Mạch Yên Nhiên giá y rực rỡ một mình tiến lên lối đi trải đầy đá cuội, hai bên khách mời đứng dọc theo con đường nhìn ngắm thời khắc tân nương tử bước đến kiệu hoa.

Bên cạnh cô không một ai dìu, chẳng có nô tỳ bồi giá cũng không có tân lang đến rước dâu.

Khung cảnh tủi hổ này khiến tâm tư Yên Nhiên đôi chút chạnh lòng.

Nương tử trong xiêm y đẹp đẽ phía sau hàng người bàn tán:

- Ta nghe nói quả thật Tứ Vương Gia thân thể không khỏe, nhưng cũng không nặng đến mức ngay cả đại hôn của mình cũng không thể đích thân cử hành, theo như ta thấy đây là ngài ấy chê vị tân nương này vô tài vô đức, chưa bước vào Vương phủ đã bị ghẻ lạnh như vậy rồi...

Vài phần đắc ý lộ rõ mười mươi, nương tử kia phẩy chiếc quạt trên tay bằng động tác uyển chuyển che giấu nụ cười mỉa mai.

Một nương tử khác chen lời:

- Còn không phải sao? Nữ nhân độc mệnh như vậy đến nhà bá tánh bình thường cũng không muốn rước vào nhà, nếu không phải vì ý chỉ của hoàng thượng thì Tứ Vương Gia kia sao phải hạ thấp mình cưới cô ta chứ.

Yên Nhiên đều bước nhưng tâm tình chẳng mấy dễ chịu, trong lòng hậm hực:

" Các người nghĩ bổn đại tiểu thư đây muốn gả cho hắn chắc? Nếu không vì muốn trở mình nhanh chóng ta đã chẳng nhắm mắt mặc cho mối hôn sự này diễn ra".

Nương tử kia lại nói:

- So về dung mạo, luận đến học vấn thì đích nữ này còn kém xa vị thứ nữ, cũng chẳng hiểu sao hoàng thượng lại chọn cô ta, chẳng có chút phẩm hạnh nào.

Liền sau đó những kẻ khác tham gia bàn luận :

- Cô có biết gì không, vài ngày trước vị đích nữ này nửa đêm canh ba trốn chạy cùng một nam nhân bị Tần Hạc Hiên vô tình trông thấy, không biết vì sao sáng hôm sau đã từ ngoại thành trở về, bộ dạng của cô ta vô cùng thê thảm, trên người còn mặc y phục của nam nhân.

- Còn sao được nữa chứ, nói không chừng nam nhân kia chỉ lợi dụng cô ta thôi, xong chuyện thì xem cô ta như quả bóng mà thẳng chân đá đi.

- Mới đây thôi bị Tần nương tử thay phu quân đến vạch trần liền bị cô ta cho người tát tai, đến mức gương mặt của Tần nương tử sưng to hơn cả đầu lợn, cả híp mở mí mắt cũng trở nên khó khăn, còn đe dọa sẽ cắt lưỡi Tần nương tử xuống nữa.

Yên Nhiên sôi sục, nộ khí lưng chừng:

" Vị tiểu nương này của ta cũng thật lợi hại, chuyện xảy ra trong lớp tường dày của Mạch phủ chớp mắt đã bị lan truyền khắp các gia đình quyền quý, thân tín trong Miên Quốc rồi.

Thủ đoạn cũng thật là nhanh nhẹn."

Đám nữ nhân vây quanh kinh hãi, tất thảy ánh mắt khinh nhờn đều dán hết trên người cô:

- Trời ơi, thật là độc ác, một cô nương sao có thể nghĩ ra hình phạt đáng sợ như vậy chứ?

- Nữ nhân này phẩm hạnh không đoan chính, tâm địa lại độc ác như vậy thật không xứng trở thành Vương Phi.

- Dù là vậy, nhưng hôn sự này đích thân hoàng thượng ban cho, muốn từ chối cũng không từ chối được.

Một nam nhân gần đó lại tiếp lời, giọng điệu bảy phần là cợt nhả :

- Cũng không thể nói là không xứng.

Mọi sự chú ý của đám phụ nữ đều đổ dồn về hắn:

- Các cô nghĩ thử xem, một nữ nhân không an phận, không tài đức, một nam nhân phế vật bị thất sủng, có điểm nào không xứng với nhau.

Tiếng cười châm chọc của bọn họ đủ để những kẻ tinh ý nghe thấy rõ, Yên Nhiên nghiến chặt cơ hàm, tay nắm xiết lấy cán quạt hỷ che ngang khuôn mặt, nhịp chân dừng lại, hơi nghiêng đầu nhưng chỉ lộ đôi mắt âm u đằng đằng sát khí về phía đám người kia, khiến rất nhiều người tại đó chú ý cũng lăm lăm ánh nhìn tò mò về hướng đám người đang nghị luận, tự ắt xấu hổ mà xua nhau im lặng.

Yên Nhiên nhất thời bị tức tối làm cho thần sắc cũng chẳng mấy dễ nhìn, nếu đây không phải là ngày trọng đại thì nhất định cô sẽ lao đến mà dạy dỗ họ, hận không thể lập tức xông qua đó cho đám người kia một bài học thật đau.

Lại nghĩ hôm nay cho mẫu tử Hồng tiểu nương được dịp hả hê rồi.

...----------------...

Phòng tân hôn Tứ Vương Phủ.

Ngoài kia ồn ào náo nhiệt, Mạch Yên Nhiên đơn độc trong phòng tân hôn.

Cô đấm lấy vài cái lên vai gáy, số trâm cài rườm rà trên đầu đã mang cả ngày khiến cô mệt mỏi, vứt lại chiếc quạt xuống giường thở một hơi lớn.

Trước mắt liền hiện ra căn phòng có phần chật chội, vẻn vẹn chiếc bàn tròn ở giữa với đầy ấp thức ăn, hỷ tự dán sơ sài, tường nhà lẫn bàn ghế một màn cũ kĩ, trông như thể đã để trống một thời gian rất lâu không ai quét dọn.

Đầu giường chân đèn cũng không còn nguyên vẹn, vài thứ vật dụng trong phòng tối giản vô cùng, bất ngờ cô tự hỏi:

- Đây mà là nơi của một Vương Gia ở hay sao? Dù ngày thường ta hay bị mẫu tử Hồng Uyển Uyển bắt nạt thì cuộc sống cũng không đến nỗi này.

So với khuê phòng của ta ở Mạch phủ thì căn phòng này muốn bì cũng không bì được.

Bụng lại thầm nghĩ tên Tứ Vương Gia kia không phải vì bệnh tật đeo bám mà trở nên keo kiệt quá mức chứ, đến đồ vật đã cũ cũng chẳng muốn thay đi.

* Ọp ẹp *

Âm thanh phản đối của dạ dày réo lên, ngó thấy bên ngoài vẫn còn rơm rã khách mời cười nói ắt hẳn Tứ Vương Gia chưa thể vào ngay, Yên Nhiên thư thả đến chiếc bàn tròn ngồi xuống.

- Đói chết ta rồi.

Miếng bánh vuông vức trắng trẻo nằm trên dĩa làm vị giác của Yên Nhiên tứa nước bọt thèm thuồng, cô đưa tay chạm vào lớp bột mềm mịn cười vui vẻ rồi đột nhiên dừng lại:

- Tân nương tử vừa mới về nhà phu quân mà đã không ý tứ như vậy, người khác biết được không phải là sẽ mất mặt lắm sao?

Cô cố tình quay mặt đi nơi khác nhưng cái bụng trống rỗng liên tục hối thúc đồ ăn, cộng thêm hương thơm mời gọi của chiếc bánh khiến cô không thể kìm chế , Yên Nhiên tặc lưỡi một cái:

- Ta mặc kệ, trên bàn bao nhiêu là món như vậy, ăn một chiếc bánh chắc sẽ không ai để ý đâu nhỉ.

