Ngọc Ý đang nghĩ lát nữa làm sao ứng phó với hoàng đế và Ly Vương, không hề nhận ra sự khác lạ của Vu Kì Thiên.
Hô hấp của Vu Kì Thiên cũng nặng nề theo, lập tức đẩy nhanh tốc độ trên tay, chỉ là hắn càng muốn nhanh hơn thì càng có hơi rối, kết quả không cẩn thận mắc vào tóc của Ngọc Ý. "Á! Thế tử chàng mắc vào tóc của ta rồi." Ngọc Ý kêu lên một tiếng. "Xin lỗi, làm đau nàng rồi." Vu Kì Thiên vội vàng xin lỗi, dừng động tác lại. "Không sai, thế tử chàng cũng là lần đầu mặc quần áo cho nữ tử, chắc chắn cũng có chút không quen." Ngọc Ý nói xong, lúc này mới nhìn sang Vu Kì Thiên. Lại thấy gương mặt tinh tế của hắn có chút không tự nhiên, tại có hơi đỏ, thiết nghĩ là hắn ngại. Mắt phượng của Ngọc Ý đảo nhẹ, không khỏi trêu ghẹo: "Thế tử, chàng đang xấu hổ à?" "Không có." "Vậy tại sao chàng đỏ mặt?" "Cửa sổ đóng chặt không thông gió, ta có hơi nóng." Vu Kì Thiên tìm cớ nói. "Vậy sao, nhiệt độ nửa đêm thấp như vậy, sao lại nóng, lẽ nào thế tử chàng căng thẳng?" Ngọc Ý cố ý thổi một hơi vào tai của hắn. Trong sự ấm nóng mang theo một chút ngứa ngáy, mặt của Vu Kì Thiên lập tức đỏ như tôm luộc, hắn cũng không quan tâm giúp Ngọc Ý mặc quần áo nữa mà xoay người đi ra, bước chân rối loạn về phía cửa. "Nàng nhanh lên, Tô công công đang đợi đó." Ném lại một câu, Vu Kì Thiên đi thẳng ra ngoài, kết quả không cẩn thận vấp thềm cửa, hắn càng thêm quẫn bách. Ngọc Ý bật cười to, thế tử bệnh tật này quá dễ trêu ghẹo, không ngờ hắn căng thẳng thành ra như này. Có điều nghĩ lại cũng đúng, thế tử cũng chỉ 19-20 tuổi, người cổ đại 14 tuổi cập kê thì thành thân, Vu Kì Thiên vì nguyên nhân sức khỏe, mãi không lấy vợ, bên cạnh cũng không có thị thiếp hoặc nha hoàn thông phòng, có thể nói Ngọc Ý là nữ nhân đầu tiên của hắn, lần đầu tiên hắn tiếp xúc như này với nữ tử, đương nhiên sẽ căng thẳng. Ngọc Ý không trì hoãn nữa, vội vàng đeo dây lưng rồi đi ra, sau đó đi theo Vu Kì Thiên và Tô công công vào cung. Bọn họ còn chưa tới điện phụ, từ rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng cười rợn người đó, Ngọc Ý không khỏi nhíu mày: "Tiếng cười này quả thật dọa người." Tô công công cũng tán thành: "Phải, bệ hạ nửa đêm nửa hôm cũng bị nàng ta dọa tỉnh, vậy nên rất không vui, lát nữa Ngọc tiểu thư phải cẩn thận. "Đa tạ công công nhắc nhở." Ba người Ngọc Ý đi vào điện phụ, nhìn một cái thì nhìn thấy Lạc mỹ nhân đang cười ha ha, đâu còn sự hống hách ngang ngược, yêu kiều quyến rũ mấy ngày trước, mặt mày Lạc mỹ nhân lúc này trắng như ma, quầng thêm mắt rất nặng, không ngừng lấy khăn lau nước mắt nước mũi, cho dù như vậy cũng vô cùng thảm hại. "Aiya, Lạc mỹ nhân ngươi sao lại biến thành cái bộ dạng ma quỷ này, quá khó coi rồi, giống như quỷ vậy?" Ngọc Ý cố ý sửng sốt nói. "Ngọc Ý ngươi thật sự không biết xấu hổ, vậy mà cố tỏ vẻ không biết, nữ nhân của bản vương biến thành như này còn không phải đều do ngươi, nếu không phải ngươi ở tiệm son phấn hạ độc thủ với nàng ấy, nàng ấy ra nông nỗi này sao?" Ly Vương tức giận. Ngọc Ý bị dọa rùng mình, vội vàng trốn ở đằng sau Vu Kì Thiên: "Thế tử, Ly Vương hắn hung dữ với ta" Sắc mặt Vu Kì Thiên lạnh như hàn sương, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn sang Ly Vương: "Ly Vương, ngươi dọa phu nhân của bản thế tử rồi." "Nàng ta đâu phải keo dán giấy, sợ bị dọa à?" Ly Vương không khách khí mà hỏi ngược lại. "Nếu đã như vậy, vậy thế tử chúng ta trở về đi, nửa đêm rồi còn làm phiền phu thê chúng ta." Ngọc Ý bĩu môi. Nghe thấy câu này, Ly Vương bỗng nổi giận: "Ngọc Ý ngươi đừng quá đáng quá, mỹ nhân của bản vương vì ngươi mà thành ra như này, hiện nay hoàng huynh triệu kiến, ngươi phớt lờ uy nghiêm của hoàng gia như vậy, là muốn phản nghịch