Ngọc Ý lập tức từ trong bếp đi ra, nhìn sang Vu Kì Thiên: "Thế tử, đây là tứ hoàng tử tới tính sổ à?"
"Không cần để tâm, đói rồi chứ, bữa tối chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi ăn cơm nha." Vu Kì Thiên quan tâm nói. "Được." Ngọc Ý đi theo Vu Kì Thiên tới sảnh bên, nhìn một bàn đồ ăn phong phú thì có hơi bất ngờ: "Thế tử, chàng bảo người nấu cơm khi nào vậy?" "Những cái này là đưa tới từ quán rượu ta mở, tối nay ra ngoài ăn thì hơi muộn, kêu bọn họ đưa tới, qua đây nếm thử đi." Vu Kì Thiên trả lời. "Thế tử chàng thật chu đáo." Ngọc Ý lập tức rửa tay đi qua. Trong mắt Vu Kì Thiên có thêm vài phần ý cười, cũng đi qua ngồi xuống, cầm đũa lên, gặp đồ ăn cho Ngọc Ý. Cô gắp lên ăn: "Mùi vị không tệ." Mỗi món đều thử một miếng, Ngọc Ý khen không dứt lời, bắt đầu bận tìm thịt, cô rất thích thịt. Vu Kì Thiên thấy cô ăn rất nhiều thịt, hắn cầm đũa giúp một ít rau xanh cho cô: "Chỉ ăn thịt không tốt cho tiêu hóa. "Nhưng mà thế tử, ta chỉ thích ăn thịt" Ngọc Ý trả lời, còn vô thức nhìn sang Vu Kì Thiên ở đối diện, ánh mắt không kiêng kỵ đánh giá trên người hắn, như ám chi. Vu Kì Thiên bị cô nhìn thì ngại ngùng, nha đầu này thật là không nghiêm túc được ba câu. "Không được nhìn ta, mau ăn cơm." "Thế tử chàng đẹp như vậy, đẹp tới mức nhìn thôi cũng thấy no." Ngọc Ý khen ngợi. "Nếu đã như vậy, vậy thì đừng ăn nữa, người đâu mang đồ ăn xuống." Vu Kì Thiên cố ý đanh mặt nói. "Đừng mà thế tử, ta không nhìn nữa." Ngọc Ý cầm một miếng móng giò heo nướng nên cắn, mùi vị đó thật sự không tồi. Thấy cô không màng hình tượng mà ăn miếng to, khóe miệng dính ít nước canh, Vu Kì Thiên cười bất lực, hắn cũng bắt đầu ăn. Một bữa cơm, Ngọc Ý ăn vô cùng thoải mái, sau khi ăn uống no say đột nhiên phát hiện không nghe thấy tiếng mắng chửi của tứ hoàng tử nữa: "Thế tử, tứ hoàng tử đi rồi sao?" "Bẩm phu nhân, tử hoàng tử mắng mệt rồi, ngồi ở cửa phủ thế tử nghỉ ngơi, nói nghỉ ngơi một lát rồi mắng tiếp." Quản gia ở bên cạnh trả lời. Ngọc Ý nhướn mày: "Quản gia, làm phiền ngươi cho người bê bát trà sữa tặng cho tứ hoàng tử." "Được." Lần này quản gia cũng không nhìn thế tử nhà mình nữa, vội vàng đi làm. Thế tử độc sủng phu nhân như vậy, còn đích thân gắp đồ ăn cho cô, có thể thấy sự coi trọng với phu nhân, xem ra sau này phủ thế tử đều là do phu nhân quyết. "Tại sao muốn cho tử hoàng tử trà sữa?" Vu Kì Thiên mặt mày lạnh lùng nói. "Thế tử, chàng đang ghen à?" Sắc mặt Vu Kì Thiên càng khó coi: "Ta chỉ là cảm thấy hắn không xứng uống trà sữa nàng nấu." "Thế tử yên tâm, ta sẽ không cho hắn uống miễn phí đâu." Quản gia thấy dáng vẻ giảo hoạt như hồ ly của cô thì biết nha đầu này chắc chắn có chủ ý gì đó nên không nói nhiều nữa. Ở cửa, tứ hoàng tử mắng mệt rồi, cổ họng có hơi khô, vô cùng tức giận, tứ hoàng tử tức tới mức ngồi ở cửa của phủ thế tử. Nếu không phải ngại sự tồn tại của Long Ảnh Vệ, tứ hoàng tử sớm đã phá cửa xông vào rồi, nhưng hắn ta đánh không lại Long Ảnh Vệ, nhìn sang Long Nhị đứng ở bên cạnh, tử hoàng tử vô cùng bực tức. Hắn ta không tin Vu Kì Thiên có thể cả đời không ra ngoài. Sau đó cửa lớn mở ra từ bên trong, tứ hoàng tử có vẻ mặt bất ngờ, khinh thường nhìn qua: "Có phải Vu Kì Thiên bị bản hoàng tử mắng tới mức bản thân không ngồi nổi nữa, kêu ngươi tới đón bản hoàng tử vào không?" "Tứ hoàng tử ngài nghĩ nhiều rồi, thể tử không nói cho ngài đi vào, là phu nhân lệnh cho tiểu nhân đưa trà sữa cho tử hoàng tử, nói là tứ hoàng tử mắng lâu khát nước có thể nếm thử." Hạ nhân bê tới. Mặt của tứ hoàng tử lập tức đen thui, còn