Chẳng hơi sức mà lo nghĩ, Yên Nhiên cầm lấy chiếc bánh thơm ngon đưa vào miệng cắn một miếng lớn, thứ mỹ thực lấp đầy khoang miệng khiến tâm trạng con người ta cũng trở nên hạnh phúc, liên tiếp ăn đến mấy chiếc.

- Tứ Vương Gia.

Bên ngoài có tiếng người hầu hành lễ, động tác thích thú của Yên Nhiên đột ngột dừng lại, cô nhanh chóng sắp xếp những chiếc bánh còn lại trên dĩa thức ăn, phủi tay, lau mép rồi chạy đến ngồi lại trên giường, hấp tấp tìm chiếc quạt vừa rồi ném bừa.

* Két *

Thông qua tấm quạt mỏng có thể nhìn rõ dáng dấp cao lớn của nam nhân mở cửa bước vào, người trước mặt ho liền vài tiếng, trên người mặc hỷ phục tân lang càng chắc chắn hắn là Miên Vân Hi, phu quân của cô.

- Cô không mệt sao?

Thanh giọng từ tính của hắn cất lên vừa lúc đó cầm lấy chiếc quạt trên tay cô đặt xuống, bên trên mỹ mạo của Miên Vân Hi chằm chằm nhìn cô, bất giác nội tâm Yên Nhiên thán lên vài tiếng:

" Trời ơi, đẹp quá ".

Cô ngây ngốc nhìn hắn, Vân Hi chờ đợi hồi lâu cũng không thấy cô phản ứng gì, hắn khẽ nhếch đuôi mày.

Yên Nhiên bị ánh mắt ôn nhu kia bất thình lình chuyển sang trạng thái căng thẳng:

- Ờ...

Môi đỏ mấp máy nhưng không biết phải nói gì, dáng vẻ hiên ngang trong Mạch phủ bị một nam nhân làm cho tắt nhẹm.

- Bổn Vương hỏi cô không thấy mệt sao, trâm cài đầu nhiều như vậy không nặng à?

Cô đưa tay bối rối chạm chiếc trâm dài nhất ở trên đầu, nét mặt mấy phần khó chịu:

- Còn không phải tại ngài vẫn chưa vào hạ quạt hay sao.

Cô thì thào không có ý để hắn nghe thấy, lén lút che giấu biểu cảm bất mãn.

Cư nhiên thính giác của hắn không có vấn đề, chỉ là tiện thể nhìn cô thêm một chút rồi che tay ho vài tiếng.

( Lễ cưới ở Miên Quốc có phong tục: Tân nương cầm quạt che dung mạo, trước khi động phòng không được phép để người khác nhìn thấy quá rõ ràng gương mặt, được hiểu là tân nương dành hết sự đẹp đẽ và chung thủy cho phu quân.

Đêm tân hôn, tân lang sẽ đích thân hạ quạt che mặt và uống rượu giao bôi thì mới được coi là đầy đủ nghi lễ thành hôn).

Liếc thấy bánh trên dĩa vơi đi không ít, hắn cười nhẹ.

- Xem ra ngày mai ta nên dọn dẹp lại căn phòng này một chút, khéo lại có chuột bò vào làm cô sợ hãi.

- Chuột? Chuột ở đâu?

Hắn chỉ tay vào dĩa bánh trên bàn:

- Con chuột này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nó vừa ăn mất không ít bánh hỷ trên bàn.

Vân Hi đưa ngón tay lại gần khuôn mặt đỏ ửng của Yên Nhiên, cư nhiên cô vì xa lạ mà ngã người ra sau né tránh.

Tự nhận thấy bản thân có phần nóng vội, Miên Vân Hi gõ gõ vào khoé miệng mình, cô cư nhiên sờ lên mép môi mới biết khoé miệng còn dính lại một ít bột bánh, hiểu ra bản thân bị hắn châm chọc, nét mặt Yên Nhiên mấy phần chột dạ mấy phần khó coi, trong lòng thầm oán trách:

" Ngươi rõ ràng là đi đứng bình thường, vậy mà lại không thèm vác xác đến Mạch gia rước dâu, hại ta trở thành trò cười cho bọn người đáng ghét đó, giờ còn ở đây có tâm tư mà trêu chọc bổn Vương Phi."

