũng không dám, trong đầu phát ra tiếng than khóc thảm thiết.

Ba ba ba ba ba ba ba ba sư tử đại nhân!

Ta nói ngài biết nè, kỳ thật là bé con nhà ngài động trảo trước đó, ngài tin hay không?

Trước không nói đến chuyện có tin hay không, dù sao kể cả có nói ra đi nữa, sư tử khẳng định cũng nghe không hiểu tiếng người.

Đầu sư tử lớn uy mãnh cường tráng cao gấp đôi đứa nhỏ nhìn xuống tiểu oa nhi trước người mình, cái đầu thật lớn cúi xuống dưới, mắt to chuông đồng nhìn chằm chằm vào tiểu oa nhi đang ôm lấy con non nhà mình.

Tư thế kia, chỉ cần mồm to bồn máu há một cái, là có thể dễ dàng cắn rớt toàn bộ cái đầu nhỏ của tiểu oa nhi.

Vị thịt người, giòn.

Đầu óc Gallan trống rỗng.

Xong rồi xong rồi xong rồi, xuất sư chưa thành thì đã chết trước, lần này không chết ở trên tay Heymos, mà chết ở trong miệng sư tử.

Cho nên nói cậu căn bản không có khả năng là đứa con thiên mệnh gì hết trơn, hoàn toàn chính là đứa con vận rủi mà ——

Hoàn toàn không biết lão ba nhà mình đã tìm tới sư tử con thoải mái dễ chịu mà ghé vào trong lòng ngực mềm mại ấm áp của tên tội phạm dụ dỗ đã bị dọa ngốc nào đó, xoay người khò khè một tiếng, tiếp tục ngủ ngon.

............

Một đầu sư tử lớn ngạo nghễ mà đứng, uy vũ hùng tráng.

Đứa trẻ nhỏ bé đứng ở trước mặt đầu sư tử lớn chỉ cần há mồm là có thể một ngụm nuốt trọn cả người mình vào bụng kia, ôm tiểu nãi sư mắt trông mong mà nhìn sư tử lớn.

Lần này là thật sự, nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực.