**Thư Phòng Dạ Vương Phủ**

Nô tỳ cạnh nàng khi nảy gấp rút quỳ xuống, chưa kịp lấy lại hơi thở ổn định đã vội vàng.

" Vương gia, vương phi vừa tỉnh lại mong ngài đến gặp vương phi."

Mắt phượng hẹp dài, ngũ quan tuấn kiệt.

Trời sinh đã mang hào quang của vị vương giả, khiến người khác không thể rời mắt, lại khiến trong lòng mang nỗi khiếp sợ không thể làm càn.

Tuyệt mỹ là ngôn từ duy nhất có thể miêu tả hết vẻ đẹp của Dạ Lâm Phong, cũng là vương gia có danh hiệu chiến thần của Bắc Thần Quốc.

Ung dung nho nhã mắt không rời khỏi cuốn binh thư lạnh lùng đáp.

" Là nàng ta bảo ngươi đến đây?"

Nữ nô tỳ sợ hãi vội vả đáp.

" Bẩm vương gia, không phải vương phi là....là nô tỳ thấy vương phi tỉnh dậy, vì quá vui mừng nên vội đến bẩm báo với vương gia."

Nữ nô tỳ sợ hãi quỳ dưới đất không giám ngước mặt nhìn, hai tay nắm chặt vào nhau, mồ hôi ướt đẩm.

Vẫn giọng nói lạnh lùng mang theo sự dứt khoát.

" Ngươi về đi báo lại với nàng ta, ta ghét nhất là bị người khác uy hiếp, hôm nay nàng ta lại dùng cách này để uy hiếp ta là quá ngông cuồng.

Ta chưa luận tội nàng ta là đã nhân từ với nàng ta lắm rồi."

Giọng điệu mang vẻ tức giận khiến nữ nô tỳ càng thêm sợ hãi lại không biết nói thêm gì, càng không biết nên làm gì.

Ai lại không biết Dạ vương hắn ta là người như thế nào, công tư phân minh có công ất thưởng, có tội ất trị.

" Ngươi còn không đi?"

Hắn liếc nhìn nữ nô tỳ, nữ nô tỳ hốt hoảng đứng dậy vội vả rời đi.

" Nhị ca không phải ta nói huynh, huynh cũng thật quá vô tình a, tốt xấu gì nhị tẩu cũng là vương phi của huynh.

Nhị tẩu vừa tỉnh lại huynh lại vô tình đến độ ngay cả đến gặp mặt cũng không đi?"

Gương mặt thanh tú, tao nhã như gió.

Vẻ đẹp như nắng xuân khiến người khác phải say đắm.

Tam hoàng tử Dạ Ngọc Minh từ nhỏ đã thông minh xuất chúng kinh thư binh pháp điều là sở trường của hắn.

Dạ Lâm Phong bỏ cuốn binh thư xuống mặt mày tối sầm.

"Từ trước đến nay nàng ta luôn an phận nên ta cũng không làm khó nàng ấy, không ngờ hôm nay nàng ta lại dùng tính mạng của mình để uy hiếp ta.

Đệ thấy loại việc này ta có thể chấp nhận được sao, lại không biết nàng ta có mưu đồ gì?"

"Nhị tẩu vốn dĩ là người đơn thuần làm sao biết mưu đồ suy tính hại người, đệ thấy trong chuyện này có hàm oan."

Lâm Phong hừ lạnh.

" Nàng ta đơn thuần?"

Dạ Ngọc Minh bất bình.

" Nhị tẩu là người như thế nào lẽ nào huynh lại không rõ, nếu nhị tẩu không phải đơn thuần huynh nghĩ bao năm qua lại phải chịu đựng mấy thê thiếp của huynh ức hiếp.

Nếu huynh đã nói như vậy đệ cũng không còn gì để nói."

Nói rồi Dạ Ngọc Minh đứng dậy rời đi.

**Lãnh Cung Các**

"Vương phi là nô tỳ vô dụng không thể mời vương gia đến."

Nữ nô tỳ buồn bã báo lại, Nàng chỉ im lặng không nói gì.

Dạ Vương a Dạ Vương người ta nói quả không sai, vô tình nhất vẫn là nhà đế vương a.

Vương phi của ngươi bệnh liệt giường ngươi cũng chẳng buồn đến xem nàng ấy sống chết thế nào.

" Ngươi đứng dậy đi, ngươi theo một vương phi bị thất sủng như ta chịu không ít thiệt thòi rồi."

" Vương phi người nói gì vậy, nô tỳ từ nhỏ đã theo người người chưa từng bạc đãi nô tỳ sao có thể nói nô tỳ chịu thiệt thòi?"

Xem ra Ngâm Tuyết nàng chỉ có mỗi nữ nô tỳ này là người đáng tin cậy.

" Ngươi tên là gì?"

Nữ nô tỳ hốt hoảng.

" Vương phi người sao vậy, nô tỳ từ nhỏ đã ở cạnh người sao người lại không nhớ tên nô tỳ?"

" Ta mới từ quỷ môn quan trở về, cơ hồ có vài chuyện không thông suốt."

Ngâm Tuyết nhanh trí nói, may mà nô tỳ này ngốc nên vội tin ngay.

" Vương phi làm nô tỳ sợ chết khiếp, bẩm vương phi nô tỳ tên là Lưu Ly."

"Vậy vương gia có bao nhiêu thê thiếp,Ngươi cũng biết ta vừa chết đi sống lại, nên trong lòng còn hoài nghi nhiều điều...!nếu ta biết ngươi nói dối thì..."

" Vương phi minh giám nô tỳ thề chết trung thành với vương phi không giám hai lòng."

Lưu Ly chưa để nàng nói hết lời liền sợ hãi quỳ xuống.

Người cổ đại luôn là vậy sao? hở tý là quỳ là khóc là nhận tội.

" Ta chỉ nói vậy, đâu phải không tin ngươi mau đứng dậy nói ta biết."

" Bẩm vương phi ngoài vương phi ra còn có Sở Mỹ Nhân Sở Mạc Nhi, là mỹ nhân được vương gia đem về cũng là trắc phi được sủng ái nhất.

Còn có Mộ Dung Vân Phượng là con gái của Đại Công thần của Bắc Thần Quốc.

Liễu Như Nguyệt là cháu của Hoàng hậu, còn có con gái của thượng thư Lãnh Cơ Uyển......."

Lưu Ly kể mọi chuyện cho nàng nghe thì ra Ngâm Tuyết bị người khác hãm hại, bị Lãnh Cơ Uyển đổ oan đã làm nàng ta sảy thai nên mới khiến nàng phải chịu hàm oan.

Lại bị Sở Mạc Nhi đẩy xuống sông khiến nàng mất mạng.

Hay cho hai người bọn họ dựng nên vỡ kịch, Ngâm Tuyết nàng mưu đồ hãm hại người khác sảy thai bị phát hiện nên sợ tội tự tử.

Nàng cười lạnh mặt mày u ám, hai người các ngươi hại Ngâm Tuyết nàng ấy thê thảm như vậy.

Ngâm Tuyết nàng yên tâm ta sẽ thay nàng đòi lại món nợ này với họ, thay nàng báo thù.