“Tên sư muội thật có ý nghĩa, hợp với dòng họ sư muội, nghĩ đến lúc sư muội ra đời nhất định là lúc sương rơi nhiều nhất.”

Đối với sự trêu chọc nhạo báng của Long An Khác, Phong Phân không có biện pháp đáp trả, bởi vì lai lịch tên nàng xác thực như thế.”

Không để ý đến người khác, nàng đưa mắt nhìn về hướng nhóm người tiêu sư cắm trại, lại nghĩ đến hôm nay bọn họ không có chỗ dừng chân, phải ngủ ở ngoài vùng hoang vu, tất cả đều do vị Phật sống Ký vương ban tặng, Phong Phân càng không muốn để ý đến hắn, cùng đồng hành bất quá mới ba ngày, nàng đối với vị Ký vương này cảm thấy chịu không nổi.

Tính tình người này có chỗ thiếu hụt cũng được, chỉ cần hắn không đếu trêu chọc nàng, vậy cũng không liên quan đến chuyện của nàng. Cố tình thỉnh thoảng người này sẽ đến trước mặt nàng lắc lư, thật sự khiến nàng đau đầu.

Long An Khác nhìn theo ánh mắt nàng, khẽ nhếch cao mày: “Sư muội, những hán tử tiêu cục thô thiển kia có gì đáng xem?”

Phong Phân quả thật muốn lấy chân đạp hắn: “Ta đang nhìn bọn họ dựng lều trại.”

“Tay nghề dựng lều trại của bọn họ không tệ, bất quá so sánh với người bên cạnh Bổn vương, còn chưa đủ nhìn.”

“Dĩ nhiên người bên cạnh Vương gia lợi hại hơn.” Phong Phân thuận miệng qua loa một câu lấy lệ.

“Thuở nhỏ sư muội theo chân Thái Phó đọc sách sao?”

Liếc mắt nhìn hắn, nàng đáp: “Chỉ theo chân phụ thân nhận thức một ít chữ thôi.”

“Sư muội không cần thận trọng như vậy, Bổn vương cũng không phải dã thú hung tàn ăn thịt người.”

Phong Phân nghe vậy chỉ cười, lần này đối với hắn không có ý kiến.

Theo ý nàng, trình độ của hắn so với dã thú hoàn toàn giống nhau, không phân biệt cao thấp.

“Sư muội câu cá không?”

“Chưa từng theo đuổi.” Nàng phát hiện, mặc kệ đáp án của nàng là gì, cuối cùng hắn cũng có thể chuyển hướng đến hướng hắn muốn, cho nên phần lớn thời gian nàng đều lựa chọn ăn ngay nói thật.

“Bên kia có hồ nước, không bằng sư muội đi qua đó với ta, ta dạy sư muội câu cá thế nào?”

Quả nhiên!

Đại khái nếu như câu trả lời của nàng là đồng ý, hắn nhất định sẽ đương nhiên lôi nàng đi cùng, nhưng nếu nói không đi?

Phong Phân hít sâu ở trong lòng, nếu dám nói như vậy, vị Vương gia bốc đồng này nhất định không chút nào tôn sư trọng đạo mà thỉnh phụ thân nàng cùng đi.

Suy nghĩ một chút phụ thân lớn tuổi rồi còn phải phí sức ứng phó người như vậy, Phong Phân cũng chỉ có thể tự mình xuất mã, để cho phụ thân nghỉ ngơi nhiều một chút thôi.

"Tốt." Nàng bất đắc dĩ lên tiếng.

Hai người chuẩn bị đơn giản rồi lên đường.

Mới vừa rồi Phong Phân tuy rằng nghe Tiểu Quả nói bên này chỉ là hồ nước nhỏ, nhưng chưa từng nghĩ cảnh sắc bên này mê người như thế.

Ở một bên Long An Khác thấy mặt mày nàng giãn ra, cười thầm: “Khó được sư muội thích nơi này.”

Phong Phân lập tức hồi hồn: Cảnh sắc nơi này không tệ.”

“Đến đây đi, ta dạy nàng câu cá.”

Long An Khác dẫn nàng đến chỗ thị vệ đã sắp xếp xong bàn ghế, đưa cho nàng một cái cần câu.

Phong Phân đưa tay tiếp nhận, thình lình hắn đưa tay đè hai vai của nàng, ấn nàng ngồi lên ghế, mỉm cười giọng nói gần trong gang tấc: “Sư muội cần phải nghiêm túc học a.”