hoành huynh à?" "Ly Vương chụp cho ta cái mũ cũng lớn quá rồi, ta chỉ là một nữ tử nhỏ bé, không chịu nổi đâu." Ngọc Ý nói xong thì lập tức quỳ xuống hành lễ với hoàng đế. Vu Kì Thiên cũng hành lễ, nhưng không có quỳ. Hoàng đế ngồi trên ghế cao mặt mày đen thui, nghiêm nghị không vui: "Ngọc Ý, Ly Vương nói ngươi hôm đó ở tiệm son phấn sỉ nhục Lạc mỹ nhân, còn hạ độc thủ với nàng ta, có chuyện này không?" "Bẩm hoàng thượng, hôm đó ở tiệm son phấn ta kêu chưởng quầy lấy son phán đắt nhất ra, sau đó Lạc mỹ nhân xông vào vênh mặt hất hàm nói nàng ta muốn trả gấp đôi giá. Chuyện gì cũng phải nói trước sau chứ, ta vốn muốn lý luận với Lạc mỹ nhân, kết quả nàng ta động tay muốn đánh ta, nha hoàn của ta thay ta bị tát một cái. Sau đó nàng ta nói ta bị Ly Vương bỏ, quay đầu gả cho thế tử, là một ả hồ ly tinh không biết xấu hổ, câu dẫn nam nhân không từ thủ đoạn. Nàng ta còn nói thế tử là kẻ đoản mệnh, đồ bệnh tật, từ bé tới lớn đều phải uống thuốc, nói không chừng không sống được nửa năm một năm thì về trầu trời. Tới lúc đó thế tử vừa chết, vậy Long Ảnh Vệ sẽ là của Ly Vương, chỉ cần Ly Vương có được Long Ảnh Vệ, cả nước Thiên Hòa đều là vật trong túi của hắn. Tuy hắn không phải hoàng đế, nhưng có Long Ảnh Vệ văn võ cả triều đều không đám đắc tội với hắn, tới lúc đó nói không chừng hoàng đế cũng phải nhìn sắc mặt của hắn làm việc." Ngọc Ý nói từng câu từng chữ với vẻ rất nghiêm túc. Lạc mỹ nhân khẩn trương muốn chết, nàng ta muốn giải thích lại không nói ra được, khẩn trương chỉ có thể liều mạng dập đầu. "Ngọc Ý cô im miệng, mỹ nhân của bản vương chưa từng nói lời này, ngươi cố ý nhân lúc này nàng ấy không thể nói chuyện thì buông lời hãm hại, thật sự khốn kiếp." Gân xanh trên trán Ly Vương nổi lên, đôi mắt căm hận nhìn sang Ngọc Ý, hận không thể chém nát cô. "Ly Vương lời này của ngươi không đúng rồi, lúc đó là ta và mỹ nhân của ngươi ở tiệm son phấn, ngươi đâu có ở đó, nàng ta nói hay không ngươi sao biết được, ngươi giảo biện như này chả khác gì lạy ông tôi ở bụi này. Với lại, một nữ nhân ở hậu viện như nàng ta sao lại biết những điều này, ta lúc đó cũng sốc, nghĩ rằng có phải Ly Vương ngươi bình thường hay nói lời này, cho nên mỹ nhân của ngươi biết nên mới nói như vậy hay không?" Ngọc Ý kháy lại. "Im miệng, bản vương chưa từng nói những lời này, ngươi đừng hòng vu khống bản vương, mong hoàng huynh minh giám, lòng trung thành của hoàng đệ với hoàng huynh trời đất có thể chứng giám, tuyệt đối chưa từng nói như thế, nếu thần đệ dám hai lòng, thần đệ nguyện ý bị sét đánh, ngũ lôi oanh tạc, không được chết tử tế." Ly Vương vội vàng bày tỏ lòng trung thành. Sắc mặt của hoàng đế nghiêm nghị, vẻ mặt đanh lại, đôi mắt sắc lẹm tỏa ra sự lạnh lùng khát máu: "Lòng trung thành của đệ trẫm đương nhiên biết, Ngọc Ý to gan lại dám vu khống Ly Vương như vậy, chỉ với những lời vừa rồi, trẫm có thể tru di cửu tộc của ngươi!" Ngọc Ý bị dọa cả người cũng run rẩy, sắc mặt trắng bệch: "Thần nữ không dám, những lời này không phải thần nữ nói, đều là Lạc mỹ nhân nói, nếu không phải nàng ta nói thần nữ cũng không biết thế tử còn có Long Ảnh Vệ, đó là cái gì, là ám vệ sao? Thần nữ vừa gả cho thế tử, vẫn muốn nghĩ sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời, ta không muốn chết đâu, nếu bệ hạ không tin, có thể phái người tới tiệm son phấn điều tra, nếu thần nữ có một câu nói dối thì mặc cho bệ hạ xử lý." Hoàng đế nhìn cô mặt mày vô tội, tuy sợ muốn chết nhưng ánh mắt kiên định, không tránh né, mang vẻ mặt không đếm xỉa tới, ngược lại thì có chút nghi ngờ. Lẽ nào nha đầu này không nói dối. Có điều một mỹ nhân cỏn con có thể nói ra lời không nên nói như này, lẽ nào Ly Vương thật sự có dị tâm?