Ngọc Ý không để tâm ánh mắt khinh thường, căm hận, chê bai, nghi ngờ của mọi người, cô ở tiệm quần áo chọn mấy bộ đồ đơn giản lại nhẹ, lại mua mấy bộ cho Nguyệt Nhi, lúc này mới dẫn Tô Nhược Nhi rời đi.
Ngọc Ý tìm nơi yên tĩnh, giúp Tô Nhược Nhi kiểm tra mủ trên mặt: "Ta xử lý đơn giản vết thương cho ngươi trước, bôi ít thuốc, nhớ vết thương nhất định không thể đụng nước, ngày mai ta sẽ tới nhà cô khám cho ngươi." "Được, cần gì để ta kêu người đi chuẩn bị?" Tô Nhược Nhi hỏi. "Không cần, cái gì cần ta tự mang tới." Ngọc Ý từ không gian lấy ra tăm bông và cồn sát trùng cho nàng ta. Tô Nhược Nhi đau tới nhíu mày, tuy mới đầu nhói đau, nhưng Ngọc Ý về sau không biết bôi cái gì cho nàng ta, mát mát, khiến nàng ta cảm thấy vết thương không ngứa nữa, đỡ hơn rất nhiều. Ngọc Ý đưa cho nàng ta một hộp tiêu viêm: "Cái này có tác dụng đối với vết thương của ngươi, có thể không giống với thuốc ngươi đã dùng trước kia, sau khi ăn cơm thì uống với nước, một ngày ba lần, một lần hai viên. Thuốc mỡ này một ngày bôi ba lần là được, cách mấy canh giờ bôi một lần là được, ba ngày sau ta sẽ tới nhà cô xử lý vết thương cho ngươi. Những đồ ăn mà ngươi ăn trước đó đừng ăn nữa, trong lúc ta chữa cho ngươi ngươi phải ăn thanh đạm, kiêng cay, kiêng mặn, trước khi ăn dùng ngân châm thử trước, nếu có hoắc hương cũng đừng dùng." "Ta nhớ rồi, đại ơn không gì báo đáp, sau này nếu ngươi có chỗ nào cần ta thì cứ việc nói, ta nhất định không từ chối." Tô Nhược Nhi cảm kích nói. Ngọc Ý lại dặn nàng ta mấy câu, lúc này mới dẫn Nguyệt Nhi rời đi. "Tiểu thư, người thật sự có thể chữa khỏi mặt của Tô tiểu thư sao?" Nguyệt Nhi lo lắng hỏi. "Đương nhiên, ta còn đợi vả mặt hai kẻ đẹp mã kia đó" Ngọc Ý trả lời. Nguyệt Nhi cũng không khỏi bật cười, hai người lại đi dạo, mãi cho tới khi không đi được nữa mới về phủ thế tử. Quản gia thấy bọn họ trở về, lập tức kêu người đi thông báo thế tử, sau đó đích thân bê trà tới: "Phu nhân, người đi dạo phố cả ngày chắc khát rồi, đây là trà long tỉnh lão nô đặc biệt pha cho người, người nếm thử." "Đa tạ quản gia, đúng rồi quản gia, ta mua ít bánh quế hoa cho ngươi, bánh nhà này rất ngon, ta và Nguyệt Nhi đã thử rồi." Ngọc Ý đưa qua hai túi giấy. Quản gia có hơi bất ngờ: "Phu nhân mua cho ta sao?" "Phải, một mình quản gia ngươi quản lý chuyện to chuyện nhỏ của phủ thế tử, vất vả rồi, ta ăn được đồ ngon thì nhớ tới ngươi." Ngọc Ý trả lời. Quản gia bỗng dưng cảm động, tuy chỉ là hai hộp bánh quế hoa, không bao nhiêu tiền cả, nhưng phu nhân có thể nhớ tới ông ta, điều này khiến quản gia vô cùng an ủi. "Đa tạ phu nhân "Không cần khách sáo." Ngọc Ý cầm lấy ly trà, uống vài ngụm: "Trà này quả thật không tồi, có điều nếu có trà sữa uống thì tốt hơn" "Trà sữa?" Quản gia không hiểu. "Là dùng sữa tươi, hồng trà thêm mật ong làm thành, đúng rồi quản gia ở đây có ai nuôi bò sữa không?" Ngọc Ý hỏi. "Có, ở thành Bắc có một trang trại trong đó có mấy chục con bà sữa, là bò sữa cao cấp được nhập từ bộ lạc A Mạc, chỉ là người kinh thành đều uống không quen vị sữa đó, vậy nên về cơ bản không ai mua, chắc trang trại cũng sắp đóng cửa rồi." Quản gia trả lời. Vu Kì Thiên nghe hạ nhân nói bọn họ đã trở về thì lập tức chạy tới, vừa vào cửa thì nghe thấy cuộc trò chuyện của Ngọc Ý và quản gia. "Ngươi muốn bò sữa sao?" Vu Kì Thiên hỏi. Ngọc Ý bỗng phun ra trà uống vào miệng: "Thế tử ngài đừng như thế chứ, đi đường không thể có chút âm thanh à, dọa ta giật mình, khu khu Đáy mắt Vu Kì Thiên xẹt qua tia bất lực, vô thức đi tới giúp Ngọc Ý vỗ lưng, động tác rất nhẹ: "Lần