Câu cá phức tạp như vậy sao? Phong Phân không nhịn được muốn phun nước bọt hắn.

Cũng may, Long An Khác chỉ ấn nàng ngồi lên bàn sau đó thu tay về, không có động tác vượt khuôn, nếu không nàng nhất định sẽ phất tay áo bỏ đi.

Theo như hắn dạy, Phong Phân gắn mồi vào lưỡi câu, quăng dây câu vào trong hồ, lẳng lặng ngồi trên ghế chờ.

Nguyên bản câu cá là hoạt động khảo nghiệm kiên nhẫn, mà Phong Phân trước sau như một cho rằng câu cá là chuyện rất không thú vị, cho nên vẫn không thích, nhưng hôm nay bất luận nàng yêu thích như thế nào, luôn phải ứng phó với nam nhân bên cạnh. Long An Khác cũng quăng dây câu vào trong hồ, khẽ ngồi nghiêng người, chống má nhìn Phong Phân.

Sắc trời nơi đây đang dần tối, một thiếu nữ có khí chất điềm đạm không màng danh lợi thẳng lưng ngồi ngay ngắn bên cạnh, vẻ mặt thành thật nhìn chằm chằm mặt hồ, nhìn thế nào cũng khiến cho người ta cảnh đẹp ý vui.

Bởi vì đẹp mắt, hắn không tự chủ nhìn nhiều thêm.

Cảm nhận được người nhìn chăm chú, trong lòng Phong Phân không bình tĩnh, hắn thật sự vô lễ, làm sao có thể lộ liễu nhìn chằm chằm cô nương gia không buông?

Nhưng nàng biết rõ, nam nhân này rất tùy hứng, chỉ sợ nàng kháng nghị cũng chỉ uổng công.

Dây câu trên mặt hồ hơi động đậy, Phong Phân giật mình, chưa kịp hành động đã bị người nắm lấy đôi tay, kéo cần câu lên khỏi mặt hồ, một con cá dài hai tấc rơi trên bãi cỏ.

“Vận khí sư muội thật tốt.” Giọng nam vang lên bên tai nàng.

Thân mình Phong Phân cứng ngắc, lúc này nàng mới phát hiện bị Long An Khác ôm vào trong ngực, hai người cách nhau quá gần, gần đến mức nàng có thể cảm nhận được hơi thở nam tính trên người đối phương.

Cũng may, Long An Khác kịp thời buông tay nàng ra.

“Tối nay chúng ta có thêm thức ăn, su muội nghĩ kho hay hầm tốt hơn?”

Phong Phân âm thầm thở ra, không yên lòng nói: “Tùy theo sở thích của Vương gia thôi.”

“Sư muội thật khéo hiểu lòng người.”

Phong Phân nhìn thị vệ bỏ con cá vào trong thùng gỗ bọn họ mang theo, cũng không đáp lại lời hắn, giống như không có nghe thấy.

“Tiểu thư, lão gia tìm ngài có chuyện.”

Thấy bóng dáng Đại Tráng, Phong Phân thở ra một hơi, lập tức nhìn sang Long An Khác.

Mặt hắn không đổi sắc, vân đạm phong khinh nói: “Nếu Thái Phó tìm, vậy sư muội đi đi, vi huynh không thể lôi kéo sư muội không thả.”

Phong Phân làm như không có nghe ra bỡn cợt trong lời hắn, nhẹ nhàng nhún người, dẫn theo Tiểu Quả và Đại Tráng li khai.

Long An Khác đứng ở bên hồ cúi đầu nhìn đôi tay mình, ánh mắt thâm sâu. Đôi tay sư muội nhỏ bé mềm mại, cả mùi hương cơ thể cũng thanh thanh đạm đạm, không giống phấn hương, ngược lại giống như mùi thơm cơ thể.

“Mạc Thanh.”

"Có thuộc hạ."

Long An Khác đưa tay vuốt ve vết thẹo nhỏ, như có điều suy nghĩ hỏi: “Có phải Bổn vương quá càn rỡ hay không?”

Thị vệ tên gọi Mạc Thanh cung kính đứng sau lưng hắn, cúi đầu thấp xuống, giọng nói không chút phập phồng nói: “Thuộc hạ không biết.”

