Ba phút sau, nhìn con chim đã bị chia năm sẻ bảy rồi nhìn đám người vô lương tâm nào đó nàng chỉ có thể thở dài.

Cuối cùng miếng ăn cũng bị cướp, những kẻ vô lương tâm nào đó còn nói.

- Chim này quá nhỏ, ở chỗ các người không thể nuôi chúng lớn hơn hay sao? Đúng là phí công đem thư mà!

Ý Hiên cầm tăm xỉa kẽ răng mặt vô biểu tình nói.

Một cái giày rất nhanh đáp vào mặt hắn, Nhã Tịnh thở dài.

Tịnh tâm, tịnh tâm.

Không thể đánh người!

- Ây ya! Ngươi nói ít thôi, đồ ăn cũng tranh! Ngươi xem, ta chỉ được cái đầu còn không oán, ngươi oán cái gì? Hay sau này bảo bên đó mỗi lần cho một đàn bay tới, chúng ta lãi to rồi!

Lại thêm một cái giày vào mặt Diễm An, Nhã Tịnh xíu nữa không kìm chế được xúc động phá vỡ lời nói không đánh người.

Chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng, cái lũ vô sỉ này!

Đêm dài chóng qua, bình minh đang dần tới.

Lúc này, Dạ Nguyệt Tu Kiệt mới trở về.

Vừa về tới nơi hắn liền thấy Nhã Tịnh đang đứng chờ mình bên hiên cửa, hắn biết nàng đang chờ thứ kia.

Không phải hắn nhưng hắn vẫn có chút mong chờ.

- Đợi ta sao?

Nhã Tịnh từ xa đã thấy Dạ Nguyệt Tu Kiệt mình đầy hơi sương trở lại, đem áo trên tay đưa cho hắn nàng thở dài.

- Người vất vả rồi, rõ ràng có thể bình an làm thiếu chủ.

Đáng lẽ nên là vậy, sao lại cố chấp theo ta làm gì chứ?

Dạ Nguyệt Tu Kiệt nghe nàng hỏi vậy cũng làm một bộ dáng suy nghĩ rồi lại mỉm cười.

- Ta cũng không biết nữa, chắc do ta rất rảnh rỗi!

Có quỷ mới tin, bây giờ sắp tới đông, không lâu nữa sang xuân.

Vậy thì làm gì có chuyện sự vụ rảnh rỗi chứ! Nhã Tịnh không bóc trần hắn, bởi lẽ nàng vẫn còn thứ lừa hắn.

Vậy nên, Dạ Nguyệt Tu Kiệt có lừa nàng chút ít này thì sao đâu.

Khẽ cười, nàng nhận lấy bản đồ từ tay hắn.

- Cảm ơn, người vất vả rồi! Đi nghỉ đi, xíu dậy ăn sáng nữa! Hay ta cho người đem đồ ăn vào phòng ngươi?

- Không cần vất vả như vậy, ta sẽ tự dậy được.

Đúng rồi, hôm qua sự việc như nào rồi?

- Vẫn ổn, ta đang thử bọn chúng.

Chắc đám người đó sẽ chẳng thể trụ lâu, dù sao cũng chỉ là đám gián điệp được một số bên cài vào.

Có lẽ có cả người của phủ tướng quân, ta làm hơi rầm rộ.

Đánh động không ít bên như vậy, càng thú vị không phải sao?

Nàng khẽ cười, Dạ Nguyệt Tu Kiệt chỉ có thể thở dài.

Như vậy sẽ khiến cho nàng gặp thêm nhiều nguy hiểm hơn mà thôi, nhìn dáng vẻ của nàng hắn lại càng không tiện nói ra.

Đành im lặng để mặc nàng phá phách, có lẽ hắn vẫn có thể bảo hộ nàng.

Trong im lặng...

- Vào thôi, bên ngoài lạnh!

Nói xong hắn liền kéo nàng đi vào, Nhã Tịnh sau khi tiễn hắn về phòng liền đi về phía Lưu thúc.

- Sư phụ!

Đúng vậy, Nhã Tịnh đã ôm chân lão Lưu chỉ để lão nhận mình làm đệ tử.

