Cạch... cạch... cửa phòng tân hôn được mở ra, Long Hiền Lương từ ngoài bước vào, nhưng khi bước vào phòng thì hắn lại đơ người ra ngẩn ngơ đứng hình ở cửa phòng. Trong phòng thiếu nữ dung mạo xinh đẹp như hoa, làn da trắng nõn, nhưng tướng ngồi kia sao lại...

Lê Bảo Ngọc vẫn một thân y phục của tân nương, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ nhưng nàng lại đang ngồi ở đó dáng ngồi tùy ý, một chân chống cao trên giường một chân duỗi xuống bên dưới, tay đang cầm quả táo to mà gặm...

Nhưng sao hắn lại cảm thấy nàng như là đã gặp ở đâu rồi nhỉ?...

Mắt thấy Long Hiền Lương đứng ở cửa, bốn mắt nhìn nhau, nàng thoáng sững sờ một chút, sau lại không khỏi rủa thầm một câu."Đúng thật là trái đất tròn, trốn mà không kỹ mình còn gặp nhau mà. Nam nhân trước mặt này đây không phải là cái nam nhân mà nàng trong lúc nhàn rỗi nổi hứng cứu đây sao. Thật là làm bậy rồi, sớm biết mình sẽ bị tứ hôn, ép phải lấy hắn thì chẳng cứu hắn làm chi... huhu... ai mà biết làm việc tốt lại thiệt thân vậy chứ, biết vậy chẳng làm cho xong..." Nhưng chính nàng không biết, sau đó một thời gian không xa nàng phải tự mình mà cảm thán, đính chính lại rằng, nàng và hắn là duyên trời định, nợ từ kiếp trước lân sang a...

Nàng nhìn hắn, cười hì hì mà vẫy tay lại.

"Yo... phu quân chàng tới rồi... mau mau... mau tới... tới đây chúng ta động phòng nào..."

Nghe được nàng nói câu này xong, đầu của hai người Hà, Mộc đều là một tầng mồ hôi lạnh toát ra. Còn Long Hiền Lương thì sống lưng cứng ngắc, đầu óc trì trệ, đơ người, ánh mắt trân trân mà nhìn nàng... Nữ nhân này... nàng sao lại...

Mộc tỷ vội vàng lấy một trái nho nhét vào miệng nàng. Không khỏi thấp giọng mà nhắc nhở.

"Chủ tử à!!! Rụt dè đôi chút được không... mình là tân nương, là một cô nương đó..."

Hà tỷ cũng vội nhỏ giọng bên tai nàng.

"Chủ nhân, đại nhân của tôi ơi! Muội muốn mang người ta dọa chết hay sao? Tiết chế... tiết chế..."

Lê Bảo Ngọc nghe hai người nói thì lắc đầu, nói.

"Nhưng mà hôm nay là tân hôn mà... tân hôn là phải động phòng a..."

Nhất thời Hà và Mộc đều trân chối mà nhìn chủ tử nhà mình.

"Aizzz... chuyện này là lẽ đương nhiên, nhưng mà đó là chuyện mà bên tân lang nhắc á... mình là tân nương, là một cô nương mới xuất giá, phải rụt dè a..."

Lê Bảo Ngọc ngước đôi mắt to tròn, linh động của nàng nhìn hai ngườ bên cạnh mình.

"Vậy sao? Muội biết rồi. Vậy hai người ra ngoài đi cho phu thê bọn muội động phòng đi..."

Có quỷ mới tin muội. Muội còn tiếp tục như vậy, không mang người ta dọa cho chạy mới lạ đó. Nhưng Hai người lúc này không thể nói thêm gì nữa, cũng không làm gì khác được, đành lui ra ngoài, khép cửa lại.

Trong phòng Long Hiền Lương đã định hình lại, kéo lại chút lý trí, hắn nhìn nàng, nhưng lại chẳng biết nói gì cả. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn biết thế nào là không cách đối phó...

Thấy Long Hiền Lương không có động tĩnh gì, Lê Bảo Ngọc liền nói.

"Này!... phu quân của tôi ơi!... lại đây ngồi đi, chúng ta nói chuyện một chút..."

Long Hiền Lương nghe được giọng nói thánh thót, êm tai của nàng bên tai, như ngây người ra đôi chút. Giọng nói này... sao nghe quen quá vậy... Nhưng rất nhanh sự chú ý của hắn được rời đến việc nàng muốn nói chuyện gì với mình.

"Có việc gì?... nàng nói đi..."

Đôi mắt đen, tròn của nàng linh động chuyển động xoay tròn một vòng, giảo hoạt mà nở một nụ cười.

"Haha...Tôi nói này, vốn dĩ hẳn là Lương Vương điện hạ ngài đây chắc cũng đã điều tra về tôi đi. Mà bây giờ chỉ có hai người chúng ta, chúng ta lật bài ngửa đi..."

Nàng vừa dứt lời, Long Hiền Lương liền đưa ánh mắt quan sát khó hiểu nhìn nàng. Giọng nói trầm ổn vang lên.

"Ồ!!! Vậy thì sao?... nàng nói đi..."

Lê Bảo Ngọc giường như chỉ chờ có vậy, đôi mắt đẹp long lanh khẽ chớp chớp, khuôn mặt tươi như hoa, cười rực rỡ...