Long An Khác cười không chút hảo ý: “Nếu dọa sợ sư muội sẽ chơi không còn vui.”

Mạc thanh giữ yên lặng.

“Thái Phó của Bổn vương a, quá đề phòng Bổn vương rồi…..” Giọng nói Long An Khác mang theo một ít cảm khái và bất đắc dĩ.

Mạc thanh tiếp tục giữ yên lặng.

“Nếu Bổn vương thật sự muốn làm gì, hiện tại sư muội còn có thể đợi ở chỗ này sao?” Hắn không nhịn được khẽ hừ nhẹ, chắp tay nhìn hoàng hôn: “Hoàn hảo tính tình sư muội Bổn vương thú vị, nếu không đoạn đường này Bổn vương chẳng lẽ bị buồn chết.” Mạc Thanh nghe đến đó, cũng muốn thay Phong tiểu thư rơi một giọt lệ đồng tình rồi.

Một thiên kim khuê các khiến cho Vương nha nhà hắn cảm thấy hứng thú như vậy, thật sự không phải chuyện tốt.

Thời điểm trở về lều, Phong Phân trực tiếp đi gặp phụ thân.

Thấy nữ nhi hoàn hảo vô khuyết trở lại, Phong Triệt cuối cùng cũng thả tâm, Phong Triệt kéo nữ nhi vào lều mình, Đại Tráng và Tiểu Quả giữ cửa ở bên ngoài.

“Phân Nhi.”

“Cha.”

“Vương gia không làm gì con chứ?” Phong Triệt vẫn còn chút lo lắng.

Phong Phân lắc đầu, cũng không muốn phụ thân lo lắng quá mức: “Không có, chỉ để con bồi hắn câu cá mà thôi.”

Phong Triệt thở dài: “Nếu Vương gia lại tìm con thì đẩy đến cho cha, không cần chính mình gánh.”

“Cha ——"

Hắn từ ái nhìn nữ nhi bảo bối: “Bộ xương già này của cha cũng sắp không xong, cho dù là Ký vương cũng cho cha mấy phần mặt mũi.”

Phong Phân tựa đầu vào cai phụ thân, làm nũng nói: “Nhưng nữ nhi sẽ đau lòng cha.”

"Ngoan, nghe cha lời nói."

“Dạ.”

Phong Triệt vỗ vỗ vai nữ nhi, nhìn màn cửa, đăm chiêu nói: “Thật ra thì, mấy ngày nay cha cẩn thận suy nghĩ, Ký vương hẳn là không muốn cưới con.”

Phong Phân gật đầu phụ họa: “Nữ nhi cũng có cảm giác như thế.”

Hắn tiếp tục phân tích: “Theo vi phụ thấy, đại khái Ký vương bị Hoàng thượng ép, lúc này mới mượn chuyện phụ nữ chúng ta rời kinh hồi hương mà ra khỏi kinh, chỉ sợ hắn có tính toán riêng.”

“Mặc kệ Ký vương có tính toán gì, chỉ cần hắn không có ý với con, vậy thì không liên quan đến chúng ta.”

“Không sai, nhưng tốt hơn vẫn phải kiêng dè, thanh danh của con quan trọng hơn.” Hắn tuyệt đối không để Ký vương liên lụy đến hôn sự nữ nhi.

“Dạ, nữ nhi hiểu.”

“Bồi cha đánh ván cờ.”

“Tốt.”

Lúc Long An Khác trở lại, phụ nữ Phong thị đang đánh cờ trong lều, hắn phất phất tay, không cho người quấy rầy, bước nhẹ đi vào.

Nhưng bởi vì sắc trời đã tối, trong lều đã sớm đốt đèn, bóng của hắn in trên lều bạt khiến khóe mắt Phong Phân nhìn thấy, nàng buông con cờ trong tay xuống nói: “Cha, Ký vương điện hạ tới.” Phụ nữ hai người lập tức đứng dậy hành lễ.

“Thái Phó, Bổn vương đã nói qua, không cần đa lễ như vậy, Thái Phó như thế thật khiến Bổn vương bất an.”

"Lễ không thể bỏ." Phong triệt kiên trì.

Long An Khác ngồi xuống chỗ Phong Triệt nhường, khoát tay nói: “Bổn vương cải trang vi hành, mong rằng Thái Phó giúp Bổn vương che giấu một chút, trước mặt người khác cấp bậc lễ nghĩa này nên hạn chế.”

