Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp

Chương 22: C22 Tướng ngủ của ta không tốt ngài có thể đẩy ta ra

Ngọc Ý thấy Vu Kì Thiên thành thật như vậy, cảm thấy nếu cô đưa ra yêu cầu gì đó thì thật sự làm màu, một người hiện đại như cô sợ cái gì chứ, chẳng qua chỉ ngủ cùng giường mà thôi.

Vậy nên Ngọc Ý trực tiếp nằm bên trong giường, cũng nhắm mắt lại.

Có lẽ tối qua chăm sóc Vu Kì Thiên cả đêm không nghỉ ngơi tốt, ban ngày lại giày vò lâu như vậy, Ngọc Ý thật sự đã mệt rồi, vậy nên không lâu sau thì ngủ thiếp đi.

Nghe thấy hơi thở đều đặn của cô, Vu Kì Thiên ở bên cạnh lúc này mới mở mắt ra.

Nhìn sang gương mặt đen xì đó của Ngọc Ý, đáy mắt Vu Kì Thiên xẹt qua vài phần tò mò.

Chuyện trong hôn lễ ngày hôm nay, hắn thấy rõ ràng, tuy mới đầu nhìn như Bạch Chiến buông lời sỉ nhục chiếm hời, nhưng sau đó hắn ta đột nhiên ca hát nhảy múa c.ởi đồ thật sự kỳ quái, hắn vừa rồi quên hỏi.

Có lẽ hắn hỏi, nha đầu này cũng sẽ không nói.

Có thể ở dưới mí mắt của nhiều như vậy trừng trị Bạch Chiến, nha đầu này quả nhiên lợi hại, khác biệt quá lớn với trong lời đồn, nàng ta rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật.

Bản thân Vu Kì Thiên cũng không phát hiện, hắn bắt đầu tò mò về Ngọc Ý.

Đột nhiên một cánh tay đưa qua, đặt ở ngực của hắn.

Vu Kì Thiên chợt cứng đờ, cúi đầu nhìn là Ngọc Ý quay người qua, nha đầu này cứ như vậy một tay ôm hắn ngủ say, lá gan thật lớn nha.

Nhưng nàng ta yên tâm về hắn vậy sao, ngộ nhỡ hắn thật sự nói mà không làm được thì sao.

Nhìn gương mặt đen xì đó, Vu Kì Thiên đột nhiên cảm thấy cô cũng không xấu như thế, chỉ là nha đầu này trước đó đều là nửa mặt đen xì, sao hôm nay biến thành cả gương mặt như này.

Vu Kì Thiên đưa tay qua, sờ mặt của Ngọc Ý thì mới phát hiện trên mặt cô bôi một lớp gì đó dính dính, giống như bùn.

Nha đầu này lại giở trò gì, nhưng Vu Kì Thiên thấy cô ngủ rất say, giống như mơ thấy cái gì đó tốt đẹp, còn chép miệng mấy cái, ý cười trong mắt càng sâu.

Hắn không đẩy tay Ngọc Ý ra, cứ lặng lẽ nằm đó, nhắm mắt lại.

……

Bên này, Long Nhất mang Bạch Chiến đi thẳng ra phố, kêu người chuẩn bị một chiếc xe ngựa, trói Bạch Chiến ở bên trên, sau đó kêu phu xe đánh xe ngựa, đi diễu phố ở kinh thành.

Hiện nay là ban ngày, trên phố có rất nhiều bách tính, nhìn thấy có người để trần chỉ mặc đồ lót ra ngoài, các bách tính đều tò mò, lũ lượt tới xem náo nhiệt.

Các nữ tử đều xấu hổ không dám nhìn, lũ lượt mắng người này bại hoại.

Trong số bách tính có người nhận ra đây là tứ hoàng tử Bạch Chiến hiện nay, lập tức đám người bùng nổ.

"Đó là tứ hoàng tử, vậy mà bị người ta c.ởi đồ diễu phố, e là làm chuyện gì không đàng hoàng."

"Người đó có lai lịch gì, vậy mà dám làm thế với tứ hoàng tử, không sợ trừng phạt hắn sao?"

"Hôm nay các người không tới phủ thế tử à, tứ hoàng tử ở trước mặt mọi người sỉ nhục Ngọc tiểu thư, thế tử bá khí bảo vệ, gọi Long Ảnh Vệ trừng phạt tứ hoàng tử, đây là chủ ý của Vu thế tử."

Các bách tính một truyền mười, mười truyền trăm tất cả đều đồng cảm nhìn tứ hoàng tử, nhưng không ai dám đi lên nói.

Rất nhanh, người trong hoàng cung cũng nhận được tin, truyền tới tai bệ hạ.

Hoàng đế Bạch Thế Chương nghe thấy tứ hoàng tử bị Vu Kì Thiên lột sạch đồ đưa diễu phố thì tức mới ném bản tấu sớ trong tay xuống đất.

"Bạch Chiến đáng chết này, không có chuyện gì đi trêu chọc Vu Kì Thiên làm cái gì!"

Hoàng đế trước giờ không coi trọng tứ đệ này, cả ngày dạo chơi chốn lầu xanh, chơi bời lêu lổng, chả được cái tích sự gì, học thì không giỏi, nhưng chơi ngu thì không ai bằng.

Tên này bình thường nghịch ngu thì chơi đi, hiện nay lại đắc tội với Vu Kì Thiên, vậy mà để hắn dùng Long Ảnh Vệ thì có thể thấy Bạch Chiến đã làm chuyện rất quá đáng.