"Tốt... Như thế này đi, thiết nghĩ rằng vương gia ngài đây cũng chẳng vui vẻ gì với cái gọi là hỉ sự tứ hôn này đi. Vậy tôi có đề nghị như thế này đi, chúng ta sau này cùng nhau bắt tay liên minh đi..."

"Liên minh... liên minh gì?..."

Lúc này đây Long Hiền Lương đã hoàn toàn mù mờ với điều mà Lê Bảo Ngọc nói. Nhìn qua liền biết Long Hiền Lương không có hiểu gì rồi. Lê Bảo Ngọc liền đứng lên, đưa tay phủ phủi vài cái trên váy, nhẹ nhàng đi lại, miệng bắt đầu liến thoắng giảng giải.

"Là thế này nhé, ta và ngài vốn dĩ chẳng có quen biết gì với nhau, đang yên, đang lành lại thành phu thê, lại nói ngài đây chán ghét nữ nhân, mà ta thì không mấy hứng thú với hôn nhân, ta chỉ thích tự do, phóng khoáng mà thôi. Thế nên chúng ta sao lại phải miễn cưỡng nhau làm gì, chi bằng cùng nhau liên minh. Bên ngoài thì làm một đôi phu thê ân ân, ái ái, vui vẻ. Nhưng mà thực tế thì là chung sống hòa bình, chuyện ai người nấy làm, không can thiệp lẫn nhau, vậy thôi. Mà cái này nha tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, giờ chúng ta ngoài như vậy ra cũng không thể khác a..."

Nói đến đây nàng dừng lại một chút, quan sát sắc mặt của Long Hiền Lương, tay lại với một quả nho cho vào miệng ăn.

Long Hiền Lương nhìn bộ dáng của thê tử mới cưới này, không khỏi cười một tiếng, thú vị a... thú vị... xem ra sau này cuộc sống của hắn sẽ náo nhiệt lắm đây. Nhưng hắn cũng không có đồng ý với nàng ngay mà hỏi lại.

"Tại sao ta phải nghe theo nàng chứ?"

Lê Bảo Ngọc thấy hắn hỏi liền bắt đầu liến thoắng.

"Ta nói này... nói như vậy mà ngươi vẫn còn chưa hiểu sao?... nếu như ngươi cùng ta liên minh như ta nói, thì ta sẽ giúp ngươi đuổi hết ong bướm vây quanh mình, ngươi sẽ không phải vất vả bị họ làm phiền nữa, lại tự do tự tại mà dao du bên ngoài. Thêm nữa sau này nếu như ngươi có nữ nhân mình yêu mến cứ mang về nói với ta một tiếng ta sẽ không có làm khó dễ gì. Ta biết với thân phận địa vị của ngươi nạp thêm thiếp ta cũng chẳng thể quản, nhưng mà ngươi nghĩ xem ta đây mà phá thì loạn hết, thêm mấy cái vị sẵn ở trong nhà kia của ngươi nữa ngươi nghĩ người thương của ngươi sẽ yên sao. Lại nói ta và ngươi là do hoàng thượng chỉ hôn ta không thể nào kháng cự, cả đời của ta cùng ngươi liên minh như vậy ta là người thiệt thòi đi. Ngươi thì sau này vẫn được cùng người mình thương kết tóc xe duyên, còn ta, ta thấy có lẽ ta sẽ sống kiếp ni cô không xuống tóc ở trong Lương Vương Phủ này đi. Thêm nữa thánh chỉ ngươi kháng được sao?... haizzz... cũng nói cùng ta diễn ân ái ngươi chẳng có chỗ nào thiệt cả, mà lại được bên nhà ngoại ta toàn lực ủng hộ nữa, thế trận trong triều ta không biết nhiều nhưng cũng gọi là không phải gà mờ đi..."

"Vậy sao ngươi không cùng ta ân ân, ái ái thật, trở thành phu thê thật sự..."

Hắn có phần không hiểu, tại sao nàng lại không đặt tâm tư cùng hắn trở thành phu thê hữu danh, hữu thực, mà lại cùng hắn liên minh gì đó đó thành phu thê hữu danh vô thực chứ.

Nàng nhíu mày nhìn hắn, cười nhẹ một cái, mà hỏi lại.

"Ngươi sẽ cùng ta trở thành phu thê ân ái sao?..."

"Không thể..."

Long Hiền Lương quả quyết không một chút do dự.

Nàng lúc này mới nhún vai một cái.

"Đó... ngươi không thể, một mình ta có thể làm được sao? Ta lại không muốn phí tâm làm việc vô bổ đó. Cùng nhau liên minh, cả hai đều có lợi. Không liên minh cũng chẳng sao, cùng lắm cái mặt của ta đây đeo thêm cái mo, ít ra đường, ít gặp người quen, nghe người ta châm chọc vài câu là được rồi, cũng chẳng mất miếng thịt nào. Nhưng mà ngươi thì khác đó..."

Nói đến đây nàng ý vị thâm trường nhìn hắn mà cười một tiếng. Vốn là nàng muốn quậy cho tung bành lên, nhưng nghĩ lại nếu cùng hắn thành liên minh này thì cũng được. Nàng tự do không ai quản, lại có thể để cho người trong nhà yên tâm, thế là tốt nhất rồi.

(Còn tiếp)