“Cựu thần tuân lệnh.” Phong Triệt cũng không phải người không thể không thông, nếu đối phương yêu cầu che giấu, về sau ở trước mặt người khác hắn cũng không lấy lễ quân thần tương đãi nữa.

Ánh mắt Long An Khác tùy ý nhìn lướt qua bàn cờ, bỗng dưng ngừng lại, trong mắt có ánh sáng khác thường: “Không ngờ kỳ nghệ của sư muội tinh xảo như vậy.”

Phong Phân đáp: “Thật ra phụ thân nhường cho ta thôi.”

Phong Triệt chen lời nói: “Cựu thần cả gan, không biết Vương gia rời kinh lần này là vì chuyện gì?”

Vẻ mặt Long An Khác nhàn nhạt nói: “Bổn vương rời kinh để giải sầu, Thái Phó không cần nghĩ quá mức.”

“Cựu thần hiểu.” Chính tai nghe được câu trả lời khẳng định của đối phương, Phong Triệt cuối cùng cũng thả tâm.

Lúc này Phong Phân nhìn Vương gia cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.

“Sư muội, cùng đánh với Bổn vương một ván cờ thế nào?”

“Vẫn nên để lão thần đánh với Vương gia đi.”

“Cũng được.”

Phong Triệt ngồi xuống đối diện với Long An Khác, hai người bắt đầu.

Phong Phân lặng lẽ đi ra ngoài phân phó Tiểu Quả dâng trà, sau đó không trở lại lều của phụ thân, cho dù Ký vương nói rõ, nhưng nàng vẫn không muốn thân cận với hắn quá mức.

Địa phương có hắn, nàng vẫn muốn kiêng dè.

Mưa phùn lất phất bao phủ toàn bộ trời đất, cây cỏ trải qua lễ rửa tội bởi nước mưa càng xanh tươi đáng yêu.

Phong Phân tựa vào song cửa sổ tại khách sạn thưởng thức cảnh sắc mưa phùn mênh mông bên ngoài, tâm tình rất tốt.

Bởi vì Long An Khác yêu cầu, bọn họ hiện tại không còn ở trạm dịch, mà trọ tại khách điếm, bạc do hắn toàn quyền phụ trách, cái này thật ra phi thường tốt.

“Tiểu thư, dùng cơm thôi.”

Phong Phân quay đầu lại thấy Tiểu Quả đã bưng khay đi vào, đang bày chén bát lên bàn.

Tiểu Quả vừa bày cơm vừa nói: “Lão gia và Long công tử dùng cơm ở đại sảnh, biết tiểu thư thích yên tĩnh, nên bảo nô tỳ mang thức ăn vào phòng cho tiểu thư.” Phong Phân đến bên cạnh bàn ngồi xuống: “Hiện tại thời tiết không tốt, có phải khách điếm có rất nhiều người hay không?”

“Đúng nha, thật nhiều người muốn tìm nơi ngủ trọ, nếu không phải chúng ta tới trước, chỉ sợ lúc này cũng không có gian phòng để ở rồi.”

“Chúng ta thật sự may mắn.”

“Ai nói không phải đâu.” Tiểu Quả dừng một chút: “Long công tử nói, trước chúng ta không vội lên đường, chờ trời trong rồi đi cũng không muộn.”

“Cha ta nói thế nào?”

“Lão gia cũng nghĩ như thế.”

Phong Phân gật đầu: “Ngươi ngồi xuống ăn chung với ta đi.”

“Dạ.”

Tiểu Quả gắp một ít thức ăn vào bát, ngồi xuống đối diện, nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, ăn thức ăn thơm phức của khách điếm, chủ tớ hai người đều yên lặng tự ăn phần của mình.

Đến lúc Phong Phân dùng cơm xong, Tiểu Quả dọn chén bát vào khay, liếc mắt nhìn về phía sau cửa sổ, nói: “Tiểu thư, phía sau khách điếm có một khu rừng đào, một lát nô tỳ cho người cắt hai cành cắm vào bình nhé.”

Phong Phân khẽ mỉm cười: “Hoa đào đã nở hết rồi.”

“Đúng vậy, cho nên chúng ta phải nắm chặt thời gian để thưởng thức cái đẹp của nó một lần.”

Phong Phân gật đầu: “Được rồi, có thể đi hái, nhưng đừng ham chơi.”