sau ta sẽ chú ý." Nguyệt Nhi ở bên cạnh nhìn cảnh này thì vô cùng an ủi, vẫn là thế tử đối tốt với tiểu thư, tiểu thư cuối cùng cũng gặp được người tốt. Ngọc Ý lại họ vài tiếng, lúc này mới đỡ: "Thế tử, ta không phải muốn bò sữa, ta là muốn sữa, không đúng, cũng muốn bò sữa" "Quản gia, ngươi phải người tới trang trại ở thành Bắc kêu người đưa một ít sữa mới tới đây." Vu Kì Thiên nói. "Được." "Không cần làm phiền quản gia, ta muốn đích thân đi xem." Ngọc Ý cười nói. Ở hiện đại, trà sữa thịnh hành ở toàn thế giới, sở thích của mỗi cô gái, về cơ bản mỗi ngày đều sẽ mua một ly hoặc mấy ly, thị trường tốt như này những người cổ đại này vậy mà không biết. Ngộ nhỡ trà sữa ở đây được chào đón, mở rộng ra các nước, vậy cô sẽ kiếm được khoản to, Ngọc Ý càng nghĩ càng đắc ý, bèn cười thành tiếng. Vu Kì Thiên thấy Ngọc Ý đột nhiên cười ngốc, có chút không hiểu. "Sao lại vui vậy?" Ngọc Ý lúc này mới hoàn hồn: "Thế tử, ta đột nhiên nghĩ ra một con đường làm giàu, nếu làm tốt, tới lúc đó sẽ có rất nhiều tiền, đợi ta có tiền thì ngài không cần vất vả vậy nữa, tới lúc đó không cần làm gì hết, ta nuôi ngài." Một câu nói, cả người Vu Kì Thiên cứng đờ. Trước giờ không ai từng nói lời như này với hắn, từ khi hắn hiểu chuyện chống đỡ cả phủ thế tử, cho dù kịch độc quấn người, cho dù đau tới xương tủy, hắn cũng không dám cho mình lười biếng và thả lỏng. Bởi vì một khi hắn thả lỏng sẽ bị kẻ địch nhân cơ hội, Long Ảnh Vệ, phủ thế tử, bao nhiêu người nhòm ngó, muốn loại bỏ hẳn. Nhưng cô lại muốn nuôi hắn, thấy cô cười ngây ngô, rạng rỡ, lại kiên định, tự tin như vậy, trái tim băng giá của Vu Kì Thiên xẹt qua tia ấm áp. Cảm động, cảm kích. Cô là người đầu tiên quan tâm hắn như vậy, cho dù biết rõ nha đầu này chỉ nói vậy, nhưng cô thật lòng như vậy, khiến Vu Kì Thiên rất an ủi. "Được." Vu Kì Thiên khẽ gật đầu. Quản gia ở bên cạnh càng ngây ra, vị phu nhân này có phải ngốc hay không, vậy mà nói muốn nuôi thể tử, cô có biết thế lực và tài phú thật sự của thế tử không, đúng là nói khoác không ngượng mồm mà. Nhưng thế tử lại như nào đây, nam nhân bình thường nghe thấy lời này không phải nên tức giận, xấu hổ, không vui hay sao, hắn sao lại đồng ý, còn có dáng vẻ vui sướng. Xong rồi, thế tử ở bên phu nhân, không còn tôn nghiêm nữa rồi. "Vậy chúng ta bây giờ đi, sức khỏe của thế tử ngài ổn chưa, nếu không để quản gia đi với ta là được?" Ngọc Ý quan tâm nói. "Không sao, ta cũng rất lâu không ra khỏi phủ rồi, vừa hay đi ra ngoài đi lại." Vu Kì Thiên trả lời. "Vậy được." Ngọc Ý trở về thay quần áo đơn giản, sau đó đi theo Vu Kì Thiên lên xe ngựa, Nguyệt Nhi và Liêu Tinh cũng đi theo, mấy người đi tới trang trại ở thành Bắc. Bọn họ vừa rời đi, ngay sau đó Ly Vương Bạch Tử Huân tức giận đùng đùng tìm tới cửa. "Kêu Ngọc Ý cút ra đây cho bản vương." Bạch Tử Huân tức giận gầm lên một tiếng. Quản gia nghe nói Ly Vương tìm tới, lập tức chạy ra cửa, trước khi thế tử đi đã dặn dò, không cho phép tiết lộ hành tung của hắn và phu nhân. "Không biết điện hạ nổi giận đùng đùng tới phủ thế tử có chuyện gì không?" Quản gia hành lễ nói. "Bớt phí lời, Ngọc Ý đánh bị thương mỹ nhân của bản vương, bản vương tới tìm nàng ta tính sổ." "Thật không khéo, phu nhân và thế tử nhà ta ra ngoài rồi, còn đi đâu thì lão nó cũng không biết, Ly Vương vẫn là về đi." Quản gia mặt mày nghiêm nghị nói. "Bản vương thấy nàng ta làm sai không dám gặp người thì có, tưởng trốn ở trong phủ thế tử thì bản vương không dám làm gì nàng ta à. Tránh ra, bản vương muốn đi vào lục soát." Bạch Tử Huân nghiến răng nghiến lợi nói.