Ngâm Tuyết vừa ra khỏi cửa vương phủ thì đã thấy Lâm Phong đứng cạnh kiệu cỗ.

Dáng vẻ như đang chờ đợi nàng.

" Vương gia là đang chờ thiếp sao?"

Nghe tiếng Ngâm Tuyết, Lâm Phong xoay người nhìn lên.

Vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Ngâm Tuyết khiến Lâm Phong không khỏi thẩn thờ một lát.

Lâm Phong vờ ho nhẹ một tiếng rồi bảo.

" Đi thôi."

Lâm Phong bước lên kiệu rồi đưa tay cho Ngâm Tuyết.

Đám hạ nhân ngạc nhiên nhìn nhau thì thầm bàn tán.

"Các ngươi nói xem không phải nói vương gia không thích vương phi sao?

Ngâm Tuyết ngước nhìn Lâm phong trầm tư một lát, sao đó quyết định đưa tay cho Lâm Phong kéo lên kiệu.

" Bẩm vương gia đến hoàng cung rồi."

Lâm Phong kéo rèm kiệu, tao nhã bước xuống rồi đưa tay đỡ Ngâm Tuyết.

Cung điện uy nghiêm lộng lẫy, kiến trúc cổ kiến, điêu khắc tinh xảo.

Không phải từ trước đến nay nàng chưa từng thấy qua thành quách, kiếp trước của nàng thì dạng kiến trúc nào mà nàng chưa từng thấy qua.

Chỉ là thấy nó trong sự hùng vĩ lại chứa một phần khí phách, giản lược mà giản dị.

Ngâm Tuyết sững sờ đi theo Lâm Phong vào trong, đường cong vòng quanh chỉnh thể trang nghiêm.

Đi được nữa đường thì không biết từ đâu có một nữ tử chạy đến, ôm lấy cánh tay của Lâm Phong nũng nịu.

"Dạ ca ca sao huynh lại đến trễ vậy, mọi người đều đang đợi huynh đấy."

Thì ra là quận chúa Thẩm Uyên nhìn bộ dạng lả lướt của nàng ta đã khiến ta cảm thấy buồn nôn a. Ngâm Tuyết khó chịu nghĩ rồi thản nhiên.

" Quận chúa dù sao cũng là nữ nhi chưa ra khỏi cửa.

Ở chốn đông người lại lôi lôi kéo kéo nam nhân, còn ra thể thống gì?"

Lâm Phong nghe vậy khéo léo lấy tay mình ra khỏi tay quận chúa Thẩm Uyên.

Quận chúa Thẩm Uyên bực tức đáp.

" Ta coi Dạ ca ca nhưng ca ca ruột, hà cớ vương phi lại nói lời khó nghe?"

" Ca ca ruột? thứ lỗi Ngâm Tuyết chưa từng thấy Tú Anh hành xử như vậy bao giờ.

Không chỉ vậy nếu quận chúa không muốn người khác nói lời khó nghe, vậy quận chúa nên coi lại cách hành xử của mình rồi."

Quận chúa Thẩm Uyên nghe vậy tức đến nghẹn lời.

Vừa lúc đó tam hoàng tử Ngọc Minh và ngũ công chúa Tú Anh đi đến.

" Nhị ca có chuyện gì sao?"

Nghe tam hoàng tử hỏi, Lâm Phong khó xử trả lời.

" Cũng không có chuyện gì to tát, yến tiệc cũng bắt đầu rồi chúng ta đi thôi."

Trên đường đi Lưu Ly kéo tay áo Ngâm Tuyết khẽ giọng.

"Vương phi nô tỳ đã nói với người đừng gây chuyện với nàng ta rồi mà."

"Từ khi nào ngươi cứ sợ này sợ kia thế? Ta không làm sai gì việc gì ta phải sợ? ta càng xuống nước họ càng muốn nhục mạ ta.

Ta biết ngươi lo cho ta, nhưng ngươi đừng lo lắng quá mức.

Vương phi nhà ngươi đâu phải người dễ bắt nạt a."

Ngâm Tuyết trấn an Lưu Ly, nghe vậy trong lòng Lưu Ly cảm thấy an tâm đến khó tả.

"Kính chúc Hoàng thái hậu vạn phúc kim an." Quan viên võ tướng, Quan võ bá quan, đồng thanh chúc phúc cho hoàng thái hậu.

Thái hậu vui vẻ bảo.

" Chúng khanh chớ đa lễ.

Hôm nay là sinh thần bổn cung, các khanh cứ việc thưởng thức yến tiệc."

" Tạ thái hậu."

Mọi người ngồi vào yến tiệc, Hoàng công công đọc to các lễ vật.

" Đại hoàng tử dâng tặng thái hậu cây nhân sâm ngàn năm.

Dạ vương gia dâng tặng thái hậu thiên sơn tuyết liên.