- Nào, chúng ta uống rượu giao bôi.

Đón lấy ly rượu giao bôi, đây cũng là lần đầu tiên cô tiếp xúc rất gần với một nam tử, vòng tay qua cánh tay của hắn, thân nhiệt lẫn hơi thở cơ hồ có thể cảm nhận rất rõ ràng, má cô ửng đỏ.

Hắn uống một hơi cạn ly rượu, cô thẹn thùng né tránh con ngươi xám màu của người đối diện:

- Ngài nhìn ta chăm chăm như thế làm gì?

- Ta là muốn tháo hộ cô những thứ vướng víu kia, nhưng trông dáng vẻ này chỉ e là không phải.

Hắn chỉ tay lên mũ tân nương, đong đưa ánh mắt trêu đùa với Yên Nhiên.

- Lễ thành hôn đã kết thúc rồi, cô cũng không cần phải tự làm khó mình như vậy.

Miên Vân Hi giữ y nụ cười khí chất đến ghế ngồi, Yên Nhiên thuận lợi tháo gỡ đóng trâm cài, bản thân liền cảm thấy nhẹ nhàng hẳn ra.

- Qua đây dùng bữa đi, cô cũng đã đợi lâu vậy rồi.

Hắn gấp thức ăn vào bát tại vị trí của cô, mấy phần ý vị lại không rời tầm mắt khỏi Yên Nhiên.

Cô lấy làm lạ, bảy phần là suy nghĩ tên Tứ Vương Gia trước mặt ngoài vô năng, keo kiệt còn thêm háo sắc.

" Ông trời ơi, vậy nửa đời còn lại của ta không phải là thê thảm lắm sao ?"

Nhưng đáy mắt hắn quả thật rất chân thực, không có bất kỳ điều gì có thể dễ dàng lột tả được.

Hắn lại nở nụ cười mị hoặc.

Yên Nhiên tay không động đũa, hai người họ phút chốc chìm trong không khí ngại ngùng.

Mà nói cho đúng thì nữ nhân kia mới là người thẹn thùng, Miên Vân Hi hắn rất mong chờ hành động tiếp theo của cô.

Lại nhắc đến lần đầu gặp mặt ở bãi tha ma, Miên Vân Hi trước mặt cô hít hà một cái, oái oăm thay có đôi phu thê nào lại ra mắt nhau ở chốn ghê rợn như vậy chứ, mà dường như cô cũng chẳng nhận ra hắn chính là thi thể nam nhân bị cô cướp mất cẩm y.

Thoáng nghĩ nương tử này của hắn có mấy phần gai góc mà tới y phục của người chết cũng dám lấy đi.

Yên Nhiên bị không khí phẳng lặng đè bẹp sự kiêu ngạo, nhìn kỹ cũng thật lạ, cô chưa từng gặp qua người trước mặt, nhưng mấy phần quen thuộc, mấy phần tò mò.

- Sao cô lại không ăn?

Miên Vân Hi cất giọng phá tan sự ngây ngốc của cô, Yên Nhiên chỉ tiện miệng ờ một tiếng nhỏ rồi điềm nhiên dùng bữa.

- Ngài không ăn sao?

- Bổn Vương không đói.

Hắn bên cạnh cũng tỏ ra bất ngờ, mới nãy vẫn còn thẹn thùng đỏ hết cả má, vậy mà xoay đi đã chén sạch thức ăn trong bát.

Mạch Yên Nhiên đưa đầu đũa đến dĩa cá tròn lớn nhất trên bàn, không khách khí bê luôn cả con cho vào bát, hắn trố mắt nhìn cô nếm đủ hương vị trước mặt, rồi nở nụ cười ngờ nghệch khi vị giác đắm chìm trong mỹ thực..