“Nô tỳ biết.” Nói xong đi ra.

Phong Phân uống gần nửa ly trà, lại đứng cạnh cửa sổ nhìn mưa, xuyên thấu qua màn mưa, nàng nhìn thấy Tiểu Quả che dù từng bước đi vào rừng đào phía sau khách điếm, khóe miệng không khỏi nở nụ cười hình cung.

Không bao lâu sau, Tiểu Quả đi ra ngoài, trong tay cầm mấy cành đào nở rộ, đúng lúc này, Phong Phân nhìn thấy hai người.

Long An Khác và thiếp thân thị vệ của hắn – Mạc Thanh.

Long An Khác dẫn theo gần hai mươi tên thị vệ rời kinh, nhưng cái người gọi Mạc Thanh này cơ hồ với hắn như hình với bóng.

Hai bên gặp mặt, không biết nói cái gì, hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía nàng, sau đó dẫn Mạc Thanh vào rừng đào.

Trời mưa như thế hắn vào rừng đào làm gì?

Song, Phong Phân cũng không nghĩ nhiều, mặc kệ hắn muốn làm cái gì đều không liên quan đến nàng.

“Tiểu thư, nô tỳ mang cành đào về rồi.” Tiểu Quả đi vào phòng, cắm cành đào trong tay vào bình, cẩn thận chỉnh sửa, cho đến khi hài lòng mới dừng tay, nhìn tiểu thư nhà mình lấy lòng: “Nhìn có đẹp hay không, tiểu thư?”

“Tiểu Quả thật khéo tay.” Phong Phân không chút keo kiệt khích lệ nàng.

“Tiểu thư, ngài thật lâu chưa có vẽ hoa đào rồi, hôm nay vẽ chút đi?”

Phong Phân suy nghĩ một chút, nhếch môi nở nụ cười kiều diễm lộ ra lúm đồng tiền, hớn hở đồng ý: “Tốt, chuẩn bị son phấn cho ta.”

“Vâng ạ.”

Trong thời tiết mưa phùn kéo dài, gió cũng mang theo một chút lạnh lẽo, phía trước cửa sổ cổ tay trắng nhẹ nâng lên lộ ra trang sức màu đỏ, cũng là nhân sinh thích ý, chủ tớ hai người nói nói cười cười chuyện khuê nữ, nửa thật nửa đùa.

Không biết qua bao lâu, vẻ mặt Tiểu Quả kinh diễm nhìn tiểu thư nhà mình: “Tiểu thư, ngài thật xinh đẹp.”

Phong Phân cười một tiếng, giống như hoa đào nở rộ, vẻ đẹp tự nhiên.

Hoa đào này khác một trời một vực với hoa đào nàng vẽ ngày thường, ở mi tâm nàng vẽ một đóa hoa đào nhỏ, đóa hoa này giống như điểm mắt rồng, khiến cho cả khuôn mặt không chê vào đâu được.

Thời điểm chủ tớ hai người nhìn nhau cười, đột nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Tiểu Quả lên tiếng hỏi: “Ai vậy?”

“Xin Tiểu Quả cô nương mở cửa, công tử nhà ta có đồ đưa cho tiểu thư nhà ngươi.”

Tiểu Quả nghiêng đầu nhìn tiểu thư nhà mình.

Phong Phân do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: “Đi mở cửa đi.”

Tiểu Quả đi tới mở cửa phòng ra, nhưng đứng ở ngoài cửa không chỉ có thị vệ, còn có chủ tử của hắn – Long An Khác.

Hắn nhìn Tiểu Quả, giương môi cười: “Tiểu thư nhà ngươi đâu?”

“Ở trong phòng.”

Long An Khác cầm cây quạt trong tay gạt Tiểu Quả ngăn trước cửa qua một bên: “Vừa lúc, ta tìm nàng trò chuyện.”

“A, không được-----” Tiểu Quả kịp phản ứng, chạy nhanh ngăn cản, đáng tiếc bị thị vệ ngăn lại, chỉ có thể gấp gáp dậm chân.

Làm thế nào? Hình dáng tiểu thư nhà nàng bây giờ không nên để ngoại nhân nhìn thấy!

Phong Phân nghe được đối thoại ngoài cửa, cũng nghe bước chân Long An Khác đi vào, cả người hoảng hốt, nhưng cũng không dám quay đầu lại, chỉ có thể nhanh đứng lên bước lại đứng cạnh cửa sổ, đứng quay lưng về phía cửa.