Tam hoàng tử dâng tặng thái hậu viên dạ minh châu.

Tứ hoàng tử dâng tặng thái hậu cặp vòng phỉ thúy.

Ngũ công chúa dâng tặng thái hậu dây chuyền ngọc trai hải nam....."

Hoàng công công đọc xong các lễ vật, các hoàng tử và công chúa liền bước ra hành lễ.

" Kính chúc thái hoàng thái hậu phúc như đông hải thọ tỷ nam sơn."

Thái hậu hài lòng gật đầu vui vẻ.

Các quan viên nghe tên các loại lễ vật thì bàn tán xôn xao.

" Toàn là các vật bảo hiếm có, thật mở rộng tầm mắt a."

Tiếp đó Hoàng công công đọc các lễ vật của quan văn tướng võ trong triều.

Sau đó yến tiệc được bày ra toàn sơn hào hải vị, các ca kỹ kiều lệ múa hát góp vui.

Không khí náo nhiệt xôn xao, mọi người cười vui kính nhau chung rượu.

Ngũ công chúa ngồi cạnh Ngâm Tuyết nhẹ nhàng hỏi.

" Nhị tẩu, nhị ca có bắt nạt tẩu không?"

" Nhị ca muội sao lại bắt nạt ta chứ, Tú Anh muội ngày càng xinh đẹp thật khiến người khác động lòng a."

Ngũ công chúa nghe vậy e thẹn đáp.

" Nhị tẩu lại trêu chọc Tú Anh rồi, muội sao lại xinh đẹp chứ."

Ngâm Tuyết mỉm cười đưa tay vuốt đoạn tóc rối của Ngũ công chúa.

" Nhị tẩu sao lại trêu chọc muội được.

Tú Anh nhà ta quốc sắc thiên hương thế này cơ mà."

Ngũ công chúa ngại ngùng mỉm cười.

Thái hậu nhìn các hoàng tử công chúa rồi cười bảo.

" Chẳng hay các ái khanh có tiết mục gì góp vui chăng?"

Tứ hoàng tử nghe vậy liền đáp.

" Bẩm thái hậu các vương phi, công chúa ở đây đều tinh thông cầm kì thi hoạ.

Chi bằng để các lệnh kim đối thơ góp vui cho thái hậu."

Thái hậu nhìn Ngâm Tuyết, mọi người nhìn nhau khẽ bàn tán.

" Trước nay mọi người đều nói vương phi nàng ta bất tài vô dụng.

Nay tứ hoàng tử lại có yêu cầu như vậy há chăng là đang làm khó nàng ta."

" Vậy không biết tứ đệ lấy gì làm lệnh?"

Lâm Phong cũng lên tiếng góp vui, sở dĩ Lâm Phong điềm tĩnh như vậy phải vì không lo lắng cho nàng.

Chỉ vì thấy nàng thản nhiên như không, Lâm Phong cũng muốn biết vương phi của ngài có thật sự vô dụng hay là người thâm tàng bất lộ.

" Hôm nay là sinh thần của hoàng thái hậu chi bằng lấy **Nguyệt** làm lệnh.

Không biết ý thái hậu như thế nào?"

(**Nguyệt**: Khuê danh của thái hậu là Thanh Nguyệt.)

Thái hậu nghe vậy vui vẻ gật đầu đồng ý.

Ngũ công nhã nhặn đứng dậy kính cẩn.

" Tú Anh xin được đối trước."

" Ân chuẩn."

Hoàng thượng vui vẻ chấp thuận.

"Thu phong từ

Thu thanh phong,

Thu nguyệt minh.

Lạc diệp tụ hoàn tán,

Hàn nha thê phục kinh.

Tương tư, tương kiến tri hà nhật?

thử thì thử dạ nan vi tình..."

[ Thu Phong Từ~Lý Bạch]

(**dịch thơ**)

" Gió thu lành,

Trăng thu thanh.

Lá rơi tụ lại tán,

Quạ lạnh chợt rùng mình.

Thương nhớ, biết bao giờ mới gặp?

Lúc này đêm ấy ngẩn thơ tình..."

Họ người nghe xong đều gật đầu khen hay.

Không hổ là viên dạ minh châu của hoàng thượng tài sắc vẹn toàn.

Quận chúa nghe xong tự tin đứng lên nối tiếp lệnh.

"Kim dạ Phu Châu Nguyệt,

Khuê trung chỉ độc khan.

Dao liên tiểu nhi nữ,

Vị giải ức Trường An.

Hương vụ vân hoà thấp,

Than huy ngọc tý hàn.

Hà thì ỷ hư hoảng,

Song chiếu lệ ngân can?"

[ Nguyệt Dạ~Đỗ Phủ]

(**Dịch thơ**)

"Châu Phu này lúc trăng soi,

Buồng the đêm vắng riêng một mình.

