Phủ thế tử.

Xe ngựa khi chạy tới cửa, Ngọc Ý sớm đã ngủ say, Vu Kì Thiên liếc nhìn Ngọc Ý dựa vào vai mình ngủ, vẻ mặt có thêm ý cười.

"Thế tử, chúng ta tới rồi." Phu xe mở miệng.

"Ta biết rồi" Vu Kì Thiên gọi hai tiếng, Ngọc Ý không hề tỉnh.

Ban ngày mệt như vậy, lại giày vò lúc nửa đêm, hiện nay cũng sắp sáng rồi, nha đầu này chắc rất buồn ngủ, vì vậy Vu Kì Thiên đã bế ngang Ngọc Ý lên, đi xuống xe ngựa.

Quản gia và đám người Liêu Tinh ở cửa thấy vậy thì bị dọa giật mình.

"Thế tử, hay là đểam lão nỗ, sức khỏe của ngài sao bế được Ngọc tiểu thư." Quản gia lo lắng nói.

"Ngươi có thể bế được sao?" Vu Kì Thiên hỏi ngược lại.

Sắc mặt quản gia chợt cứng đờ, ông ta từng tuổi này rồi, nếu kêu ông ta bế Ngọc Ý, thật sự không bế nổi, hơn nữa cáidm này cũng không hợp lễ tiết.

"Thế tử, là lão nô quá phận, lão nô là lo lắng cho sức khỏe của ngài." Quản gia lập tức giải thích.

Liêu Tinh ở một bên mặt mày nghiêm túc, vội vàng mở miệng: "Thế tử, thuộc hạ không có bất cứ suy nghĩ gì với phu nhân, thuộc hạ trẻ tuổi thể lực tốt, hay là để thuộc hạ đi, sức khỏe của ngài mới vừa tốt hơn một chút."

"Không cần, ta không yếu như các người nghĩ, mấy bước này không sao cả." Vu Kì Thiên bế Ngọc Ý đi vào.

Thật ra hắn sợ đổi người, Ngọc Ý sẽ bị đánh thức.

Quản gia và Liêu Tinh vội vàng đi theo, nếu thể lực của thế tử không đủ, bọn họ lập tức thay thế.

Kết quả Vu Kì Thiên bế Ngọc Ý về thẳng phòng, cũng không xuất hiện bất cứ hiện tượng thể lực không đủ, quản gia lúc này mới thở phào, lập tức đóng cửa cho bọn họ.

"Thế tử cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, biết bế phu nhân về phòng, quả nhiên sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại, thế tử trước kia đi đường mà đi xa đều sẽ họ không thoải mái, bây giờ vậy mà có thể bế phu nhân về phòng cũng không sao, chậc chậc, thật là lợi hại." Quản gia bĩu môi nói.

"Ta cũng cảm thấy sức khỏe của thế tử tốt hơn rất nhiều, đây là chuyện tốt." Liêu Tinh tán thành.

Hai người cũng quay về nghỉ ngơi, bọn họ không dám ở góc tường nghe trộm chuyện của thể tử.

Ở trong phòng, Vu Kì Thiên đặt Ngọc Ý lên giường, giúp cô đắp chăn xong, nhìn trong miệng còn ngập que kẹo, hắn động tác cẩn thận giúp cô lấy ra khỏi miệng.

Ngọc Ý chỉ nhíu mày, lật người tiếp tục ngủ.

Vu Kì Thiên nhìn dáng vẻ nằm dài của cô, ý cười trong mắt càng sâu, hắn cởi quần áo cũng nằm xuống.

Một đêm ngon giấc, cho tới khi trời sáng.

Tô gia.

Tô Nhược Nhi sau khi trở về trực tiếp kêu hạ nhân đổi hết đồ dùng trong phòng, thứ có mùi hoa hoắc hương cũng vứt hết. Sau đó bảo quản gia sau này đưa cơm tới viện của mình, kêu người nấu ở trong căn bếp nhỏ, một tháng này không ra ngoài.

Nàng ta chỉ giữ lại nha hoàn cận thân, những người hầu hạ trong viện đều bị đuổi đi.

Nếu không phải Ngọcmm Ý nói với nàng ta, nàng ta cũng không biết mình bị trúng độc, hạ độc ở dưới mí mắt của nàng ta, còn thần không biết quỷ không hay, chắc chắn trong viện này có nội gián.

"Tiểu thư, Ngọc tiểu thư có thể chữa khỏi mặt của người sao?" Nha hoàn Lỗ Nhi lo lắng hỏi.

"Ta tin nàng ấy." Tô Nhược Nhi nghiêm túc nói.

Còn về lời đồn của Ngọc Ý, Tô Nhược Nhi cũng từng nghe không ít, nhưng hôm nay cô bảo vệ nàng ta như vậy, sự chắc nịch và tự tin trong đôi mắt phượng đó khiến Tô Nhược Nhi nguyện ý tin cô.

Tô Nhược Nhi cầm lấy thuốc mà Ngọc Ý cho nàng ta, lấy ra hai viên, hình thù rất kỳ lạ, tuy chưa từng thấy, nhưng nàng ta vẫn ngửa đầu uống xuống.