Hắn làm sao mà cố tình tìm nàng vào lúc này a, hơn nữa không coi ai ra gì vào phòng nàng, thật là ngày càng quá phận.

“Sư muội, đang nhìn cái gì nhập thần như thế?”

Long An Khác vừa nói vừa đi đến gần, ánh mắt đảo qua trong phòng, nhìn tới son phấn trên bàn chưa kịp thu hồi thì ánh mắt hắn khẽ biến, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Tiểu Quả, lại nhìn mặt Phong Phân đứng bên cạnh cửa sổ, trong lòng hiểu đại khái.

“Sư huynh tìm ta có chuyện gì?” Bởi vì vị Vương gia muốn che giấu thân phận, nàng cũng thay đổi cách xưng hô với hắn, vì không để người bắt được lỗi, người trước người sau đều nhất trí.

“Mới vừa nhìn thấy Tiểu Quả đến rừng đào, mới biết nàng giúp sư muội cắt vài cành cắm vào bình, ta đi trong mưa ngắm hoa, thuận tiện cho người chiết mấy cành mang về, sư muội nhìn xem có vừa ý hay không?”

“Sư huynh cho người ta chiết tất nhiên là tốt, tiểu muội áy náy.”

“A? Sư muội không xoay người lại tự tay tiếp sao?”

“Sư huynh để trên bàn được rồi.”

Khóe miệng Long An Khác nâng lên, tiếp tục đến gần.

Phong Phân nghe tiếng bước chân ngày càng đến gần, trái tim muốn rớt ra, tay chân nhất thời luống cuống, bộ dạng nàng bây giờ tuyệt đối không thể để cho hắn thấy!

Sớm biết sẽ như thế, nói gì nàng cũng không vẽ hoa đào, ai, hối hận cũng đã muộn!

“Sư huynh, khụ…..” Phong Phân ho một tiếng: “Hiện tại thân thể tiểu muội khó chịu, sư huynh có thể rời đi hay không, ta muốn nghỉ ngơi.”

Long An Khác bật cười: “Sư muội bị bệnh? Vậy phải đi mời đại phu tới xem một chút mới được. Mạc Thanh, đi mời đại phu.”

“Không cần!” Phong Phân vội vàng lên tiếng: “Ta nghỉ ngơi một chút cũng được rồi, không cần làm phiền.”

“Ai nha, Tiểu Quả, sao ngươi lại chảy máu?”

Đột nhiên Phong Phân nghe được Long An Khác nhỏ giọng kêu lên, theo bản năng quay người lại, muốn nhìn nàng (TQ) đã xảy ra chuyện gì.

Long An Khác ngây ngẩn cả người, trước mắt khuôn mặt kiều diễm như đóa hoa nở rộ trong nháy mắt đánh trúng tâm hắn.

Nếu dĩ vàng nàng cho hắn ấn tượng thanh nhã, như vậy hiện tại chính là diễm lệ, trước kia vẻ đẹp của nàng hàm súc mà nội liễm, hôm nay vẻ đẹp hoàn toàn đưa ra ngoài, nồng đậm mà bức người, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, làm cho người khác có xúc động muốn âu yếm…..

Khi Phong Phân thấy Tiểu Quả bị Mạc Thanh che miệng, hai tay chỉ có thể huơ loạn, nàng cũng biết không tốt.

Quả nhiên, nhìn lại Long An Khác cách mình không xa, thấy ánh mắt hắn nóng bỏng nhìn nàng chằm chằm, trong lòng nàng giật mình sợ hãi, không khỏi lui về sau một bước, gót chân đụng phải tường, không thể lui được nữa.

“Mạc Thanh, đi ra ngoài.” Long An Khác phân phó mà không quay đầu lại.

Mạc Thanh mang theo Tiểu Quả ra ngoài, Phong Phân thấy cửa phòng bị đóng, trong nháy mắt vẻ mặt biến đổi, càng thêm đề phòng nhìn nam nhân trước mặt.

“Sư muội, thật không nghĩ tới sau khi trang điểm lên muội nhìn thật xinh đẹp bức người.”

Phong Phân vừa nghe, dưới tình thế cấp bách rút chiếc khăn trong tay áo lau mặt.