Từ sau khi tiên hoàng qua đời, Vu Kì Thiên nắm giữ Long Ảnh Vệ, nhưng trước giờ chưa từng sử dụng, hôm nay Vu Kì Thiên lại vì Ngọc Ý mà làm vậy, điều này khiến hoàng đế bất ngờ.

"Xem ra sau này, Vu Kì Thiên cũng không phải vững trãi không thể đổ rồi." Trong đáy mắt sâu thăm của hoàng đế xẹt qua tia sắc bén.

"Ý của bệ hạ là?" Công công hầu hạ bên cạnh hỏi.

"Tứ hoàng tử dù sao cũng là đệ đệ của trẫm, trẫm sao có thể giương mắt nhìn hắn chịu nhục, Long Ảnh Vệ đưa hắn diễu phố trừng phạt như này đã đủ rồi, bây giờ ngươi mang dạ minh châu bằng nắm tay đó của trẫm, chọn một ít vải vóc tơ lụa, vàng bạc đá quý tới phủ thế tử, nói là quà tân hôn trẫm tặng cho bọn họ." Hoàng đế từ tốn nói.

"Vâng, lão nô đi ngay." Tô công công lập tức dẫn người đi chọn quà, sau đó một nhóm người đi thẳng tới phủ thế tử.

Kết quả bọn họ tới phủ thế tử, căn bản không thấy Vu Kì Thiên, quản gia nói thế tử và phu nhân đang động phòng.

Người ta đại hôn động phòng thì dù có chuyện gì nữa cũng ngại làm phiền, càng đừng nói còn vì chuyện của tứ hoàng tử.

Vậy nên Tô công công rất biết điều, chỉ nói bệ hạ ban quà cho đại hôn của thế tử, những cái khác thì không nói gì, chỉ dẫn người về hoàng cung.

"Hoàng thượng tặng quà tại sao không phải trước thành thân, thế tử cũng động phòng lâu vậy rồi mới đưa tới?" Hình Lâm bĩu môi nói.

"Hoàng đế đâu phải tặng quà, rõ ràng là nói với thế tử hắn biết chuyện tứ hoàng tử bị trừng phạt, kêu thế tử dừng đúng lúc." Quản gia từ tốn nói.

Hình Lâm liếc nhìn ông ta: "Quả nhiên gừng càng già càng cay, lão hồ ly như ông vậy mà có thể nhìn thấy tâm tư của hoàng đế?"

"Ta coi như ta khen ta, ngươi đi kêu Long Nhất trở về đi, tóm lại phải nể mặt của hoàng đế, dù sao tứ hoàng tử cũng bị trừng phạt rồi, mất mặt đủ rồi." Quản gia nói.

"Được." Hình Lâm lập tức đi làm.

Lạc quản gia ở phủ thế tử mấy chục năm, nhìn Vu Kì Thiên lớn lên, đối với việc phụ thân của Vu Kì Thiên để lại ông ta chăm sóc con trai của mình, Hình Lâm và Liêu Tinh còn là do Lạc quản gia nuôi lớn, vậy nên ông ta nhìn như thân phận quản gia, ở trong phủ lại có địa vị rất lớn.

Trừ Vu Kì Thiên, có thể nói trong phủ việc bình thường đều do Lạc quản gia làm chủ.

Quản gia liếc nhìn phòng cưới của thế tử, thấy cửa phòng đóng chặt thì có vẻ mặt vui mừng, thế tử cũng lâu như vậy không ra ngoài, có thể thấy hắn rất hài lòng về Ngọc tiểu thư, nếu không với tính cách của thế tử tuy chỉ là hợp tác, nhưng cũng sẽ không lấy thân báo đáp, trừ phi bản thân hắn bằng lòng.

Quản gia nghĩ vậy thì lập tức kêu Liêu Tinh trông cửa, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm phiền thế tử và phu nhân nghỉ ngơi.

Liêu Tinh đối với Ngọc Ý càng có cái nhìn khác, lập tức đứng canh ở cửa.

Sáng sớm ngày hôm sau, Ngọc Ý ngủ tới sáng bảnh mới tỉnh, vừa mở mắt thì nhìn thấy gương mặt vô cùng đẹp trai ở bên cạnh, cả người đều đơ ra, cô lập tức tỉnh hẳn.

"Thế tử ngài sao lại ở đây?" Ngọc Ý lúc này mới nhớ tới chuyện tối qua.

Vì để biểu thị mình được sủng ái, vậy nên Ngọc Ý để Vu Kì Thiên ở lại ngủ chung với cô.

"Ngươi tỉnh rồi à, có thể dậy rồi chứ?" Vu Kì Thiên sắc mặt đanh lại, có hơi khó coi.

Lúc này Ngọc Ý mới ý thức được, cô ngẩng đầu nhìn cô thế mà như con gấu túi, tay chân treo hết trên người Vu Kì Thiên, Ngọc Ý lập tức đỏ bừng mặt, lập tức đứng dậy khỏi người Vu Kì Thiên.

"Xin lỗi thế tử, tướng ngủ của ta không tốt, ngài có thể đẩy ta ra." Ngọc Ý hận không thể đòi cái lỗ chui xuống, thật là mất mặt.

Vu Kì Thiên nói rất vô tội: "Ta đẩy rồi, nhưng không đẩy ra được."