Lúc này rồi, liêm sỉ gì nữa? Nàng ôm chân lão cho tới khi lão Lưu chịu nhận nàng làm đệ tử mới thôi.

Cuối cùng lão thật sự nhận nàng rồi, hôm nay là ngày thứ ba Lưu thúc là sư phụ của nàng.

- Gọi ta phụ thân, mới có người thêm vào, quản miệng một chút.

Thư của tên họ Ngưu kia cũng đã tới đây rồi, là đầu tuần sau, giờ Mão, nhớ tới đúng giờ!

- Vâng, con biết rồi! Phụ thân mau ra ăn sáng, mọi người đang chờ người!

Khi hai người đi ra, mọi người đã quây quần bên bàn tròn.

Nàng vui vẻ bước tới.

- Muội muội, hôm nay chúng ta sẽ đi ra ngoài.

Muội muốn theo không?

A Vệ lên tiếng, Nhã Tịnh thầm suy nghĩ.

Từ hôm nay sư phụ sẽ bắt đầu ở nơi bí mật dạy võ cho nàng, tuy bản thân nàng rất muốn có thể đi xem khách đi/ếm và chỉnh đốn lại nơi ấy nhưng mà vẫn là luyện võ công quan trọng hơn.

- Hôm nay muội có chút mệt mỏi nên sẽ ở lại nhà, khách đ/iếm ta tin huynh sẽ vận hành tốt mà!

Ngoài Ý Hiên ra thì Diễm An và A Vệ lần đầu được làm chủ nhân, hai người họ sẽ có chút lo lắng đó là điều đương nhiên.

Nhưng nàng muốn kích phát tiềm năng của họ, cũng như muốn để họ phát triển tự do tư tưởng của mình.

Quán trà lấy danh nghĩa của nàng kinh doanh, nhưng nàng lại cho Diễm An đi làm.

Ha, đúng là vui vẻ.

Bớt được việc rồi, như vậy nàng có thể an tâm luyện tập!

Tới giờ làm, mọi người chia nhau công việc.

Nhã Tịnh đi theo Lưu thúc vào trong một khu rừng nhỏ, nơi đây rất vắng vẻ do nàng tìm được khi đi dạo quanh trấn.

- Nơi này khá được! Ta đánh giá cao ngươi đấy!

Nghe lời khen của sư phụ Nhã Tịnh có chút vui vẻ, nàng chưa từng được thỉnh giáo võ công của sư phụ đâu! Nắm chặt bàn tay, Nhã Tịnh xông lên bất ngờ.

Chỉ thấy Lưu lão đầu hai tai lắng nghe âm thanh nhẹ nhàng tránh thoát khỏi cú đấm của nàng, nghe tiếng gió vun vút bên mình lão bắt đầu phân tích.

- Ngươi có lực khá lớn, chiêu thức cứng nhắc.

Tuy vậy ta đánh giá cao sức bền cơ thể ngươi, chỉ là khi đi lại ngươi gây tiếng động khá lớn.

Ta khuyên ngươi nên học thêm khinh công, đi lại nhẹ nàng dễ xuất chiêu hơn.

Theo ta ngươi có học qua khinh công nhưng chưa tới bến, nên bước đi vẫn còn nặng! Ra đòn có nhiều sơ hở, dễ ăn đòn lắm nhé!

Nói rồi Lưu lão bắt đầu dựa theo cú đấm của Nhã Tịnh bắt đầu chỉnh vài động tác cho nàng.

Nhã Tịnh như mở ra được một khung trời mới, vui vẻ nhìn theo chiêu thức của Lưu lão chuyên tâm học hành.

Nàng học với Lưu lão từ sáng tới trưa, sau đó nàng được Lưu lão buộc vài túi cát vào chân.

Cũng may vạt váy dài đã che đi tất cả, Nhã Tịnh cảm thấy đi lại với đám túi cát này có chút khó khăn.

Nhưng nàng buộc phải chịu! Vì võ công tuyệt học!

Phía bên kia mọi chuyện cũng dần thuận lợi, Nhã Tịnh cho một số quân của phủ tướng quân đóng đô ở ba cơ sở thu thập thông tin kia.