Một giây tiếp theo, Long An Khác bắt được tay nàng, ngăn động tác của nàng lại, cặp mắt không nháy nhìn mặt nàng chằm chằm: “Xinh đẹp như vậy, lau đi rất đáng tiếc.”

“Vương gia.”

“Không phải đã gọi ta sư huynh, tại sao lại thay đổi rồi?” Hắn ung dung nói.

“Xin buông tay.” Phong Phân cố gằng bảo trì giọng điệu: “Người như vậy rất thất lễ.”

“Trang điểm không tệ, đừng lau vội.”

Phong Phân âm thầm hít sâu, quyết định lùi một bước: “Được, ta không lau, ngươi buông ta ra.”

Long An Khác nhìn nàng thâm sâu, lúc này mới từ từ buông lỏng tay ra.

“Mời cách xa ta một chút.”

Hắn rất phối hợp lui ra sau vài bước.

Rốt cuộc Phong Phan cảm giác mình có thể hít thở bình thường, nàng cố gắng duy trì vẻ mặt trấn định: “Bây giờ có thể mời sư huynh đi ra ngoài không?”

Long An Khác tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn khuôn mặt diễm lệ của nàng, chậm rãi nói: “Đột nhiên ta không muốn đi ra ngoài, hôm nay ta mới hiểu cái gì gọi là sắc đẹp thay cơm.”

Sắc mặt nàng lạnh lùng.

Hắn không động đậy tiếp tục nói: “Hình như sư muội không muốn nghe lời nói thật của ta.”

Phong Phân không nói một lời đi sang một bên, Long An Khác không hề cử động, yên lặng theo dõi biến hóa.

Nàng đi tới bên cạnh mở cửa phòng ra, làm động tác “Thỉnh”: “Ta muốn nghỉ ngơi.”

Long An Khác cúi đầu cười một tiếng, sau đó nhìn nàng nói nghiêm túc: “Nhưng đột nhiên vi huynh rất muốn ngồi ở đây một lát.”

Phong Phân không nhịn được đưa tay nâng trán.

Mỹ nhân chau mày nhẹ, vẻ mặt có vẻ bất đắc dĩ, thậm chí còn mang theo vài phần ảo não, vô luận nhìn thế nào cũng làm cho lòng người sinh yêu, Long An Khác đi nhanh đến bên cạnh đóng cửa phòng lại, Phong Phân như vậy đột nhiên hắn không hy vọng có nam nhân thứ hai nhìn thấy.

“Mời đi ra ngoài.” Phong Phân nghiêm mặt nói lần nữa.

Long An Khác thoải mái tựa vào trên cửa, khuôn mặt tuấn mỹ dâng lên nụ cười xấu xa bất cần: “Nếu như ta không ra, muội sẽ làm thế nào?”

Phong Phân cắn môi, làm sao nàng lại đụng phải tên vô lại có thân phận cao quý như vậy đây?

“Đừng cắn, son môi hỏng rồi.”

Cả người Phong Phân đột nhiên cứng đờ, không phải bởi vì lời nói của Long An Khác, mà là người kia thế nhưng duỗi ngón tay chặn môi nàng lại, còn khẽ vuốt ve môi nàng.

Hắn….. Hắn….. Hắn muốn làm gì?

Còn chưa kịp đẩy ra, nàng đã bị Long An Khác kéo vào trong ngực, ngay sau đó cảm thấy trời đất quay cuồng, đôi môi nóng rực của hắn cắn nuốt tất cả âm thanh của nàng.

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi ngày càng lớn, giọt mưa rơi vào song cửa sổ phát ra tiếng “Lộp bộp”, Phong Phân bị người hôn không thở nổi, chỉ cảm thấy tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Long An Khác ôm người trong ngực xoay một vòng, đè nàng trên tường tiếp tục hôn, đôi tay có chút gấp gáp muốn mở vạt áo của nàng.

Phong Phân vừa thẹn vừa giận, nàng khẽ nhếch miệng cho lưỡi hắn tiến vào, thừa dịp hắn đang say sưa thì dùng sức cắn.

“A!” Long An Khác bởi vì đau mà hồi hồn, rốt cuộc cũng buông lỏng nàng, nhìn nước mắt trong hốc mắt nàng đảo quanh, nhưng thủy chung quật cường không chịu rơi xuống, đột nhiên nhịn không được cười ra tiếng.