khó hơn cả đít nồi, tức tới mức người hắn ta run lên, chỉ suýt nữa ói máu. "Tên rùa rụt cổ Vu Kì Thiên này không dám ra, vậy mà để nữ nhân xấu xí Ngọc Ý đó nói chuyện, hắn còn là nam nhân không, bản hoàng tử sẽ không uống trà sữa rách nát gì đó." Tứ hoàng tử khinh thường nói. "Nếu tứ hoàng tử không uống thì thưởng cho tiểu nhân đi." Hạ nhân mở miệng. Mùi vị của trà sữa này rất ngon, người của cả phủ thế tử đều uống rồi, tất cả đều khen không dứt lời, theo bọn họ thấy cho tứ hoàng tử uống thì lãng phí. "Cút sang một bên uống đi, bản hoàng tử không thèm. "Đa tạ tứ hoàng tử." Hạ nhân sắp uống. Long Nhị mở miệng: "Ngươi uống ít hai ngụm, để lại cho ta một ít" "Đây là bát cuối cùng, ta sao phải để lại cho ngươi, ngươi đã uống ba bát rồi." Hạ nhân bế bát muốn uống. Tử hoàng tử thấy Long Nhị cũng nói như vậy thì không khỏi bĩu môi: "Đợi đã, những hạ nhân các người tranh nhau như vậy, trà sữa này thật sự rất ngon sao?" "Rất không ngon, vô cùng không ngon." Hạ nhân lập tức sửa lời. "Ngươi càng nói như vậy thì càng có quỷ, bản hoàng tử thay đổi chủ ý rồi, bát trà sữa này bản hoàng tử muốn uống, mau bê qua đây." Tứ hoàng tử kiêu ngạo nói. Tên hạ nhân mặt mày không nỡ, nhưng không dám không nghe theo, chỉ có thể ngoan ngoãn bê tới. Tử hoàng tử cầm lấy nghi hoặc nhìn cái thứ có hơi ngà ngà trong bát: "Thứ gì lại có màu này, sẽ không phải Ngọc Ý hạ độc chứ?" "Tứ hoàng tử, ngài có thể chọn không uống." Người canh cửa mặt mày lạnh đi. "Như vậy bản hoàng tử phải uống, nếu bản hoàng tử xảy ra chuyện ở phủ thế tử, hoàng huynh chắc chắn sẽ không tha cho Vu Kì Thiên." Tứ hoàng tử nói xong thì uống một ngụm. Cả người đều cứng đờ, sững sờ nhìn trà sữa trong bát, lại uống một ngụm, rồi uống ngụm nữa, sau đó tu ừng ực hết bát. Uống hết một bát, tứ hoàng tử còn chưa đủ đã. "Các ngươi vừa nói đây là cái gì, còn không?" Tứ hoàng tử hỏi. "Trà sữa, phu nhân đích thân nấu, đây là bát cuối cùng." Hạ nhân trả lời thật. "Ngọc Ý, nữ nhân xấu xí đó nấu, nàng ta nổi tiếng vô tích sự, phế vật vô dụng, đồ mà bản hoàng tử cũng chưa từng uống, nàng ta biết nấu sao?" Tứ hoàng tử nghi ngờ nói. Sắc mặt của hạ nhân lập tức lạnh đi: "Tứ hoàng tử, ngài nói kiểu gì đấy, phu nhân của bọn ta biết rất nhiều thứ." Tuy Ngọc Ý mới tới phủ thế tử chưa được mấy ngày, nhưng cô chưa từng kênh kiệu với hạ nhân, càng không có xem thường, có đồ ăn ngon đồ uống ngon cũng chia cho hạ nhân, vừa khéo hạ nhân này hôm trước đau bụng, còn là phu nhân cho hắn ta một viên thuốc thì lập tức khỏi luôn, vậy nên hắn ta rất cảm kích và tôn kính Ngọc Ý. "Nữ nhân xấu xí Ngọc Ý đó khá biết mua chuộc lòng người, ngươi đi nói với Vu Kì Thiên nếu hắn còn không ra, bản hoàng tử tối nay không đi." Tứ hoàng tử tức giận nói. "Được." Hạ nhân đi vào bẩm báo. Vu Kì Thiên nghe được lời này, sắc mặt lạnh lùng như thường: "Ta biết rồi, lui đi." Ngọc Ý nhìn qua: "Tứ hoàng tử này thật là tên khốn mà, còn định không đi" "Bạch Chiến là kẻ làm càn làm bậy nổi tiếng, không cần để ý hắn, đêm khuya lạnh lẽo, tự hắn không chịu nổi thì sẽ rời đi, thật sự coi phủ thế tử là nơi để hắn quấy rối à" Vu Kì Thiên hừ lạnh một câu. "Thế tử đừng vì loại người này mà tức giận, tuy ta giúp chàng giải được 20% độc tố, nhưng cơ thể của chàng bị kích động giày vò nhiều năm, thể chất rất tệ, lát nữa ta viết cho chàng mấy công thức dược thiện, điều trị bằng cách ăn uống là một con đường dưỡng sinh tốt nhất." Ngọc Ý nói. "Được, cảm ơn" "Thế tử không cần khách sáo, ăn uống no rồi chúng ra ngoài ngắm trăng thì như nào?" Ngọc Ý đề nghị.