Nguyễn Hiểu đứng bên cạnh nhìn thấy một màn này thì tức giận đến nỗi khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ trở nên vặn vẹo, hai tay nắm chặt lại, móng tay đâm vài tay đến gãy cả móng. Nhưng nàng ta cũng không giám thể hiện ra quá nhiều. Nàng ta đi đến gần chỗ Long Hiền Lương nhẹ nhàng hành lễ với hắn.

"Tiểu nữ thỉnh an Vương gia."

Long Hiền Lương:"Nguyễn tiểu thư mời đứng dậy nói chuyện. Nguyễn tiểu thư đến phủ của ta làm khách đã được một thời gian rồi, chẳng lẽ hôm nay muốn tìm ta là nói lời chào, để trở về. Nếu là như vậy ta đây thực sự cũng không giám giữ. Trong thời gian tiểu thư làm khách ở đây, nếu như người làm trong nhà có gì đắc tội cũng mong tiểu thư rộng lượng đôi chút."

Nguyễn Hiểu nghe hắn nói vậy thì có chút gấp gáp, đây là hắn muốn nàng ta rời đi sao. Lại còn là người làm đắc tội nàng, mà không phải thê tử hắn có lỗi với nàng. Nói vậy chẳng là tiểu tiện nhân kia ban nãy đối với nàng là không có sai sao. Nhưng nàng ta còn chưa muốn rời đi, nàng ta còn muốn ở lại để gần người nam nhân mà mình mê luyến, gần bên chàng, còn phải đuổi cái con tiện nhân kia cút khỏi nơi đây nữa. Vị trí Lương Vương phi là của nàng ta. Nguyễn Hiểu không có so đo nhiều, vội vàng mà nói.

"Vương gia sao ngài lại nói như vậy. Ta đây được Hoàng Thượng đặc biệt mà phân phó mà đến phủ Lương Vương làm khách, sao lại có thể chỉ vì một lỗi nhỏ của một nha hoàn mà lại khó dễ đòi bỏ đi chứ."

Nàng ta là cố ý nói như vậy, nàng ta mang hoàng thượng ra chống lưng, nàng ta không tin là có người lại giám khó dễ muốn nàng ta đi khỏi đây được.

Lê Bảo Ngọc nghe nàng ta nói vậy liền nhẹ giọng, như có chút phụng phịu của một tiểu cô nương đúng chuẩn.

"Chẳng phải lúc nãy còn muốn khó dễ người ta sao, muốn bỏ đi để ta đây khó xử sao. Bây giờ lại giở mặt nhanh như vậy..."

Nguyễn Hiểu tức giận mà trừng mắt nhìn nàng, nàng cũng nhìn lại nàng ta một cái, rồi lại như có như không mà nép vào ngực của Long Hiền Lương, khẽ le lưỡi trêu tức Nguyễn Hiểu. Nguyễn Hiểu bị nàng chọc tức suýt một chút nữa là nổi nóng mà mất khống chế lao đến chỗ nàng mà đánh rồi. Nhưng nàng ta vẫn cố dằn xuống mà nói với Long Hiền Lương.

"Vương gia trong chuyện này là có chút hiểu lầm. Là ta trong lúc nóng giận mà nhỡ có vài lời không đúng cùng vương phi, chứ thực sự là ta đây không có ý gì cả."

Nói đến đây nàng ta lại quay qua Lê Bảo Ngọc mà nói.

"Lương Vương phi lúc nãy là ta có đôi lời không đúng. Mong vương phi bỏ quá cho ta."

Trong lòng Nguyễn Hiểu thầm nhủ, cùng ánh mắt sắc lẹm mà liếc nhìn Lê Bảo Ngọc. "lần này ta nhịn. Ta còn ở đây không tin không trị nổi ngươi, để xem ngươi còn có thể phách lối làm Lương Vương phi được bao lâu."

Lê Bảo Ngọc cũng nhận được ánh mắt kia. Trong lòng không khỏi cười lạnh. Nguyễn Hiểu này cũng chút thú vị rồi đây. Nàng nhìn nàng ta cười nhẹ một cái.

"Nguyễn tiểu thư đã nói vậy thì xem như là hiểu lầm đi. Lại nói tiểu thư chính là khách của phủ ta, ta đây là chủ nhà cũng không nên quá so đo đi."

Long Hiền Lương nhíu nhíu mà nhìn thê tử nhà mình một cái, nhưng vẫn nói.

"Nếu đã là hiểu lầm thì nên dừng lại ở đây đi."