"Nếu tiểu thư đã tin, vậy nô tỳ cũng tin, tiểu thư hạ nhân của viện chúng ta bị đuổi đi hết rồi, vậy sau này nô tỳ nhất định phải hầu hạ người thật tốt, sẽ không cho người khác hại người nữa." Nha hoàn Lộ Nhi mặt mày nghiêm túc nói.

"Nha đầu ngốc, lòng trung thành của ngươi ta biết, ngày mai chúng ta tự mình tới chợ nô lệ mua người, bây giờ kẻ địch trong tối ta ngoài sáng, buộc phải cẩn thận." Tô Nhược Nhi mặt mày lạnh lùng.

Vậy mà đính kế tới đầu của nàng ta, nàng ta tuyệt đối sẽ không tha cho người hạ độc.

"Con gái, con gái..." Một giọng nói già nua truyền tới, Tô hầu gia kích động chạy vào.

"Cha, cha làm sao vậy?"

"Cha nghe nói chuyện hôm nay ở trên phố, Ngọc Ý thật sự có thể chữa khỏi mặt của con sao?" Tô hầu gia hỏi.

Hôm nay ông ta từ hoàng cung đi ra thì nghe nói chuyện Ngọc Ý đánh cược, kẻ phế vật như Ngọc Ý vậy mà ở trước mặt mọi người nói có thể chữa khỏi mặt của con gái ông ta, danh y và thái y của cả kinh thành đều không có cách gì, Tô hầu gia vô cùng kích động, lập tức chạy về hỏi rõ.

"Vâng thưa cha, Ngọc tiểu thư nói có thể." Tô Nhược Nhi trả lời.

"Tốt quá rồi, cần gì cứ nói với cha, mặc kệ cần dược liệu đắt cỡ nào cha đều tìm cho con" Tô hầu gia ngoài kịch động thì nghi ngờ nói: "Con gái, con không bị người ta lừa chứ, Ngọc Ý là phế vật nổi tiếng, cha chưa từng nghe nói nàng ta biết y thuật."

"Cha, con tin nàng ấy có được, bằng việc nàng ấy và con không quen biết, lại nguyện ý ra mặt bảo vệ con thì con nguyện ý thử. Với lại, nàng ấy cũng không đòi con bất cứ thù lao gì, cha không muốn để dung mạo của con gái khôi phục sao?" Tô Nhược Nhi hỏi ngược lại.

"Đương nhiên muốn, cha nằm mơ cũng muốn, sau khi gương mặt này của con bị hủy thì ngày nào cũng đau lòng buồn bã, không dám ra ngoài, cha thấy con như này thì rất đau lòng. Nha đầu con yên tâm, hai nữ tử sỉ nhục con đó lát nữa cha tìm người xử lý cho con, vậy mà dám sỉ nhục con gái của cha, tìm chết mà. Tô hầu gia phẫn nộ nói.

Tô Nhược Nhi vô cùng cảm động: "Cha, con biết cha xót con, yên tâm đi, con sẽ không để người khác bắt nạt con nữa."

"Tốt, tốt, đây mới là con gái của cha.

Phủ thế tử.

Ngọc Ý ngủ tới trưa ngày hôm sau mới tỉnh, Vu Kì Thiên đều ở bên cô, trước kia chắn chưa từng ngủ ngon như vậy, dườngnn như sau khi gặp được nha đầu này mọi thứ đều trở nên khác đi.

Nhưng sự thay đổi như này khiến Vu Kì Thiên cảm thấy không tệ.

"Thế tử, ta rất đói. Ngọc Ý vừa vươn vai vừa nói.

"Dậy đi, giờ đã trưa rồi nàng chắc đã đói" Vu Kì Thiên đứng dậy xuống giường, hắn rất tự nhiên cầm quần áo của Ngọc Ý qua.

Có điều lần này không phải váy, mà là quần áo đơn giản.

"Nếu không thích mặc rườm rà như vậy, lát nữa kêu người làm một vài bộ đơn giản cho nàng, ra ngoài mua tóm lại chất vải và cảm giác mặc không thoải mái bằng tự làm." Vu Kì Thiên vừa giúp cô mặc quần áo, vừa mở miệng nói.

"Được, đa tạ thế tử."

"Khách sáo gì với ta chứ."

Hai người mặc quần áo xong, lúc này mới tới sảnh bên.

Quản gia đã cho người bê đồ ăn lên, thấy một bàn đồ ăn phong phú, Ngọc Ý rửa tay lập tức chạy tới, bắt đầu ăn.

Nhìn dáng vẻ như hổ đói của cô, Vu Kì Thiên cười bất lực không nói gì cả, hắn đi tới ngồi ở đối diện cô giúp cô gắp đồ ăn.

"Thế tử, hôm nay thời tiết không tệ, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo đi?" Ngọc Ý đề nghị.

"Được."

"Thế tử, tối qua phu nhân cho người đưa trà sữa tới quán rượu nhận được phản ánh rất tốt, rất nhiều đều truy hỏi, còn có rất nhiều người muốn mua." Quản gia

đi tới bẩm báo.

"Không tồi, quản gia sữa hôm nay đưa tới chưa?" Ngọc Ý hỏi.