Hiện tại Âu Dương Sùng Hoa chỉ hy vọng, mình có thể giải thoát, từ nơi gông xiềng này mà được giải thoát.

Sấm chớp ầm ầm, tia chớp chói mắt che mất hết tất cả.

"Cho dù chết, nàng cũng chỉ có thể chết ở bên cạnh của ta, ta sẽ không đem nàng tặng cho bất luận kẻ nào!"

Con mắt màu đen bị sát khí chuyển thành màu đỏ, đưa tay sờ soạng gì đó, đáng tiếc trong lúc này không có gì cả, không có gì cả.

"Nàng, mơ tưởng lại muốn rời khỏi trẫm. . . . . . . . ."

Cái chết tới gần, trong đầu Âu Dương Sùng Hoa hiện lên từng chuyện trước đây…

Hai tay của nàng bắt đầu giơ lên, tựa hồ cầm lấy cái gì. . . . . .

Miệng lẩm bẩm, lời nói không rõ ràng..., từ trong miệng, bật ra: "Âm Trần. . . . ."

Ngàn năm trước, bởi vì hiểu lầm, mà khiến cho Mặc Âm Trần giết chết con của bọn họ, nhưng kết quả là, vẫn không thể nào tránh được cái chết.

Mặc Âm Trần chết, mà nàng cũng chết.

Nhưng linh hồn Mặc Âm Trần cũng không biến mất, hắn muốn thay đổi vận mệnh của bọn họ.

Nên nàng mới xuyên qua, chính giây phút bọn họ gặp nhau thì mọi chuyện bắt đầu.

Đáng tiếc, bản thân một lần nữa bị cừu hận làm cho đầu óc u mê, khiến bi kịch lần nữa tái diễn.

Âm Trần, không cần phải đi vào vết xe đổ, ta không muốn trải qua chuyện thống khổ đó một lần nữa .

Âm Trần, nếu như. . . .

Không, ta đã không nghĩ nếu như, ít nhất đời này, ta đã tìm về thứ chúng ta mất đi.

Cho chàng biết rõ một chuyện, con của chúng ta rất đáng yêu.

Chàng biết không?

Ta đã đặt tên cho con là...

Mặc Niệm Trần.

Đáng tiếc, chàng không có cơ hội nhìn thấy con, đáng tiếc, ta không cách nào ở bên cạnh con. . . . . .

"Âm Trần. . . . . ."

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

"Âm Trần. . . . . ."

"Phanh" cửa bị mở ra, Mặc Âm Trần như từ trên trời giáng xuống đứng thẳng trước mặt Mặc Ngạo Đình và Âu Dương Sùng Hoa, hắn nhìn nữ nhân bị đặt dưới người Mặc Ngạo Đình, sau đó lại nhìn về phía Mặc Ngạo Đình, trong mắt nhấp nháy tia lửa giận.

Hoàng đế cao quý cúi đầu, ngơ ngác nhìn người đang nằm dưới người mình.

Nhất thời, tất cả uy nghiêm và kiêu căng trên mặt hắn đều biến mất, trên mặt chỉ còn phảng phất sự đắm say của một thiếu niên, có một chút mê hoặc, còn có, một chút cảm giác thống khổ.

Mặc Âm Trần, nắm chặt nắm tay, môi động nửa ngày mới kêu lên tiếng: "Hoàng thượng."

Mặc Ngạo Đình tựa hồ mới giật mình tỉnh, đột nhiên ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn qua Mặc Âm Trần.

Sắc đỏ thâm trầm trong đôi mắt của Mặc Ngạo Đình có chút kinh sợ, mơ hồ hiện lên.

Mặc Ngạo Đình buông Âu Dương Sùng Hoa, đứng lên, trong khoảnh khắc đó lấy lại sự tôn nghiêm của bậc đế vương, lông mày lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng, trầm mặc, cùng Mặc Âm Trần đứng đối mặt.

Nét mặt Mặc Âm Trần đột nhiên thay đổi, giống như cười mà không phải cười nhìn qua nam nhân cao cao tại thượng, "Đệ tới mang nữ nhân của đệ đi."

Âu Dương Sùng Hoa nửa tỉnh, mặt tái nhợt môi giật giật, mơ mơ màng màng kêu một tiếng tên của hắn: "Âm Trần. . . . ."

Lòng Mặc Âm Trần thoáng cái trở nên rất mềm mại, vẫn đứng vững, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, thanh âm phát ra nhẹ nhàng khiến lòng người như tan ra: "Sùng Hoa, ta ở đây, lập tức sẽ mang nàng đi."

Cũng không biết Âu Dương Sùng Hoa có nghe thấy không, nàng nhắm mắt lại, nhưng lông mi nhíu chặt lại chậm rãi lại giãn ra, vẻ hoảng sợ trên mặt đã dần dần biến mất, cả người rõ ràng yên tâm hơn.

Trong phòng hai người nhìn nhau, ngoài phòng một loạt người nào đó đang hành động.

"Tổng quản, như vậy thỏa đáng sao?" một tiểu thái giám hỏi nhỏ Trường An.

"Lo chuyện của ngươi đi, Cửu vương gia và hoàng thượng là huynh đệ, có cái gì mà lo lắng?"

Trường An nói trấn định, nhưng mồ hôi cũng chảy dài trên gò má.

Hắn cũng không biết làm như vậy có được không, chỉ là mình phải làm như vậy.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trong phòng

Nắm tay Mặc Âm Trần vừa buông ra rồi, cước bộ tiến lên một bước, ánh mắt nhìn chằm chằm người trước mặt.

Mặc Ngạo Đình, hình dáng cương nghị, gương mặt anh tuấn, cùng Mặc Âm Bụi có bảy phần tương tự.

Ánh mắt Mặc Ngạo Đình dời đi hướng lên người Âu Dương Sùng Hoa đang nằm trên mặt đất, trong ánh mắt có một loại tình cảm khác thường, giống như là si mê. Lại tựa hồ là thống khổ, chính là dùng ánh mắt như vậy dừng thật lâu trên mặt Âu Dương Sùng Hoa: "Ngươi cũng đã biết, trẫm tìm nàng bao lâu? Ngươi cũng đã biết, những năm này đáy lòng trẫm bị đè nén tình cảm?"

Mặt Mặc Âm Trần không đổi sắc, thần sắc trấn định, "Hoàng thượng, Âu Dương Sùng Hoa chính là tiên đế hạ chỉ gả cho thần đệ , nàng là em dâu của người, nàng không thể trở thành hoàng hậu, nàng chỉ có thể thê tử của Mặc Âm Trần đệ."

"Làm càn!"

Mặc Ngạo Đình biến sắc, một chưởng chưởng lên mặt Mặc Âm Trần.

Mực âm bụi không có tránh né, mà là thẳng tắp tiếp nhận mực ngạo đình một chưởng này, "Hoàng thượng, sùng hoa là ta mực âm bụi thê tử."

"Câm miệng!"

Mặc Âm Trần vẫn không hề dao động, "Nàng là thê tử của Mặc Âm Trần! Hoàng thượng! !"

Thanh âm so với trước vang dội hơn.

"Câm mồm, câm mồm! Cửu đệ, chẳng lẽ trẫm đối với đệ không tốt sao? Đệ bây giờ đã có công chúa Thanh Đức rồi, đệ rất nhanh sẽ đi Ngô Hạo, vì sao bây giờ còn muốn cùng trẫm tranh một nữ nhân?"

Mặc Ngạo Đình giơ tay lên, khoát lên vai Mặc Âm Trần.