“Bốp!” Một cái tát vang dội đánh lên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc.

Vẻ mặt Long An Khác lạnh lẽo, sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp như hoa trước mắt.

Ánh mắt Phong Phân tức giận xấu hổ, nhìn thẳng hắn mảy may không chịu thua.

Cuối cùng Long An Khác thua trận trước, không nhịn được thở dài: “Tính tình này rõ là…..”

“Long An Khác, ngươi coi ta thành dạng gì?” Giọng nói Phong Phân khẽ run rẩy, hai giọt lệ vẫn ở trong hốc mắt lăn xuống.

Coi thành dạng gì? Tiểu sư muội nhà Thái Phó, tính tình thú vị trêu chọc rất tốt, còn gì nữa không?

Ách….. Hình như hắn vừa xem nàng như nữ nhân của mình, giống như nguyên bản nên như vậy, tâm của hắn thậm chí nửa phần cảm giác bài xích đều không có.

Đột nhiên Phong Phân dùng sức tránh khỏi ngực hắn, xoay người chạy thẳng tới mở cửa sổ ra nhảy xuống, thời điểm tay của nàng đặt lên song cửa sổ, nhoài người hướng ra ngoài, Long An Khác kịp thời phản ứng, chạy như bay lại ôm lấy nàng.

"Ngươi buông tay!"

“Muội đừng kích động, Bổn vương nói xin lỗi, Bổn vương chịu tội với muội.”

“Ta hiểu rõ nhà chúng ta không chọc nổi ngươi, nhưng bây giờ trốn cũng không được sao?” giọng nói của nàng lộ ra bi thương và phẫn nộ.

“Bổn vương không phải cố ý, chỉ là vừa rồi muội thật sự đẹp khiến người ta hành động…..”

"Ngươi buông tay."

“Muội nói, làm sao thì muội mới bỏ đi ý niệm tự sát.”

"Buông tay!"

“Muội nói, muội nói ra, ta đáp ứng muội.” Hiện tại bất luận thế nào trước tiên cần loại bỏ ý niệm tự sát của nàng đã.

Tay Phong Phân nắm chặt vào song cửa sổ, trong mắt lóe tinh quang: “Không được đi theo chúng ta nữa, vô luận ngươi đi đâu cũng tốt, chính là không cho chung đường với chúng ta.”

Hả? Lúc đầu sợ hãi, sau đó thần trí thanh minh, căn cứ mấy ngày nay hiểu biết nàng, nàng không phải tiểu cô nương yếu ớt như thế, phản ứng kịch liệt muốn tìm cái chết như thế tuyệt đối không bình thường!

Tiểu nha đầu thật không ít quỷ kế, thiếu chút nữa bị nàng làm cho rối loạn.

Hắn nhướng mày, dùng sức ôm chặt eo thon của nàng, dán vào tai nàng nói: “Phong Phân, Bổn vương nếu khư khư cố chấp, cho dù muội muốn chết, trướt khi chết Bổn vương cũng có thể chiếm được thân thể của muội, muội tin hay không?” Phong Phân run lên.

“Cái này không được, ngươi đổi lại điều kiện Bổn vương có thể chấp nhận.”

Phong Phân tâm tùy ý chuyển, nhận thấy hắn có ý định lưu lại dấu vết trên cổ nàng, nàng cắn răng, nói nhanh: “Về sau không cho ngươi tùy tiện vào phòng ta, càng không cho ngươi có hành vi xấu đối với ta!”

Rốt cuộc Long An Khác vẫn hôn trên cổ nàng một cái, hài lòng cười nói: “Được, Bổn vương đáp ứng muội.”

"Vậy còn không buông tay."

Tay Long An Khác lướt qua ngực nàng, sau đó thu tay lại lui về sau.

Phong Phân không dám quay đầu lại, nếu không không thể che giấu được gương mặt đỏ của nàng, tên khốn kiếp này thế nhưng…..

“Ta đi ra ngoài trước, muội nghỉ ngơi đi.” Hắn đi hai bước dừng lại, xoay người lại nói: “Về sau không cần trang điểm như vậy để ra ngoài gặp người, Bổn vương không thích có nam tử khác nhìn thấy.”

Nghe được tiếng cửa phòng đóng lại, Phong Phân hung hăng nắm quyền đấm vào cửa sổ, sau đó đau đớn mở miệng trách móc.