Nói xong liền dắt tay Lê Bảo Ngọc đi vào trong. Hà Kính Chi đứng bên cạnh Long Hiền Lương nhìn thấy một màn kịch này thì trong không khỏi hiếu kỳ với vị Lương Vương phi này. Nhưng càng ngạc nhiên hơn khi thấy Long Hiền Lương vậy mà lại có thể ôm nữ nhân kia vào lòng, lại còn để cho nàng náo loạn đến vậy, còn có phần dúng túng cho nàng nữa chứ.

Vào đến trong phòng khách lúc này Long Hiền Lương mới nhìn Hà Kính Chi mà giới thiệu.

"Bảo Ngọc vị này là Hà Kính Chi là bằng hữu của ta. Hà đệ đây chính là thê tử của ta."

Hà Kính Chi từ tốn chắp tay hành lễ với Lê Bảo Ngọc.

"Đại tẩu! đệ là Hà Kính Chi... nghe danh của tẩu đã lâu, nay mới được gặp mặt, thật là vinh hạnh..."

Lê Bảo Ngọc nhìn Hà Kính Chi có chút đánh giá, nhưng chợt nàng nhận ra hắn... hắn ta vậy mà chính là Hà Kính Chi trưởng môn của Mặc Huyền Vũ. Rồi nàng lại nhìn sang Long Hiền Lương một cái, xem ra cái vị phu quân nhà nàng này cũng rất khó lường nha. Nàng mỉm cười đáp lễ với Hà Kính Chi, nói.

"Hà huynh khách khí rồi..."

~~~~~~~~

Buổi tối trong phòng ngủ, Long Hiền Lương nhìn Lê Bảo Ngọc đang ngâm chân, tay thì cầm một chùm nho mà ăn, bộ dáng rất thoải mái. Sau một khoảng thời gian sống chung, hắn cũng hiểu đôi chút về nàng. Nàng là một cô nương tự do, tính tình phóng khoáng, nhanh nhẹn, nhưng cũng rất nghịch ngợm. Lại còn là một cô nương gia rất lắm mưu nhiều kế, tinh ranh như một con hồ ly nhỏ giảo hoạt. Nhưng mà hắn càng ngày càng cảm thấy nàng như vậy lại đáng yêu là sao nhỉ.

Hắn cố xua tan cái suy nghĩ kia đi, nhìn nàng lên tiếng.

"Nàng nói đi, hôm nay là có chuyện gì xảy ra vậy?"

Lê Bảo Ngọc đột nhiên bị hỏi, có chút mù mờ hỏi lại.

"Chuyện gì cơ?"

Long Hiền Lương:"chuyện của Nguyễn Hiểu tiểu thư."

Lê Bảo Ngọc:"Ồ!!! cũng không có chuyện gì a. Chỉ là nàng ta bắt nạt người của ta, ta chỉ hơi bức xúc một chút, cùng nàng ta nói vài câu mà thôi."

Long Hiền Lương:"chỉ thế thôi sao?".

Lê Bảo Ngọc:"chỉ vậy thôi. Mà ta nói này, phủ Lương Vương nhiều tiền lắm sao?"

Long Hiền Lương nhìn nàng như không hiểu:"sao?..."

Lê Bảo Ngọc:"chỉ là ta thấy trong phủ của chúng ta có vài vị khách quý, mà họ ở đây rất lâu a. Lại còn được phân phát tiền chi tiêu như người trong nhà nữa... ôi!!!"

Long Hiền Lương nhìn thấy nàng bịt mồm lại không nói nữa, thì cau mày hỏi."sao vậy?"

Lê Bảo Ngọc cười cười nhìn hắn:" hì.hì... cái này... hơi khó nói một chút... cái đó... này những người đó đến đây làm khách không phải sao. Nếu đã là khách thì chúng ta chỉ nuôi ăn nuôi ở thôi chứ. Còn tiền tiêu vặt họ phải tự lo mới đúng. Hay là thế này đi, từ ngày mai ngươi liền giao mọi việc trong phủ lại cho ta đi. Dù sao ta cũng là vương phi, là nữ chủ nhân ở đây đi, chuyện này để ta giải quyết. Nếu cứ để việc này như thế, chẳng mấy chốc ta sẽ thành vương phi vô sản mất."

Long Hiền Lương nhìn nàng:"nàng yên tâm ta có thể nuôi nàng không để nàng phải thiếu thốn bất cứ thứ gì cả."

Lê Bảo Ngọc:" Này cái này không phải là trọng điểm đâu. Ta là đang xót tiền nha. Tiền đó có nhưng cũng không thể hoang phí cho người ngoài, lại nói họ là người túng thiếu sao. Tiền đó ta để đi giúp những người đói khát bên ngoài làm phúc thì hơn đi."

(Còn tiếp)