Bẫy đã bắt đầu...

Một tuần sau, Nhã Tịnh cơ thể đã rắn rỏi hơn trước, ai cũng cảm nhận được như có làn gió mới bao quanh nàng.

- Yo! Muội dạo này đổi gió sao?

Ý Hiên hỏi Nhã Tịnh điều mà mọi người đều muốn hỏi, nàng khẽ phất quạt mỉm cười.

- Huynh nói gì vậy? Muội vẫn như vậy mà!

A Vệ không rảnh tám chuyện liền lên tiếng hỏi nàng về sổ sách, ai kêu sổ sách ba nơi ghi chép đều phải qua nàng.

- Đúng rồi, đám sổ sách muội xem qua chưa?

Nhã Tịnh nghe vậy lại nhớ tới, dạo này nàng luyện tập võ công có hơi quá sức.

Lúc trở về đã mệt hơn trâu cày ruộng, nào có thời gian xem lại sổ sách? Chỉ có thể im lặng rồi lại cười nói.

- Chúng ta cũng đâu thiếu bạc, trực tiếp bỏ qua đi! Có khách là tốt rồi, đúng rồi sắp tới muội thấy chúng ta nên mở một số món mới.

Muội có ghi công thức ra sách đây rồi, mai muội có thể nấu cho mọi người ăn để tham khảo.

Khách đ/iếm theo muội thấy nên tổ chức thêm một số sự kiện để thu hút khách.

Đương nhiên, làm cho náo nhiệt thôi, muội muốn đi hóng chuyện rồi!

Đám người hầu cùng gia đinh nghe vậy chỉ có thể bày ra bộ dáng bất lực.

Họ nhớ tới lần đầu vào đây, giờ đã trôi qua một tuần.

Đủ để họ hiểu rằng người có tiền thì có thể tùy hứng thế nào, nghĩ đi nghĩ lại chậc! Ví dụ như ngày hôm ấy, có một xấp lụa thượng hạng được mang tới.

Vậy mà tiểu thư nhà họ lại đem đi may quần áo, tặng cho những em bé nghèo khó.

Lúc như vậy, những người kia tay cầm áo mà run run.

Tiểu thư nhà họ còn nói là tặng đồ tết, quả không biết xót!

Ở trong vườn đều là hoa thơm cỏ lạ, có đôi khi là những loại hoa quý, vậy mà tiểu thư nhà họ không nói hai lời đào lên.

Ban đầu mọi người không biết nàng muốn làm gì, sau đó mới phát hiện nàng trồng đều là loại cây lạ, thậm chí có cả cây dại mọc trong rừng.

Tùy hứng tới vậy là cùng!

Thân làm người hầu tại đây cũng nhàn lắm, nếu không có việc liền bị điều đi câu cá, bắn chim để mấy huynh đệ nào đó nướng ăn.

Ha, đúng là những kẻ vô công rồi nghề.

Đám người được cài cắm tới làm gián điệp muốn đặt bút xuống viết một bản báo cáo chất lượng mà chỉ muốn bẻ gãy cái bút! Chưa tính tới, những người khác thì không sao, tại sao lại luôn chọn bọn chúng giặt đồ rửa bát? Trời bây giờ tuy chưa quá lạnh thì không sao, chỉ là sắp tới mùa đông rồi! Bỗng dưng bọn chúng lại có thể nhanh chóng viết ra thỉnh cầu thôi việc.

Nhã Tịnh nhìn hơn hai mươi kẻ gián điệp kia thầm bật ngón cái cho bọn chúng, trụ cũng thật lâu!

Cuối cùng ngày nàng đi hội cũng tới, lần này nàng cho Dạ Nguyệt Tu Kiệt theo cùng mình.

Với tư cách là thanh mai trúc mã, hắn lại vô cùng diễn tròn vai.

Vừa bước từ xe ngựa xuống, Nhã Tịnh đã thấy ba tên công tử kia đang đứng canh ở cửa.

Vừa thấy nàng hai mắt bọn chúng liền sáng lên, Nhã Tịnh có chút muốn chọc mũ những đôi mắt ấy! Mô phật, nàng là thục nữ, tiểu thư nhà lành!