Đoái hương thơ dại đầu xanh,

Tràng An chưa biết mang tình nhớ nhau.

Sương sa thơm ướt mái đầu,

Cách tay ngọc trắng lạnh màu sáng trong.

Bao giờ tựa bức màn không,

Gương soi chung bóng lệ dòng dòng khô."

Quận chúa là một trong tứ đại mỹ nhân của Bắc Thần Quốc tài sắc vẹn toàn.

Chẳng trách tính cách nàng lại điêu ngoa ngang ngược.

Đại hoàng tử phi Lam Cơ nối tiếp lệnh.

"Bạch đầu ngâm

Ngai như sơn thượng tuyết,

Kiểu nhược vân gian nguyệt.

Văn quân hữu lưỡng ý,

Cố lai tương quyết tuyệt.

Kim nhật đấu tửu hội,

Minh đán câu thủy đầu.

Tiệp điệp ngự câu thượng,

Câu thủy đông tây lưu.

[Bạc Đầu Ngâm~Trác Văn Quân]

(**Dịch Thơ**)

"Trắng như tuyết trên núi,

Sáng tựa trăng giữa mây.

Nghe lòng chàng hai ý,

Thiếp đành đoạn tình này.

Hôm nay chén sum họp,

Đầu sông tiễn sớm mai.

Lững thững theo dòng nước,

nước mãi chảy sông tây.

Quả không hổ là những đại thiên kim yểu điệu thục nữ a, lời nói thoát ra như phung châu nhã ngọc.

Tinh thông thi hoạ nhã chữ thành thơ.

Hazzz trốn được mùng một, trốn không được mười lăm.

Cũng may kiếp trước ta có nghiên cứu về thơ nếu không lần này e không còn mặt mũi a. Ngâm Tuyết đứng dậy nhẹ nhàn thanh thoát đọc lên bài thơ.

" Cao lâu trùng trùng bế minh nguyệt,

Trường đoạn tiên lang cách niên biệt.

Tử tiêu hoàng địch tịch vô thanh,

Độc hướng dao song toạ sầu tuyệt.

Ngư trầm nhạn diểu thiên nhai lộ,

thuỷ tín nhân gian biệt ly khổ.

Hận mãn nha sàng phí thúy khâm,

Oán chiết kim thoa phụng hoàng cổ.

Thỉnh thâm lộc tư ta cảnh đoản,

y đới tương tư nhật ưng hoãn.

Tưong đao phá thủy thủy phục liên,

Huy nhẫn cát tình tình bất đoạn.

Lạc hồng loạn trục đông lưu thủy,

Nhất điểm phương tâm vị quân tử.

Thiếp thân nguyện tác Vu Sơn Vân,

Phi nhật tiên lang mộng hồn lý.

[Tương Tư Khúc~Đới Khúc Luân]

(**Dịch thơ**)

"Mảnh trăng thanh lầu cao che khuất,

Lòng đau vì xa cách nhiều năm.

Tiếng tiêu điệu sáo lặng im,

Một mình buồn bã ngóng nhìn phương xa.

Bên chân trời chim sa cá lặn,

Mòn mõi vì âm tính không về.

Chiếu chăn hờn oán não nề,

Kim thoa bẻ gãy lời thề còn đâu.

Giếng nước sâu mà dây thì ngắn,

Xiêm y buồn người chẳng điểm trang.

Dùng dao chiếm nước nước liền,

Kéo kia cắt đứt mối tình được không?

Theo dòng nước loạn hồng trôi mãi,

Tấm tình em một phiến chờ chàng.

Xin làm mây núi Vu Sơn,

Nhập sâu vào cõi mộng hồn người thương.

Mọi người nghe xong Ngâm Tuyết ngâm thơ đều chết lặng người, như thể không tin vào việc vừa xảy ra.

Vương phi vô dụng như lời đồn đây sao? Rõ là nữ tử tài sắc hơn người a.

Thái hậu cảm động rơi lệ, tựu như nhớ đến tiên hoàng.

Hoàng thượng gật đầu tươi cười.

" Thơ hay quả là thơ hay.

Người đâu ban thưởng cho Vương phi."

"Con dâu cảm tạ phụ hoàng."

Ngâm Tuyết ngồi xuống thở phào nhẹ nhỏm, Lâm Phong nhìn nàng nhẹ giọng.

" Không ngờ vương phi của ta lại có tài vậy a."

" Vậy theo vương gia thiếp nên vô dụng như lời đồn chăng?"

Lâm Phong nhìn chung rượu trên tay nhẹ cười đáp.

" Vương phi quá lời rồi."

Quận chúa ngồi đối diện không khỏi tức giận siết chặc nắm tay lại, nàng không ngờ Ngâm Tuyết nàng ta lại có chút bản lĩnh này.