- Chị dâu.

Ô Hi Ân bình tĩnh buông tay nàng ta ra.

Chu Đồng lập tức ngẩn người, nàng không nghĩ tới người hoàng tẩu mới này ăn mặc đạm mạc như thế, nhưng chất vải lại cực tốt, còn có dung mạo đẹp nghiêng nước nghiêng thành thu hút tầm mắt người khác, hơn nữa vừa nhìn đã cảm nhận được khí chất bất phàm.

Đỗ Vịnh Song vừa nghe, càng nhìn chằm chằm nàng, nàng chính là Ô Hi Ân, thê tử mới của Chu Trần Thiệu! Hừ, thật đúng là một mỹ nhân khiến người ta ghen tị, hơn nữa da thịt trắng nõn nà không tì vết kia, cả đôi mắt sáng lập lắp như ánh sao đêm kia, làm cho người ta chìm đắm không thể dời mắt.

Thời điểm các nàng quan sát lẫn nhau, Tiểu Hạ và Tiểu Đóa chạy lại, mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng các nàng theo bản năng đứng ra sau lưng chủ tử, phô trương thanh thế.

Ô Hi Ân cảm nhận được địch ý, dáng dấp xinh đẹp, tướng mạo mỹ lệ, cô gái này chắc là bạn tốt của Đồng Nhi - Đỗ Vịnh Song.

- Nàng là Đỗ Vịnh Song, nữ nhi của Thừa tướng, ngươi tốt nhất để ý nàng một chút, không lâu nữa nàng cũng sẽ trở thành chị dâu của ta.

Chu Đồng lôi kéo tay bạn tốt, khiêu khích nhìn nàng.

Ô Hi Ân quan sát nàng ta một hồi lâu mới mở miệng: "Có hữu duyên tỷ muội hay không là chuyện của phu quân, nhưng bây giờ quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu ta lại thấy các ngươi đánh người làm ở đây, ta nhất định không buông tha các ngươi."

Khí thế nàng không nhỏ, nhưng lại chấn chỉnh Chu Đồng, khiến nàng ta nói không nên lời.

Đỗ Vịnh Song tức giận tiến lên: "Ngươi nói cái gì? Là nha hoàn này không cẩn thận, ngay cả bình hoa ta tặng cho Chu đại ca nàng cũng làm bể."

- Là công chúa và Song cô nương đừa giỡn trên đường đi đụng vào tay ta, bình hoa mới có thể bể..." Nha hoàn nhỏ giọng khóc lóc kể lể.

Ô Hi Ân nhìn về phía Chu Đồng chột dạ, lại còn có Đỗ Vịnh Song căm thù nhìn chằm chằm nha hoàn, nói: "Ngươi có gì để giải thích?"

Nàng ta bĩu môi: "Vậy thì thế nào? Đồng Nhi là công chúa, đánh nô tài thì đã làm sao?"

- Không sao cả, nhưng xin Song cô nương yên lặng, đây là chuyện của ta và em chồng, cũng là chuyện gia quy của Cảnh VƯơng phủ, nếu có dị nghị, sáng mai chúng ta ba người vào cung diện kiến mẫu hậu.

Ô Hi Ân lạnh nhạt nói.

- Lấy mẫu hậu ra để áp đảo ta và Vịnh Song, ngươi thật nhát gan.

Bỏ lại lời nói, Chu Đồng thở phì phò kéo Đỗ Vịnh Song rời đi, không phải là nàng không muốn tranh cãi tiếp, mà là nàng sợ mẫu hậu, nàng thật không chiếm được phần nào tốt.

Đỗ Vịnh Song mím chặt môi, không khỏi ưu phiền, không ngờ tân Vương Phi không chỉ xinh đẹp, mà còn là một nhân vật khó dây dưa!

Ô Hi Ân không thèm để ý đến các nàng, đi đến hướng Tiểu Hạ và Tiểu Đóa đang đỡ nha hoàn dưới đất dậy, thấy gò má nàng sưng đỏ, nàng nói với Tiểu Hạ và Tiểu Đóa: "Hai người các ngươi đưa nàng đi bôi thuốc, lấy thuốc trong hòm thuốc của ta mà bôi cho nàng."

- Cám ơn Vương Phi, cám ơn Vương Phi.

Nha hoàn cảm động đến rơi nước mắt.

Nàng lắc đầu cười một tiếng: "Đi đi." Thật ra thì nàng cảm thông với nàng ta, bởi vì nàng cũng từng bị người ta hung ác đánh đập như vậy.

Sau đó, nàng xuất ngoại làm một số chuyện, sau khi trở về phủ thì nghe tin quản sự đến trình diện: "Có hay không làm Vương Phi sợ? Công chúa Đồng Nhi và Song cô nương, ách.... Hai người cũng không có thân thiết lắm đâu."

- Lời này của quản sự thật không chính xác, hai người kia có phải hay không thường xuyên cậy mạnh mà vô lễ?

Hắn lúng túng cười một tiếng, lát sau mới nói tiếp, thật ra thì công chúa Đồng Nhi cũng không hay ăn hiếp người làm, Đỗ Vịnh Song cũng vậy, hai người từ khi còn bé đã chơi thân với nhau, tình như tỷ muội lại kiêu ngạo cậy mạnh, lúc Cảnh Vương không có trong phủ, hết lần này đến lần khác, hai người xem nơi này tựa như là nhà của mình, thường hay tới đây, Đỗ Vịnh Song lại càng coi Đồng Nhi công chúa là chỗ dựa, tự cho mình là đương gia chủ mẫu, cái gì cũng xen vào."

Nàng gật đầu: "Ta biết, chỉ hi vọng ta đã tới đây, các nàng có thể biết mà tiết chế."

Nhưng không như mong muốn, các nàng cứ cách một ngày là lại đến, Đỗ Vịnh Song lại càng ra sức biến mình thành một con khổng tước, mặc kim mang ngân, mặc dù quý khí bức người, nhưng cũng mang theo điểm tục khí.

Cũng như vậy, nhưng thói quen một thân đơn bào của Ô Hi Ân là khiến nàng giống như tiên tử hạ phàm, đẹp tựa như ảo mộng.

Chu Đồng quan sát Ô Hi Ân một chút, rồi nói: "Ta nói này hoàng tẩu, hôm nay bằng hữu của ta muốn tới Cảnh vương phủ, không nhiều lắm, năm mươi người, à không, một trăm người, buổi trưa sẽ đến, ngươi cũng đừng làm cho ta mất thể diện, rượu tiệc và thức ăn nên chuẩn bị...."

- Thì ra là mẫu hậu là đoán đúng em chồng sẽ đến tìm ta, mới cố ý nói với ta chuyện của em chồng.

Ô Hi Ân bình tĩnh cắt đứt lời của nàng ta, nhưng trong lòng vô cùng cảm kích Thái hậu.

- Ngươi nói bậy cái gì đó? Tìm ngươi cái gì, ta đây là đang giúp ngươi.

Nàng ta thở phì phò đạp chân.

- Chuyện thiết đãi yến hội, thứ cho ta không thể làm theo, nếu em chồng cố ý muốn tiếp đãi khách nhân, như vậy ta sẽ sai người chuẩn bị xe ngựa, đưa bọn họ thẳng tiến đến hoàng cung, xin mẫu hậu giúp một tay tiếp đãi yến hội.

Nàng cười nói.

- Ngươi !

Nghe vậy, Chu Đồng và Đỗ Vịnh Song tức giận thiếu chút nữa hộc máu, chỉ có thể căm giận xoay người rời đi.

Các nàng thế nào cũng không nghĩ tới, với thân phận của các nàng lại phải ở dưới chân của nữ nhi phủ Quốc Công, các nàng cứ nghĩ, ít hôm nữa Đỗ Vịnh Song gả vào Vương phủ, đoạt chánh vị, trông coi chuyện lớn nhỏ trong phủ, ai ngờ các nàng nghĩ quá đơn giản, hai ngày liên tiếp ra oai lại bị người ta hung hăng trả ngược lại.

Hai người sửa sang lại gương mặt rồi đi ra ngoài, lại thấy một nam nhân anh tuấn bước nhanh đến.

- Đó không phải là Lương Vương hầu gia, Lương Văn Khâm?

- Hắn gấp cái gì?

Các nàng và hắn ngược phương hướng, cộng thêm tân sự nặng hề khiến hắn không chú ý tới các nàng, bước nhanh đi vào trong.

- Đường tỷ phu, sao ngươi lại tới đây?

Ô Hi Ân không nghĩ tới sẽ gặp hắn ở chỗ này, mặt kinh ngạc.

- Ta nhất định phải tới gặp ngươi.

Không báo động trước, hắn đột nhiên ôm thật chặc nàng.

Nàng sợ hết hồn, lập tức dùng sức đẩy hắn ra: "Đường tỷ phu, xin tự trọng!"

Hắn thống khổ hít một hơi khí lạnh: "Hi Ân, ta sắp điên rồi, không gặp được nàng, lại lo lắng nàng sẽ chết, ta không thể làm gì... Ta mang nàng đi, cái gì ta cũng có thể không muốn, nhưng không thể để nàng ở đây, ta không thể để cho nàng chết."

Hắn kích động nhìn nàng nói.

Hắn điên rồi sao? Đỗ Vịnh Song và Chu Đồng lưu lại xem cuộc vui, trong lòng cùng toát ra ý nghĩ như vậy.

Nhưng Ô Hi Ân không có ý định để cho hắn diễn kịch: “Đường tỷ phu thất lễ, những gì không nên nói thì đừng nói, ta đã là Cảnh Vương phi, ngươi dẫn ta đi, ngươi để Hoàng thượng và Cảnh Vương gia ở chỗ nào, hay là ngươi muốn cha mẹ ngươi vì ngươi mang tội dụ dỗ Vương Phi, bị lien lụy tước mất chức quan? Mà ngươi, cũng có thể sẽ bị tống vào ngục.”

Buổi nói chuyện này giống như cảnh tỉnh, để cho Lương Văn Khâm mấy ngày nay mơ mơ màng màng trong nháy mắt thanh tĩnh. Không! Hắn muốn cùng nàng trở thành thần tiên quyến lũ, mà không phải…… Đúng vậy, hắn đang suy nghĩ cái gì? Hắn cười khổ nhưng tủy chung vẫn lưu luyến dung nhan xinh đẹp này, si ngốc nhìn nàng nữa ngày trời, sau đó sắc mặt thê lương, lắc lắc hai vai, lẳng lặng rời đi.

Đang lúc Ô Hi Ân âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, mắt lại liếc thấy Đỗ Vịnh Song và Đồng Nhi đáng lẽ ra đã rời đi, nhưng lại đứng cách đó không xa cười lạnh nhìn nàng, giống như là bắt được nhược điểm của nàng.

Nàng mặc kệ các nàng, xoay người trở về phòng, nhưng trong lòng hiểu rõ, các nàng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.